Gả Vai Ác

Chương 22: Giày da

Kiếm trước, Ngu Linh Tê ở phủ Nhϊếp Chính vương có một lượng thời gian rảnh rỗi rất nhiều, ngoại trừ đọc sách viết vẽ làm chút đồ nữ công gia chánh thì chẳng còn gì nữa. Hai năm trôi qua, kỹ thuật may đế giày của nàng đã luyện thành một cách hoàn hảo.

Nàng cũng không có nam nhân khác để tặng giày, nên thường xuyên may túi thơm tặng cho Ninh Ân, còn có vài đôi giày để qua loa lấy lòng vụng về.

Nhưng khi đó Ninh Ân có rất nhiều đồ quý giá làm sao để ý đến mấy đồ nàng may? Đồ may không phải bị vứt cũng chất chồng lên một góc ở đâu đó đóng bụi.

Ngu Linh Tê cũng không thèm để ý. Nàng tặng việc của nàng, hắn vứt là việc của hắn không liên quan gì tới nhau.

Từ ban đầu đường may còn xiên xẹo lệch lạc về sau càng chỉnh tề tỉ mỉ hơn, hai năm trôi qua cũng miễn cưỡng coi như là hợp mắt với Ninh Ân, chỉ có một đôi giày da thêu hoa văn đám mây cuối cùng.

Ngày ấy nàng chết, Ninh Ân còn mang đôi giày da đó nàng đã may, giẫm lên máu tươi tung tóe của Tiết Sầm.

Thời điểm đó dường như khắc vào trong ký ức lẫn xương tủy, lúc Ngu Linh Tê may đôi giày da hươu này chỉ theo thói quen, vẫn chưa nghĩ nhiều như thế.

Không ngờ Ninh Ân lại lập tức phát hiện kẽ hở của nàng.

Mèo con Hoa Nô nhảy xuống từ khung cửa sổ, vòng quanh chân Ngu Linh Tê kêu một tiếng meo, kéo lại tâm hồn đã bay cao bay xa của nàng.

Chỉ là nháy mắt dừng lại nàng đã nhanh chóng trở lại trầm tĩnh: "Xem ra chiều cao của ngươi với Thanh Tiêu cũng xấp xỉ nhau, chắc thế."

Cũng không biết có phải Ninh Ân tin nàng hay không mà một tay ôm lấy mèo con Hoa Nô lên trước mặt Ngu Linh Tê, một tay vuốt cằm nói: "Ánh mắt của tiểu thư rất chính xác."

"Ngươi ngồi xuống đi." Ngu Linh Tê hơi ngửa đầu hất quai hàm lên trên giường nhỏ.

Mãi đến khi Ninh Ân nghe lời ngồi xuống, cảm giác cao lớn ngột ngạt kia mới biến mất, nhìn thẳng vào mắt hắn cố gắng tìm kiếm thành kiến của mình từ kiếp trước, nhưng lại một lần nữa cẩn thận và nghiêm túc đánh giá thiếu niên vô hại nghe lời trước mặt.

"Vệ Thất."

Dưới đèn, ánh mắt sóng nước của mỹ nhân lưu chuyển hỏi hắn: "Nói thật ta đối xử với người thế nào?"

"Rất tốt."

Ninh Ân hơi nghiêng đầu, bật thốt lên: "Tiểu thư trị thương cho ta, ban thưởng họ tên, cho ta ăn, mặc, ở đã là tốt lắm rồi, trên đời này là người đối xử với ta tốt nhất.”

"Nếu như sau này có người khác cũng đối xử tốt với ngươi như thế thì sao?"

"Nếu như không có tiểu thư cứu giúp, làm sao ta có từ "sau này" được?"

Ngu Linh Tê híp mắt, nghi ngờ thời niên thiếu Ninh Ân có thể sống sót, ngoài trừ vì có ý chí sức khỏe kiên cường và nhẫn nhịn thì còn hơn một nửa trong số đó là dẻo mồm dẻo miệng.

Nàng chỉ đơn giả dựa theo lời nói gốc rồi đào hầm gốc rạ lên, con mắt xoay chuyển nói: "Vậy ta đối xử với ngươi tốt, ngươi cũng nên nhớ."

"Vệ Thất không dám quên."

Ninh Ân không đê tiện như những người hầu khác, trái lại đôi con ngươi nhìn thẳng vào con ngươi xanh biếc trong suốt của nàng, hạ giọng nói: "Nếu có thể dùng một phần mười ngàn báo đáp ân tình sâu nặng của tiểu thư, ta nguyện ý làm cái gì cũng được."

Nghe giọng điệu của hắn giống như còn chưa biết việc thăng chức của mình.

Ngu Linh Tê cũng có chút ý xấu, cố ý hỏi: "Ồ? Vậy ngươi sẽ làm gì?"

"Ta nguyện ý làm tuỳ tùng đi theo tiểu thư, hầu hạ người."

Ninh Ân thấy Ngu Linh Tê nhíu mày không nói, lại suy nghĩ một chút cười thốt thêm một câu ra cửa miệng: "Ta có thể đánh lộn nếu tiểu thư có kẻ thù muốn gϊếŧ, ta có thể..."

"Dừng lại!" Ngu Linh Tê giơ tay ngăn lại.

Đoán chừng kiếp trước của hắn cũng vì chuyện này mà đi sai lệch, đầy đầu chỉ toàn gϊếŧ chóc thô bạo.

"Ta không muốn ngươi gϊếŧ người, nhưng ngược lại ta muốn ngươi bảo vệ ta, bảo vệ Ngu gia."

"Bảo vệ?" Biểu cảm của Ninh Ân hiện lên chút nghi ngờ.

"Ừm. Nếu ngươi thật sự muốn ở bên cạnh ta thì phải theo quy tắc của ta, bất cứ khi nào ở nơi nào đều không được chối bỏ Ngu gia, làm việc không có tính người và nhân nghĩa."

Ngu Linh Tê đứng dưới ánh đèn, giống như hàng mười ngôi sao trên trời bị vò nát rơi vụng trong ánh mắt nhợt nhạt của nàng, giọng nhẹ nhàng nói lên kế hoạch của mình: "Ta làm việc nghĩa không cần báo ơn, nếu ngươi không muốn ta vẫn sẽ tôn trọng sự lựa chọn của ngươi như cũ, tặng số tiền lớn cho người rồi thu xếp người đưa người ra khỏi phủ."

"Ta đồng ý." Nàng nói rất dài, nhưng Ninh Ân lại không chút nghĩ ngợi nói thẳng.

Hắn hơi ngẩng đầu lên, con ngươi đen như mực như vòng xoáy sâu thẳm câu hồn đoạt phách người khác.

Ngón tay trong tay áo của Ngu Linh Tê hơi giãn ra, giữa lông mày cũng nhướng lên, cười nói: "Nếu như thế từ ngày mai ngươi chính là khách của quý phủ, như thế nào?"

Ninh Ân giống như không ngờ nàng dùng "lễ nghĩa" tiếp đãi như vậy, hơi run lên.

Dù khách êm tai nhưng với người ngoài, cũng không tiện cho hành động dò hỏi của hắn.

"Vệ Thất xuất thân thấp hèn, kiến thức nông cạn nguyện làm thị vệ bên cạnh bảo vệ tiểu thư."

Ninh Ân cụp mắt che đi tình cảm ở đáy mắt, nhẹ giọng nói: "Chỉ cần có thể ở lại bên cạnh tiểu thư, thì thế nào cũng được."

Kiến thức nông cạn? Cũng chưa chắc là thế.

Sau hai, ba năm, giang sơn Hoàng đế đều là con kiến trong lòng bàn tay của hắn, chỉ cần miết nhẹ sẽ chết.

Trong lòng Ngu Linh Tê oán thầm, lặng lẽ nhìn thái độ khiêm tốn và ân hận của hắn.

Nhưng hắn thật sự nhắc mình rằng Ninh Ân làm khách ở phủ Ngu thật sự gây rất nhiều sự chú ý, dễ bị người có ý đồ khác đào bới xuất thân của hắn, do đó sẽ làm phụ huynh cuốn vào trong vòng tranh chấp nguy hiểm, không bằng để hắn làm thị vệ để che giấu ổn thỏa.

Tâm tư chợt lóe, Ngu Linh Tê nói: "Vậy theo ý ngươi đi, từ giờ giữ chức thị vệ. Cái khác thì từ từ ta dạy ngươi."

Ngu Linh Tê đi rồi, một chút ánh đèn vòng vo biến mất trong bóng đêm đen nhám.

Ninh Ân ngồi trên giường nhỏ một lúc lâu, vung tay áo đóng cửa phòng lại.

Ninh Ân cởi giày da hươu ra, dựa theo ánh sáng lạnh và tĩnh mịch ở bệ cửa sổ trong chốc lát sau đó buông lỏng hai tay, hai đôi giày mới tinh rơi xuống mặt đất vang lên tiếng cộp cộp bôm bốp. Giống như phát hiện ra trò gì mới, hắn cong cùi chỏ nhếch môi, từ trong l*иg ngực vang lên một tiếng cười trầm đυ.c.

Thiếu nữ nhỏ tưởng tâm tư kín đáo nhưng nói dối cũng không nói xong, đôi giày da hươu này vừa mới lại vừa vặn, không thể nào lấy từ đống đồ tồn động trong phòng kho được.

Nàng chăm sóc hắn như vậy càng giống như đang cố gắng khoác da dê lên người dã thủ, tròng gông xiềng đầy ôn nhu.

Nàng đoán ra thân phận của mình rồi sao?

Không thể nào, rất nhanh Ninh Ân từ bỏ suy nghĩ này, cha con Ngu Uyên cũng không nhận ra hắn thì đừng nói chi đến việc một nữ tử hiếm khi bước chân ra khỏi phòng của gia đình?

Hơn nữa, hắn quan sát hồi lâu cũng phát hiện Ngu Linh Tê rất đơn giản, vẫn chưa đáng phải liên quan đến hoàng tộc trong cung.

Trên người nàng cất giấu bí mật đến nay vẫn chưa mở ra, ánh sáng trong sương mù càng ngày càng lóa mắt càng ngày càng chói lọi, kéo người ta phải tới gần thăm dò.

Nếu theo tính cách của Ninh Ân trước đây, tất cả những người gặp thấy mặt thấp kém và chật vật của hắn đều bị hắn lợi dụng gϊếŧ người rồi dùng một cây đuốc xóa sạch mọi chuyện...

Nhưng bây giờ, hắn lại có chút không nỡ ra tay gϊếŧ nàng.

Ánh trăng rơi về phía Tây, bóng đêm vắng lặng.

Bên cửa sổ, một con bướm nhỏ vỗ cánh bay về phía ánh nến, thoáng một chút đã bị hóa thành khói xanh tiêu tan, dĩ nhiên không nhận rõ ai là người nắm chủ chốt, ai là con mồi.

,,,

Đầu tháng ba, tiệc xuân.

Ngu Linh Tê vốn quyết định cố ý giả vờ bệnh tránh khỏi tiệc rượu này, nào ngờ nàng còn chưa kịp kéo lông mèo Hoa Nô giả vờ dị ứng thì tỷ tỷ lại bị bệnh trước nàng.

Trên mặt xuất hiện mấy nốt sưng đỏ, nhìn thật nghiêm trọng.

Lần trước chuyện ở Bắc Chinh, hai phụ tử Ngu gia đều bị bệnh nên không xuất chinh được, lần này là tiệc xuân nếu hai con gái cũng bệnh không đến tiệc nữa sẽ không tránh khỏi làm Hoàng đế khó chịu và nghi ngờ.

Ngu Linh Tê suy đi nghĩ lại chỉ có thể đại diện Ngu gia đến dự tiệc.

"Tiểu thư, nếu ngài đổi một bộ y phục khác đi."

Hồ Đào có chút không quen nhìn Ngu Linh Tê không chút phấn son, nhỏ giọng nói: "Trên yến tiệc, các cô nương gia đều mặc y phục lộng lẫy cố gắng thể hiện bản thân, cho dù gương mặt ngài đẹp, nhưng trang phục này quá mộc mạc cũng sẽ không nổi bật để người ta chú ý."

"Nhưng không cần chú ý mới tốt."

Ngu Linh Tê cười đẩy trâm cài trong tay Hồ Đào ra, đứng dậy soi gương trước sau mới hài lòng bước ra cửa.

Bên cạnh xe ngựa có một người đang đứng, là Ninh Ân.

Ninh Ân nhìn thấy Ngu Linh Tê với tỳ nữu cùng nhau bước xuống cầu thang, con ngươi đen trầm của hắn xẹt qua một chút sóng gợn nhẹ nhàng.

Hôm nay nàng chỉ mặc y phục mộc mạc, tóc búi đơn giản chỉ dùng một cây trâm cắm vào, càng làm nổi bật lên gương mặt linh động tự nhiên, chỉ xem là thanh tú.

Khóe môi Ninh Ân hơi giật nhẹ, chủ động đưa tay về phía trước.

Ngu Linh Tê bắt lấy cánh tay của hắn lên xe, tay trắng sáng vừa chạm vào khoảng cách gần, cả cổ tay cứng rắn sần sùi như da trâu của hắn lưu lại chút hương nhàn nhạt của nữ tử.

Ngu Linh Tê nhớ cái gì đó, vén rèm xe nói với Ninh Ân: "Lần này vào cung, ngươi không cần theo."

Ngoài cung, cá rồng hỗn tạp, nàng sợ người ta nhận ra thân phận của Ninh Ân làm hỏng kế hoạch của nàng.

Ninh Ân ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Chốc lát hắn vừa cười vừa thêm một câu: "Tiệc cung nhiều người, tiểu thư phải cẩn thận hơn nhiều, đừng đi đến nơi nhiều người."

Ngu Linh Tê nghi ngờ luôn cảm thấy lời nói của Ninh Ân mang theo ẩn ý, như hắn đang nhắc nhở nàng cái gì đó.

Có điều chuyện này hắn không cần nhắc, Ngu Linh Tê cũng biết làm sao để tránh khỏi tai bay vạ giá.

"Ừm." Nàng hạ màn xe xuống.

Ngu Hoán Thần cũng đi dự tiệc với muội muội, thu hết biểu cảm khi hai người nói chuyện vào mắt, mày kiếm khẽ cau lại.

"Thanh Tiêu."

Hắn gọi thị vệ thì thầm: "Tìm người bảo vệ tiểu thư, đừng để muội ấy đến quá gần Vệ Thất. Điều tra thêm về tên nhãi kia đã sống như thế nào ở đấu trường thú thời gian trước đây, có kết quả thì báo cho ta ngay lập tức."

Tiệc cung được mở ở vườn hoa trồng của Hoàng gia, Ngu Linh Tê mới vừa bước xuống xe đã thấy một con ngựa đen đi đến gọi: "Ngu Bách Kỵ..."

Tiểu quận vương Nam Dương Ninh Tử Trạc thấy Ngu Linh Tê, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ, xẹt qua một tia lúng túng: "À, Nhị cô nương."

"Tiểu quận vương." Ngu Linh Tê thi lễ.

Ninh Tử Trạc vội vàng xuống ngựa, liếc nhìn bên trong xe ngựa Ngu Linh Tê như đang tìm người nào đó.

“Ngu Bách Kỵ à?”

Ninh Tử Trác ồ một tiếng: “Trận Xuân Tiêu lần trước nhờ có nàng liều mạng cứu giúp, bản vương vẫn chưa kịp tìm cơ hội nói lời cảm ơn trước mặt nàng ấy.

Bách Kỵ ty là chức quan của tỷ tỷ, vì nàng ấy có tài bắn cung hơn người, năm mười bảy tuổi đã được Thánh Thương ban tặng danh nữ tướng quân Bách Kỵ ty duy nhất, phụ trách hộ vệ và cung nữ, gia quyến trong cung đi tế lễ hoặc ra ngoài.

“Cơ thể tỷ tỷ đang ốm, không thể tới dự tiệc.”

Ngu Linh Tê khẽ mỉm cười: “Tâm ý của Tiểu quận vương ta sẽ truyền đạt cho tỷ tỷ.

Dứt lời, nàng không ở lại nói chuyện, cùng đi với Ngu Hoán Thần đã bỏ bội đao xuống vào cửa dự tiệc.

Thành phía tây, chùa Kiêm Vân.

Ninh Ân bỏ ra chút thời gian cắt đuôi thị vệ phía sau, rồi chạy tới mật thất ở thiện phòng, một tên thân vệ cao to vác kiếm nặng bằng đồng thau đã đứng đợi ở đó rất lâu.

“Điện hạ!”

Thân vệ nhìn thấy Ninh Ân chắp tay đằng sau thong thả bước vào cửa, vội ôm quyền quỳ xuống, hầu kết rung động trong sự sợ hãi phát là giọng khàn khàn: “Thuộc hạ tới muộn, xin điện hạ trách tội.”

Thiếu niên mặc áo đen xoay người ngồi ở trên giường nhỏ, chọc lấy đuôi mắt của hắn: “Muốn ta ra tay như vậy sao?”

Trên trán thân vệ chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn ta nuốt nước bọt, rút kiếm nặng từ trên lưng vung lên.

Theo một tiếng cành khô bẻ gãy cái bàn cũng vỡ ta, một đầu ngón tay lăn lông lốc xuống mặt đất.

Kiếm nặng rơi xuống đất, dấy lên một đám bụi bặm. Thân vệ ôm ngón tay bị cắt đứt, từ trong khe hở máu me chảy ra đầm đìa, môi run rẩy nói: “Điện hạ ấn núp đã lâu, lần này triệu tập chúng thuộc hạ tới là muốn ra tay…”

“Không, ta đổi ý.”

Ninh Ân liếc qua không trung lầu bầu: “Ngu gia nắm trong tay quân lính quan trọng, một khối mỡ dày như thế chiếm đoạt sẽ có giá trị hơn là hủy diệt.

Thân vệ ngạc nhiên: “Ý của điện hạ là?”

Ninh Ân cười bình thản, ý vị sâu xa nói: “Con mồi thú vị phải nuôi cho mập rồi mới từ từ ăn mới là tận hưởng nhất, không phải sao?”

Ánh mắt hắn rơi trên đôi giày da hươu, trên đó xuất hiện hai giọt màu đỏ tươi cực nhỏ, đây là máu của thân vệ chặt đứt ngón tay không cẩn thận bắn lên.

Ý cười trong đáy mắt hắn chìm xuống, hắn như có như không vuốt vuốt dao găm giữa ngón tay, nhẹ giọng nói: “Chiết Kích, ngươi làm bẩn giày mới của ta rồi.”

Rõ ràng giọng nói không phân biệt được buồn vui, nhưng Chiết Kích có cảm giác được một luồng sát khí lạnh lẽo ép thẳng đến chỗ mình, ép tới mức cơ thể tám thước của hắn đổ xuống đất ầm ầm, quỳ sát dậy không nổi.