Thập Niên 70: Nhị Hôn Thê

Chương 13: Yêu Thương Và Tôn Trọng (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trần Quế Hương vừa nghe đã hiểu, nhìn về phía phòng con gái ở phía Tây, mời thím ba vào phòng nói chuyện, rót cho bà ta một ly trà đường nâu, còn lấy mấy quả dại hái trên núi mời bà ta.

Thím ba Đổng cười ha ha nói: “Gần đây có không ít người hỏi thăm Giai Tuệ, tôi vẫn luôn muốn tìm một gia đình tốt cho Giai Tuệ. Hôm nay lên thị trấn gặp một bà chị quen biết trước kia, bà ấy nói với tôi muốn tìm một nàng dâu, cha của đứa bé kia là nhân viên thống kê của trạm lương thực, vợ trước của nó mất rồi, người trong nhà muốn tìm một người vợ khác cho nó, tôi nghĩ tới, Giai Tuệ cũng không tệ, cho dù vẻ ngoài hay tính tình đều rất tốt, người trẻ tuổi, lại có tay nghề may vá, cho dù không thể sinh con cũng không sao cả, đứa nhỏ kia đã có ba đứa do vợ trước để lại.”

Trần Quế Hương cau mày, loại điều kiện này bà cũng không hề lạ, người đến nhà họ Đổng nói chuyện mai mối phần lớn đều là chồng mất vợ, cũng đều là vợ trước có để lại con cái, cũng bởi vì tai tiếng con gái không thể sinh đẻ tràn lan bên ngoài, cho nên thanh niên trai tráng đều không ai chịu đến cửa cầu hôn.

Kết hôn ba năm không mang thai vốn dĩ cũng không phải là chuyện lớn gì, trong thôn cũng có không ít những cô con dâu vài năm sau khi cưới mới mang thai, nhưng nhà họ Lư lại lấy lý do này làm lý do, Đổng Giai Tuệ cũng chỉ có thể chịu loại thiệt thòi này.

Mặc dù Trần Quế Hương không hài lòng lắm với mối hôn sự mà thím ba Đổng nói tới, nhưng vẫn tinh tế hỏi vài câu, trên đời này chuyện nhân duyên là do trời dẫn dắt, nhỡ đâu là tốt thì sao?

“Người này bao nhiêu tuổi? Cậu ta làm việc ở đâu? Sao vợ trước lại mất? Có bao nhiêu đứa trẻ, tuổi tác của chúng nó thế nào?”

Mấy câu hỏi liên tiếp khiến thím ba Đổng thiếu chút nữa không chống đỡ được, bà ta thở dài, nói hết tình huống mà mình biết.

“Hơn ba mươi, họ Trần, tuổi hổ, vợ trước mất là vì bệnh mà chết, bà chị kia có chút thân thiết với nhà bọn họ, cũng chỉ là vui miệng nói ra mà thôi, nhà họ Trần bèn nhờ tôi về nói giúp vài lời, bọn họ tỏ thái độ, chỉ cần Giai Tuệ đồng ý, bọn họ nguyện ý bỏ ra một trăm đồng tiền lễ vật.”

Trần Quế Hương nhìn dáng vẻ mặt mày hớn hở của dì ba, biết nhà họ Trần này khẳng định đã hứa một khoản tiền mai mối không nhỏ với bà ta, nếu không, với tính tình của thím ba, không thể có chuyện nhờ vả bằng miệng thôi mà đồng ý được.

Trong lòng bà tính toán một chút, tuổi Hổ, năm nay ba mươi bảy, lớn hơn Giai Tuệ hơn một giáp.

Đương nhiên, tuổi tác gì đó cũng không phải là một chuyện khó khăn, nếu thật sự tốt, vậy lớn tuổi hơn một chút cũng chẳng sao. Chỉ là việc này không thể tùy tiện đưa ra câu trả lời, vẫn phải thăm hỏi cẩn thận lại.

“Thím ba, tình huống của Giai Tuệ chị cũng biết, bây giờ tôi cũng không thể trả lời ngay được, nếu không hôm nay thím cứ về trước đi, chờ tôi nói chuyện với Giai Tuệ trước rồi lại nói sau.”

Thím ba Đổng cũng không trông cậy vào hôm nay là xong việc ngay, bà ta uống trà đường nâu xong, lau miệng đứng dậy: “Được, vậy tôi sẽ chờ tin tức tốt của bà.”

Chờ con dâu lớn làm việc trên ruộng về, Trần Quế Hương lén nói chuyện này với cô ấy, sở dĩ nói với Chu Ngân Đệ, bởi vì em trai thứ hai của Chu Ngân Đệ làm việc ở thị trấn, là kế toán của xã cung ứng và tiêu thụ, xã cung ứng và tiêu thụ nằm ngay trước mặt trạm lương thực, hỏi thăm chuyện của nhà họ Trần cũng thuận tiện hơn.