Mộc Thần Tái Sinh

Chương 46: Làm nũng

Sau khi bữa tiệc kết thúc, nhóm người Mộc thần đánh ngựa trở về phủ.

Ngọc Linh mở cửa phòng đi vào, phát tay thắp sáng đèn. Cô phát hiện mùi máu tanh bay trong không khí, có bóng dáng màu đen nằm trên giường, thân thể người đó loang lổ máu. Sắc mặt Ngọc Linh phút chốc biến đổi, giọng nói khẩn trương.

- Thanh Thành! Mau lấy nước ấm và vải đến đây!

- Thuộc hạ đi ngay!

Bóng người màu đen xuất hiện ngoài cửa rồi vụt đi mất.

Ngọc Linh lo lắng xem xét, Long Quân đã bất tỉnh, gọi mấy tiếng cũng không trả lời. Cô bèn lấy ra một lọ thuốc, nhìn thấy anh mê man như vậy, nghĩ rằng không thể tự uống được. Cô bỏ thuốc vào miệng mình, sau đó trực tiếp mớm cho anh. Cô đặt tay lên l*иg ngực Long Quân truyền linh lực màu xanh vào các vết thương, giúp chúng ngừng chảy máu.

Thanh Thành đưa đồ vào, lúc này mới phát hiện ra Long Quân. Ngọc Linh nhờ cậu ta đỡ Long Quân lên, bản thân cởϊ áσ của anh ra xem. Xuất hiện ở trước mặt Ngọc Linh là những vết thương mới, cũ chồng lên nhau. Cô mở từng lớp vải băng ướt đỏ máu, nhìn thấy vết chém sâu, máu thịt lẫn lộn, tay cô run run, mặt cũng tối sầm lại.

Ngọc Linh lấy ra quả mộc, đưa linh khí từ trong quả mộc truyền vào người Long Quân. Sắc màu tươi sáng bao bọc người anh ta, các vết thương bắt đầu khép miệng lại.

- Thanh Thành, xảy ra chuyện gì? Long Quân đến từ lúc nào?

- Thuốc hạ không hề phát hiện!

- Vậy ở Linh Vân giới, có thể khiến Long Quân thê thảm như thế này là ai?

- Là Huyết đế!

Ngọc Linh châu mày, anh nói đi giải quyết một số chuyện xong sẽ về. Vậy rốt cuộc phát sinh chuyện gì. Sao lại ra nông nổi này.

Ba người giữ nguyên tư thế đó một lúc lâu, vết thương của Long Quân rốt cuộc cũng liền lại. Ngọc Linh vắt khăn lau khắp người anh, sau đó quấn băng mấy vòng để chắc ăn vết thương không bị hở ra.

Thanh Thành để anh nằm xuống, đứng ở bên cạnh chờ sai bảo.

- Ngươi kêu Mỹ Duyên nấu ít cháo.

- Dạ!

Ngọc Linh xót ruột ngồi ở bên giường, cô lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt anh, vuốt những sợi tóc bết dính ra.

Long Quân mơ hồ, cứ một chốc lại gọi tên Ngọc Linh. Cô nắm lấy tay anh, lại nhìn không rời mắt.

...

Mặt trời bừng sáng, Long Quân thở mạnh, đảo mắt nhìn một vòng, phát hiện Mộc thần nằm bên cạnh, anh không khỏi kinh ngạc.

Ngọc Linh ngủ rất say, khuôn mặt trắng nõn hồng hào, mi dày ₫en cong vυ't, môi đỏ mọng căng bóng, vô cùng mê hoặc.

Ánh mất Long Quân dịu dàng, đưa bàn tay vuốt lên khuôn mặt cô. Cảm giác mát lạnh, mềm mại vô cùng. Sau đó áp sát hôn lên vầng trán nhỏ.

Mộc thần bị động tĩnh làm cho thức giấc, chậm rãi mở mắt nhìn anh. Khuôn mặt của Long Quân phi thường xinh đẹp phóng đại ở trước mặt. Anh ta nhoẻn miệng cười, nụ cười tà mị mê hoặc chúng sinh, thành công khiến cô dao động, tim đập nhanh một chút.

Ngọc Linh tròn xoe mắt, hơi ngượng một chút. Cô ngồi dậy hỏi han.

- Anh cảm thấy thế nào? Còn đau ở đâu không?

Long Quân nắm lấy bàn tay cô, sau đó đặt lên l*иg ngực mình. Bộ mặt tỏ ra đáng thương.

- Đau! Vẫn còn rất đau!

Đây có lẽ là bộ dạng nhõng nhẽo của anh ta? Lớp vải băng bó mỏng, cơ thể cùng cơ bắp của anh ta thoắt ẩn thoắt hiện. Ngọc Linh xấu hổ, nhanh chóng rút tay lại. Cô vội vã phóng khỏi giường, kéo quần áo xộc xệch đi ra.

- Để ta đi xem buổi sáng nấu gì! Đem đến cho anh.

Nhìn thấy vành tay của Ngọc Linh ửng đỏ. Long Quân vui vẻ cười, chắc là xấu hổ rồi.

Phía bên ngoài, những người làm công đang nhanh chóng xây lại phòng ốc. Chỉ còn một vài chỗ nữa là sẽ hoàn công. Phía hoàng thượng đem tới 5 nô tì và 20 hộ vệ tặng cho Mộc phủ, còn có vật phẩm châu báu vô số. Tiểu Lệ thay mặt tiểu thư nhận hết, nhưng việc sắp xếp vẫn hỏi ý kiến của Mộc thần.

Ngọc Linh giao 5 tì nữ cho Mỹ Duyên, để cô tùy ý sai bảo, còn cận vệ 20 người giao cho Đại Vỹ và Lê Tần điều khiển, để họ góp sức xây dựng Mộc phủ, dù sao đến đây cũng không có làm gì.

...

Ngọc Linh ngồi ở bên cạnh giường, múc từng muỗng cháo thổi nguội, đưa tới miệng cho Long Quân. Mặt anh ta tươi tắn lại thường, cứ nhìn cô chăm chú. Ngọc Linh bị nhìn tới nỗi ngứa ngáy. Cô nói:

- Mặt của ta có dính gì sao?

Long Quân vui vẻ lắc đầu.

- Không có! Tại ta nhớ nàng, muốn nhìn lâu một chút.

Ngọc Linh cười, dùng khăn chấm vào bên khóe miệng Long Quân, lau rất nhẹ. Ăn xong, Ngọc Linh cầm lấy chén thuốc đưa cho anh. Long Quân trưng ra vẻ mặt của một đứa trẻ, hỏi:

- Thuốc có đắng không?

- Có.

- Ta chịu đắng rất dở!

Ngọc Linh tròn xoe mắt nhìn anh. Đây là hình ảnh ma vương lạnh lùng cao cao tại thượng đang làm nũng với cô? Trong lòng không nhịn được buồn cười, cô vuốt tóc Long Quân, nói rằng:

- Ngoan nào! Anh uống hết chén thuốc này, sẽ có thưởng.

Long Quân nghe như vậy, vẻ mặt hí hửng cười cười, uống một hơi cạn luôn chén thuốc. Ngọc Linh rót ly nước ấm cho anh tráng miệng. Sau đó lấy ra một viên kẹo mứt đút vào miệng anh. Long Quân rất ngoan, nhai nhai kẹo xong nuốt ực. Anh dùng ánh mắt mong chờ nhìn Ngọc Linh, cô phì cười, sau đó đến gần, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên trán anh. Thật chậm chạp, mềm mại.

Mùi hương của Ngọc Linh bay quanh quẩn trong không khí, khiến trong lòng anh rạo rực. Rốt cuộc không nhịn được, ôm lấy eo nhỏ của cô kéo đè xuống giường.

Ngọc Linh bị động tác làm cho bất ngờ không kịp phản ứng, hai mắt trợn tròn nhìn anh.

Không đợi cô lên tiếng, Long Quân cuối xuống hôn lên môi cô. Ngọc Linh hoảng hồn đưa tay đẩy mạnh, không ngờ lại đυ.ng trúng vào vết thương trên ngực anh, cô không dám dùng sức nữa. Long Quân được đà, hôn rất lâu, hôn rất sâu, triền miên không dứt.

Bàn tay anh bắt đầu không yên phận, sờ vào đùi cô, sau đó di chuyển. Ngọc Linh xấu hổ, mặt đỏ ửng, tay đánh vào vai anh, đến khi hôn muốn dứt hơi Long Quân mới chịu buông ra. Đôi mắt anh mê đắm không muốn buông tha, hai người nhìn nhau, thở gấp.

Mà ở thân dưới, thằng em của ai đó đã sớm thức dậy rồi. Nó đang muốn thi chuyển công pháp. Ngọc Linh cũng cảm nhận được có vật cứng đang chọc vào đùi cô, lập tức mạng tay đẩy Long Quân ra không thương tiếc, thoát khỏi giường, mặt cô đỏ phừng, tròn mắt nói rằng:

- Anh dám làm như vậy ta sẽ giận đó!

Đáp lại, Long Quân cười khổ, sau đó nhăn mặt ôm ngực ngã xuống giường. Quả nhiên vẫn không nên vận động mạnh. Nếu thực sự "làm việc" thì chưa đến nơi đã chết giữa chừng rồi. Anh không cam tâm, ánh mắt uất ức nhìn Ngọc Linh.

Ngọc Linh quả thật lo lắng, nhưng lại không dám đi tới. Một mặt vẫn là xấu hổ không nói nên lời, cô quyết định gọi Thanh Thành đến thay cô chăm sóc.