Chuyển ngữ: Xanh Xanh
Chương 9: Không yếu ớt như anh nghĩ
Bước đến trước mặt hai người, Khương Bắc Dư hoàn toàn coi nhẹ Bùi Hân đứng bên cạnh, đưa chai nước lạnh trong tay cho Ninh Nam Gia: "Cho anh."
Trước giờ vào học thể dục, Ninh Nam Gia đều nhờ Chuột con đưa cho mình một chai nước lạnh, chỉ là đặt trên bàn và quên mang ra thôi, sau khi cầm lấy chai nước trong tay Khương Bắc Dư, hắn nói:
"Lần sau không cần mất công đưa cho anh đâu."
"Không sao, thuận đường đưa thôi." Khương Bắc Dư vừa nói vừa tiến về phía trước một bước, không biết vô tình hay cố tình, vừa hay đứng ngăn giữa Ninh Nam Gia với Bùi Hân, "Em cũng đang muốn xem bọn anh học thể dục như nào."
Chất giọng trong trẻo, Ninh Nam Gia cạn lời nhếch miệng: "Sao cơ, Lăng Xuyên không học thể dục à?"
"Không phải." Tầm nhìn của Khương Bắc Dư đặt vào khóe miệng khẽ nhếch của hắn, ngơ ngẩn nhìn hắn trong chốc lát rồi mới cụp mắt trả lời: "Tiết thể dục của Lăng Xuyên đều đánh gôn, ra thao trường cưỡi ngựa, hoặc là thi đấu cái khác."
Nói trắng ra thì chính là hoạt động của người có tiền, không chỉ có chạy chạy chơi chơi đơn giản thế này.
Ninh Nam Gia đột nhiên cảm thấy người có tiền quá đáng thương luôn, chẳng bao giờ hưởng thụ được những thú vui ngang tàn của người nghèo, hắn mở nắp uống một ngụm nước, nhìn nhìn thân hình gầy yếu của Khương Bắc Dư, lại nhìn nhìn những học sinh đang tung tăng trên sân bóng rổ cách đó không xa, đầu lưỡi chạm nhẹ vào hàm trên, hỏi cậu:
"Vậy em có muốn thử xem hoạt động thể chất của Lục trung không?"
Khương Bắc Dư nhiệt tình gật đầu: "Có ạ, nhưng mà... em không có đồng phục thể chất."
Mặc dù quản gia đã giúp cậu chuẩn bị đồng phục thể chất, nhưng ngày đầu tiên chuyển trường có nhiều việc để làm, hơn nữa cậu cũng không thích đồng phục thể dục, liền chẳng mang đi.
Ninh Nam Gia nhìn vào dáng vẻ của cậu: "Anh có một bộ thể thao cỡ nhỏ đó, giáo viên lấy sai số đo, vốn đang muốn trả lại, em mặc vừa hay vừa vặn, có để bụng không?"
"Không để bụng." Đôi mắt đen sắc sảo nheo lại để lộ một nụ cười, Khương Bắc Dư hơi nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn nói: "Cảm ơn anh Nam Gia."
Ninh Nam Gia nhìn nụ cười vừa ngoan vừa mềm mại giống như cún con được cho phép gặm xương của cậu, kìm lòng không đặng đưa tay lên búng trán cậu, quay đầu qua nói với Bùi Hân từ đầu đến cuối bị ngó lơ: "Vậy chúng tôi đi trước đây."
Đôi mắt dời khỏi Khương Bắc Dư, Bùi Hân đang muốn đáp lại thì thấy Ninh Nam Gia lướt qua cô mang Khương Bắc Dư vào nhà dạy học rồi.
Trong giờ học, trong lớp không có ai cả, Ninh Nam Gia từ trong ngăn kéo lấy ra một bộ đồ thể thao, đưa Khương Bắc Dư đến nhà vệ sinh để cậu thay.
Cậu ấm nhỏ chưa bao giờ ở bên ngoài thay quần áo, phải đưa cậu vào nơi vắng vẻ canh chừng, mặc dù sau khi Ninh Nam Gia đi vào mới nghĩ đến đứng ở của cũng có thể canh chừng, nhưng vào cũng đã vào rồi, tự nhiên đi ra lại thấy sao sao ấy, hơn nữa đều là con trai cả, chẳng có gì ngại ngùng, hắn thì chẳng thấy có cái gì cả, quay lưng lại với Khương Bắc Dư cách một vách ngăn.
Sau tưng truyền đến tiếng sột soạt thay quần áo, Ninh Nam Gia đang nghĩ có nên tìm một chỗ mát mẻ hơn không thì âm thanh nhỏ nhẹ của Khương Bắc Dư truyền tới:
"Anh Nam Gia, anh có thể cầm đồ giúp em một chút không?
Thay quần áo để phải tìm một nơi để treo quần áo, móc treo ở trước mặt cậu bị hắn chặn lại, Ninh Nam Gia đồng ý quay người lại, đập vào mắt là màu da trắng đến mù con mắt.
Khương Bắc Dư rất trắng, đó là màu trắng của nhiều năm không phơi nắng, bản thân Ninh Nam Gia mặc dù phơi nắng không đen, nhưng so với cậu ấm da dẻ tinh tế mềm mại thì khác biệt rất lớn, cảm thấy nếu mà véo lên da thịt mềm mại của Khương Bắc Dư một cái thì ngay tức khắc để lại vệt hồng.
Cái ý nghĩ trong não ấy chưa được nửa giây, Ninh Nam Gia lập tức vứt nó vào sọt rác, sau khi đưa tay cầm lấy quần áo của Khương Bắc Dư, hắn nói: "Ngoài sân vận động rất nắng, em không nẫm cảm với tia cực tím đấy chứ?"
Chui đầu ra từ cổ áo thể thao, Khương Bắc Dư nhìn hắn với đôi mắt trắng đen rõ ràng: "Không đâu ạ, anh Nam Gia, em không yếu ớt như anh nghĩ đâu."
Ánh mắt lướt qua khuôn mặt cực kì kém tính thuyết phục kia, Ninh Nam Gia trong lòng nghĩ cậu không yếu ớt thì trên đời này chẳng có ai yếu ớt.
Đưa Khương Bắc Dư đã thay đồ xong trở lại sân vận động, Ninh Nam Gia đang tính đến phòng dụng cụ mượn một quả bóng rổ thì nhìn thấy Trâu Tử Khang chả biết vừa nãy chạy đi đâu đã ló mặt ra, cầm một quả bóng rổ và đưa tay về phía hắn:
"Anh Gia, đến làm ván đi!"
Khóa lấy vai Khương Bắc Dư kéo cậu theo, Ninh Nam Gia đón lấy quả bóng rổ từ tay Trâu Tử Khang: "Không đấu, tao với Khương Bắc Dư chơi một lát, mày chơi không?"
Từ lúc mới thấy Khương Bắc Dư ở bên cạnh Ninh Nam gia, trong đầu Trâu Tử Khang vang lên một hồi chuông cảnh báo, còn nghe Ninh Nam Gia nói muốn chơi với nó, cậu ta lập tức nổi đóa luôn:
"Anh Gia, nó là em trai Khương Ngật, đâu phải là em trai anh, anh đi giúp đỡ em trai người ta làm gì."
Ninh Nam Gia không hiểu được thái độ của cậu ta, giơ tay vỗ nhè nhẹ đầu Khương Bắc Dư rồi chuyển bóng rổ cho cậu, không để ý hỏi một câu: "Mày rút cục chơi hay không?"
Trâu Tử Khang lén lút trừng Khương Bắc Dư, nghiến răng nghiến lợi với Ninh Nam Gia mà trả lời: "Chơi!"
Cậu ta cần phải bảo vệ người anh em tốt nhất của mình, kiến quyết không để Khương Bắc Dư thừa nước đυ.c thả câu!
Bài học đơn giản về cách rê bóng, Ninh Nam Gia để Khương Bắc Dư thực hiện đưa bóng qua người, hắn và Trâu Tử Khang một trước một sau phòng thủ, Trâu Tử Khang ở phía trước.
Trước đó Khương Bắc Dư mặc dù chưa chơi bóng rổ lần nào nhưng khả năng học tập cực kì tốt, sau khi chuyển bóng đến trước mặt Trâu Tử Khang, cậu đã làm một động tác giả lừa cậu ta nhân lúc không chú ý.
Lúc đến chỗ Ninh Nam Gia, hắn mặc dù có ý nhường bước nhưng Khương Bắc Dư vẫn phán đoán sai, trực tiếp đâm đầu vào trên người hắn.
Bóng rơi ra khỏi tay và đập xuống đất vang lên từng tiếng rồi dần dần lăn ra khỏi sân, Ninh Nam Gia bị đυ.ng ngã, hắn nhanh chóng ổn định lại cơ thể và giữ Khương Bắc Dư ngã trong vòng tay mình, còn chưa kịp nói gì Trâu Tử Khang đã gấp gáp gào lên:
"Anh Gia, thằng nhóc này cố ý đấy, đến em nó còn lừa được, sao đến anh thì đúng lúc đυ.ng vào thế, nó chắc chắn là cố ý đấy!"
Thực lòng thì Ninh Nam Gia không biết Khương Bắc Dư cố ý va vào hắn làm cái gì, hắn cũng không phải là cô gái người mềm thịt yếu gì đó cho cam, giơ tay vỗ vào sau gáy Trâu Tử Khang một cái, hắn lạnh lùng nói: "Lại gào nữa thì chơi một mình đi, mau nhặt bóng về đi."
Trâu Từ Khang tức anh ách không chịu đi: "Không đi, ai làm rơi thì kẻ đó đi nhặt."
Giọng điệu tỏ vẻ không kiên nhẫn, Ninh Nam Gia nói: "Tao không muốn nhắc lại lần hai đâu."
Trâu Tử Khang chống nạnh mà khịt mũi rõ to, cuối cùng vẫn phải khuất phục trước da^ʍ uy của anh đại mà ngoan ngoãn chạy đi nhặt bóng về.
Thấy Trâu Tử Khang đi rồi, Ninh Nam Gia mới chuyển sự chú ý lên người Khương Bắc Dư, sờ sờ trán cậu hỏi: "Không bị đυ.ng đau chứ?"
Làn da dưới lòng bàn tay mềm mại ấm áp, là sự dẻo dai thuộc về sức trẻ, Khương Bắc Dư giữ lấy cổ tay của Ninh Nam Gia trong giây lát mới chậm chạp buông tay hắn ra mà đứng thẳng người lắc đầu.
"Không đau, chúng ta chơi tiếp đi."
Trâu Tử Khang đã nhặt bóng về, cái lúc chậm chạp lết về sân bóng cậu ta đã nghĩ ra nên đối phó như nào với cái tên Khương Bắc Dư quỷ kế đa đoan, lúc ném bóng qua cho Ninh Nam Gia, cậu ta vồn vã nói: "Anh Gia, hay là cứ để em chơi với Khương Bắc Dư đi, cậu ta gà thế, mà em cũng kém, vừa hay cùng nhau luyện tay, được chứ?"
Ninh Nam Gia đưa mắt nhìn Khương Bắc Dư, cậu nói một cách rất hiểu lòng người: "Anh Nam Gia, vậy em chơi với anh ta một lát, anh ở bên cạnh chỉ điểm cho em."
Gật nhẹ đầu, Ninh Nam Gia vốn dĩ muốn dặn dò Trâu Tử Khang lúc chơi cẩn thận đừng làm cậu bị thương, nhưng mà nghĩ lại lời dặn dò này khiến người ta lạ lắm, nghe kiểu che chở Khương Bắc Dư quá luôn, bèn chả nói gì nữa mà chuyển qua bên cạnh xem.
Ánh nắng gay gắt, trên sân bóng hơn nửa là học sinh đánh bóng rổ, Trâu Tử Khang đề nghị Khương Bắc Dư thử phòng thủ, để cậu ta dẫn bóng lên rổ, lúc đưa bóng qua bên người Khương Bắc Dư, cậu ta đè thấp giọng đủ cho hai người nghe thấy mà nói một câu:
"Thằng họ Khương, mày tốt nhất là đừng có giở trò mèo gì, nếu không tao liền đem chuyện mày từng làm ở Lăng Xuyên nói cho anh Gia."
Quay lưng về Ninh Nam Gia, đôi mắt đen sắc sảo của Khương Bắc Dư ánh lên nét lạnh lùng, khác với vỏ bọc ngoan ngoãn trước mặt Ninh Nam Gia, cậu nhếch mép cất giọng chế nhạo: "Anh có thể thử."
Trâu Tử Khang bị thái độ "tao có chỗ dựa, tao đếch sợ" của cậu khiến cho tức trợn cả mắt, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh lại, sau khi ôm bóng rổ tiến đến ngoài vạch số ba, cậu ta hít một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng hạ thấp người, nhanh như Khương Bắc Dư đã lao ra vớt lấy bóng đi mất. Ủng hộ chính chủ vào ngay # TRU MtruyeИ. Vn #
Cú ném bóng này của Trâu Tử Khang khá mạnh, Ninh Nam Gia vặn chai nước, vừa uống vừa quan sát cử động của hai người, chỉ thấy lúc Trâu Tử Khang đem bóng nhẹ nhàng lướt qua Khương Bắc Dư mặc dù cố gắng dùng kế dương đông kích tây để đánh lừa chú ý của Khương Bắc Dư nhưng vẫn bị cậu nhìn thấu.
Cuộc chiến cứ giằng co, Ninh Nam Gia vẫn muốn coi Trâu Tử Khang làm sao đột phá thì thấy cậu ta đột nhiên giống như phát khùng, trực tiếp đυ.ng vào vai Khương Bắc Dư.
Khương Bắc Dư mất cảnh giác, bị cậu ta đẩy một mạch ngã ngay ra, khuỷu tay và đầu gối cọ xát với mặt đất làm da rách ra, máu thấm ra.
Trâu Tử Khang đang tính rủa một câu tính ăn vạ hay gì, thì thấy Ninh Nam Gia cầm chai nước khoáng còn mở nắp bước tới, sau đó kéo lấy cậu trai đang bị ngã, dùng nước rửa vết thương cho cậu.
Nhìn đầu gối và khuỷu tay đẫm máu của cậu, Ninh Nam Gia vừa dùng nước rửa sạch cát bụi trên vết thương cho cậu, vừa hạ giọng nói: "Chịu một chút."
Một lớp mồ hôi mỏng rịn ra trên trán, Khương Bắc Dư nhăn mặt, sắc mặt tái mét nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi rửa sạch vết thương, Ninh Nam Gia nhìn đầu gối trái của cậu bị thương hơi nghiêm trọng, không nhịn được cau mày hỏi: "Anh đem em đi phòng y tế xem, tự đi được không?"
"Có thể." Cắn chặt hàm răng, cậu nhích một bước, Khương Bắc Dư vì đứng không vững mà ngã, may thay Ninh Nam Gia kịp thời đỡ lấy cậu.
Nắm lấy tay Khương Bắc Dư nhẹ nhàng hạ người xuống cõng cậu, Ninh Nam Gia vứt vỏ chai vào thùng rác, sau đó liền cõng cậu lên phòng y tế.
Cầm bóng rổ đứng đực ra giương mắt nhìn hai người họ đi khỏi, Trâu Tử Khang tức giận nhìn chằm chằm Khương Bắc Dư, cái kẻ đang nằm trên lưng Ninh Nam Gia.
Ông nội mày, Khương Bắc Dư mưu ma chước quỷ lại bắt mất anh Gia của cậu ta đi rồi.
Tác giả có lời muốn nói: phim truyền hình ngày thường của Khương sen trắng tim đen Bắc Dư, mong cả nhà có thể ủng hộ.
Xanh Xanh cũng có lời muốn nói: ha ha, tui vẫn lười. Sao chữa khỏi được chời!