Hệ Thống: Giá Trị Sinh Mệnh

Chương 4: To quá

Tần Tranh không bật đèn, Lương Đa Trí nhặt lại quần áo trên đất rồi đi vào phòng tắm, cô nhìn thấy lôиɠ ʍυ dài rậm giữa háng anh ta. Nghe nói, những đàn ông như vậy thường có ham muốn tìиɧ ɖu͙© rất cao, khả năng làʍ t̠ìиɦ cũng thuộc hàng siêu đẳng. Trơ trọi giữa khu rừng rậm hắc ám là thứ quái vật to đen, trải qua trận chiến dai dẳng nhưng vẫn không nhũn đi mà oai phong lẫm liệt, tung tăng bay nhảy giữa háng.

Tần Tranh đỏ mặt tía tai, cô cảm thấy thật đáng xấu hổ và ghê tởm, cô biết rình hàng dưới háng thầy giáo thế kia là không tốt. Nhưng gã khổng lồ cứng cáp kia lại quá hấp dẫn, trông cứ như tên quân nhân cao ngạo đang chĩa mắt nhìn Tần Tranh và cố phô cho cô thấy sự uy nghiêm và sức mạnh vĩ đại của nó. Lương Đa Trí sở hữu cho mình body vạn người mê với cơ bắp toàn thân rắn rỏi, bụng dưới săn chắc, cơ bụng tám múi chuẩn nét, đường nhân ngư hoàn mỹ, và cả đôi chân thon dài đầy quyền lực, cả người anh ta toát lên nét đẹp gợi cảm, cuốn hút chuẩn quý ông. Duy chỉ có một điểm kém hoàn mỹ chính là đám lông ướt sũng dưới háng anh ta, còn có dịch trắng đυ.c, đó chính là tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại sau cuộc mây mưa cuồng nhiệt của anh và Châu Tuyên Lộ cách đây không lâu.

Lương Đa Trí đi vào phòng tắm và đóng cửa lại. Mãi đến lúc này, Tần Tranh mới thu lại ánh mắt thơ thẩn có phần biếи ŧɦái của mình, cô đẩy Châu Tuyên Lộ đang nằm rũ như chó chết trên giường, cô nói: "Sướиɠ đủ chưa cô hai? Phắn dậy cho tôi dọn giường, không chắc tôi ngủ bằng niềm tin."

Cả giường bị cuộc mây mưa làm cho rối tung thành đống hỗn độn, trên ga trải giường còn dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, thật sự không tài nào ngủ được. Châu Tuyên Lộ đỏ mặt, cô ta vùng dậy, vội vàng xin lỗi: “Thành thật xin lỗi cậu, Tần Tranh…. Để tôi dọn giúp cậu.” Cô ta bị bắt quả tang làʍ t̠ìиɦ tại trận, toàn bộ quá trình đều bị người ta nhìn thấy, lại còn bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ khắp giường người ta, Châu Tuyên Lộ không biết sau này phải làm sao ngẩng mặt nhìn đời.

Châu Tuyên Lộ liên tục xin lỗi trong khi giúp Tần Tranh thu dọn. Tần Tranh thay mới tất cả vỏ chăn ga gối đệm, cô xịt nước làm mát không khí để che đi mùi tanh hôi khó chịu, rồi kéo mùng xuống để ngăn cách giường của mình với thế giới bên ngoài. Bản thân cô nằm xuống giường.

Lương Đa Trí từ trong phòng tắm bước ra, Châu Tuyên Lộ thẹn thùng, khẽ giọng hờn dỗi: "Không biết đâu, lỗi tại anh lỗi tại anh mọi đàng, đáng ghét, anh là cái đồ đáng ghét."