Hoa lệ mà yếu ớt.
Yên tĩnh hồi lâu, một giọng nói khác bỗng vang lên.
"Chị không muốn anh ấy trở lại sao?”
Là Nam Cung Huyên.
Trên tay cô cầm một ly thủy tinh trong suốt, khẽ lắc lư mà thưởng thức, chất lỏng như lưu ly bảy màu ra chiếu ánh sáng chói mắt.
Tay phải đặt lên ngưỡng cửa, cô mang chiếc kính không gọng, vẻ mặt cười như không cười, cũng không biết đã tới bao lâu.
Nam Cung Tĩnh cũng không ngạc nhiên.
Cô lấy tay lau nước mắt, hung dữ nói một câu: “Chị mong rằng anh ấy không bao giờ trở lại, anh ấy chỉ làm hỏng chuyện của chị.”
"Chậc chậc, chị học được thói ăn ở hai lòng từ lúc nào vậy?”
Vẻ mặt Nam Cung Huyên thoáng thay đổi, ánh sáng phát ra từ chiếc ly rơi xuống tay Nam Cung Huyên:
"Chị, cứ chơi đi, em chưa bao giờ ngăn cản chị, nhưng Đông Phương Tuyết và Nguyệt Trì Lạc có thể nói là con cọp đang ngủ say, nguy hiểm vô cùng. Lần này chị có thể lợi dụng lòng ghen tị của phụ nữ cùng em ra tay lần thứ nhất, lần thứ hai, nếu như cô ta đề phòng, cho dù hai chị em chúng ta có dốc toàn lực cũng chưa chắc thắng được, chị nên nhớ... đừng đùa quá mức.”
“Sao? Em cũng cho là chị đang đùa sao?”
Nam Cung Tĩnh nhận lấy bình, lớn tiếng chất vấn: "Nam Cung Huyên, mỗi lần em đều gọi chị là chị, nhưng trong lòng em có thật sự coi chị là chị em sao?”
"Không coi chị là chị, sao có thể giúp chị chuyện này.”
Lần trước Nam Cung Huyên hẹn gặp Nguyệt Trì Lạc, cho Nguyệt Trì Lạc ám hiệu tâm lý rằng Đông Phương Tuyết nɠɵạı ŧìиɧ.
Dứt lời, cô chỉ vào chiếc ly trong tay Nam Cung Tĩnh, cười nói:
"Không giúp chị sao? Vậy sao em lại nhớ đã giúp chị rất nhiều lần nhỉ? Lần trước chị bảo em ám hiệu cho người phụ nữ kia không tính.... Lần này, đặc biệt là Mễ Ngọc Bách Hợp, cũng không phải em đã chỉ cho chị cách điều chế rất nhiều lần sao?”
Loại Bách hợp đặc biệt này, nếu không phải vì đích thân Đông Phương Tuyết, sao hắn lại có thể thích mùi hương này?
Thấy khóe miệng Nam Cung Tĩnh co giật, cô lại như cười như không hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ chị không đùa giỡn sao?”
Nói xong, xoay người đi thẳng.
Nam Cung Tĩnh nhíu mày, gằn từng câu từng chữ: "Lần này, chị nghiêm túc."
Nam Cung Huyên nhún vai, động tác khẳng khái, không cười mà nói: "Mỗi lần chị đều nói chị nghiêm túc... thế nhưng lần này... ai mà biết được.”