Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Chương 254: Đánh thắng lưu manh, đấu với tiểu tam (3)

Một người đàn ông có thể sánh như một vị Thần, lại đi nɠɵạı ŧìиɧ?

Không phải Nguyệt Trì Lạc không tin Đông Phương Tuyết sẽ thay lòng, mà là không tin Đông Phương Tuyết đi nɠɵạı ŧìиɧ.

Một người kiêu ngạo như vậy, dù cho có muốn thay lòng thì cũng sẽ đường đường chính chính mà làm, tuyệt đối sẽ không phản bội mình vụиɠ ŧяộʍ lén lút đi nɠɵạı ŧìиɧ!

Cô bé ngồi đối diện sững sờ ngơ ngác, nhìn lên nhìn xuống liếc mắt đánh giá Nguyệt Trì Lạc, sau đó nhíu nhíu đôi lông mày đậm đen: "Cô đúng là rất xinh đẹp. . . . ." Trong lời nói mơ hồ còn có thể nghe ra một chút ghen tỵ: "Có điều, có xinh đẹp cỡ nào đi nữa, bất kể là người hay là đồ vật, nhìn lâu cũng sẽ thấy chán. . . . ."

"Cho dù trước kia tình cảm cô và A Tuyết rất tốt, nhưng cô có nghĩ tới hay không, cái loại tình yêu này nọ này cũng có thời hạn bảo đảm chất lượng, khi thời hạn bảo đảm chất lượng đã hết, còn dư lại cũng chỉ có trách nhiệm cùng nghĩa vụ, sự hấp dẫn ở bên ngoài quá lớn, có những người đàn ông không phải là họ không thể ly hôn, mà là vụиɠ ŧяộʍ mới cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ. . . . . ."

Nguyệt Trì Lạc nhíu mày: "Vụиɠ ŧяộʍ mới cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ?"

Cô gái cười khẩy nói tiếp: "Tục ngữ từ xưa có câu: Thê không bằng thϊếp, thϊếp không bằng kỹ, kỹ không bằng trộm. Đàn ông, không phải đều là như vậy sao?"

"Cô cho rằng, A Tuyết và những đàn ông khác sẽ có chỗ khác nhau ư?"

Câu nói sau cùng của cô gái vừa dứt, thì Nguyệt Trì Lạc cũng thoáng nhíu nhíu mày.

A Tuyết?

Đó là tên gọi thân mật chỉ dành riêng cho cô, nay lại có thể dễ dàng bị người khác lấy ra gọi như thế?

"Có lẽ trước kia A Tuyết yêu cô cho nên mới phải bằng lòng đăng ký kết hôn với cô, nhưng bây giờ rất rõ ràng, người anh ta yêu chính là chị tôi. Nếu như không yêu, sao có thể ngầm cho phép những lời đồn đãi của nhân viên trong công ty nói chị tôi là một người bạn đặc biệt khác? Nếu như không yêu, trước kia mỗi khi xã giao tiệc tùng dẫn theo bên cạnh đều là thư ký, nhưng bây giờ tại sao lúc nào cũng dẫn theo chị tôi đi?"

"Anh ta chưa bao giờ dẫn theo cô tham gia bất kỳ hoạt động công chúng nào, điều này nói rõ anh ta vốn không hề muốn công khai có quan hệ với cô. Nếu không phải bởi vì các ngươi đã có đăng ký kết hôn, cô nói xem, A Tuyết còn thèm muốn trở về căn nhà kia của các người sao?"

Nghe cô gái nọ nói một tràng giống như đọc thuộc lòng lời kịch, Nguyệt Trì Lạc thầm cười ở trong lòng.

Ngầm cho phép?

E là A Tuyết căn bản cũng lười đi tranh cãi rồi phải giải thích chăng?

Về phần tiệc tùng xã giao.

Cái này thì có thể đại biểu cho cái gì chứ?

Nghĩ tới đây, trên gương mặt tuyệt mỹ của cô hiện lên nụ cười nhợt nhạt như không có gì đáng kể.

Nhưng trong lòng mơ hồ như đang bốc hỏa.

Cuối cùng vẫn là, đã nổi giận rồi!