"Hoàng thượng đã hạ chỉ, Uyển Nhi là vị hôn thê của Vương Gia, Uyển Nhi không đi." Khốn hoặc liến mắt nhìn Đông Phương Tuyết, Long Uyển Nhi không biết lấy dũng khí từ đâu, lại có thể nói ra như thế.
Không đi? Đông Phương Tuyết cùng Nguyệt Trì Lạc đồng thời cau mày, giữa vùng trán là sự không kiên nhẫn và chán ghét.
"Tiêu Mặc." Nhếch miệng cười một tiếng, Đông Phương Tuyết lạnh lùng nói: "Ném nàng ra ngoài."
Long Uyển Nhi cả kinh, vội la lên: "Vương Gia sao có thể vô tình như thế, chẳng lẽ Vương Gia không muốn Long gia quân ủng hộ sao?"
"Long gia quân còn lại bao nhiêu ngươi tự hiểu rõ, uy hϊếp Bổn vương ngươi vẫn chưa xứng."
Không cho Long Uyển Nhi có cơ hội nói chuyện, Tiêu Mặc xách lên cổ áo nàng, sải bước nhanh chóng đi ra ngoài.
Chỉ nghe thấy "Phịch" một tiếng, tiếp theo là một tiếng thét chói tai hoảng sợ vang lên, thế giới lại trở về yên tĩnh.
Thời gian cứ thế trôi qua hai ngày nữa, Đông Phương Tuyết bận bịu không thấy bóng dáng.
Tiêu Mặc hầu như một tấc cũng không rời cứ đi theo Nguyệt Trì Lạc.
Ngày hôm đó, Nguyệt Vũ Chi đã lâu không gặp đột nhiên tìm tới cửa, nghe được Cao tổng quản hồi báo, Nguyệt Trì Lạc không muốn để hắn suy đoán, nói: "Mời hắn vào."
Lúc Nguyệt Vũ Chi đi vào, Tiêu Mặc cũng ở đây, hắn dường như không có bất kỳ ngần ngại nhìn Nguyệt Trì Lạc nói: "Tiểu muội, đây là thù lao cho ngươi."
Nghe hắn nói như vậy, Nguyệt Trì Lạc tất nhiên là biết hắn tới lấy lại Hợp Thị Bích. Cũng không có suy nghĩ nhiều liền đưa cho hắn.
Nguyệt Vũ Chi sờ sờ Hợp Thị Bích, giống như đang xác nhận thiệt giả, cuối cùng cười cười nói: "Đại ca có thời gian sẽ tới thăm ngươi, bây giờ ta đi trước."
Đưa mắt nhìn Nguyệt Vũ Chi đi xa, Nguyệt Trì Lạc khoát tay áo, bỗng chú ý tới sắc mặt Tiêu Mặc đột nhiên biến đổi, vội hỏi: "Tiêu Mặc, sao vậy?"
Tiêu Mặc Thần sắc cổ quái nhìn nàng một cái, hỏi: "Hợp Thị Bích vẫn luôn ở chỗ người?"
Nguyệt Trì Lạc gật đầu.
Sắc mặt Tiêu Mặc lại thay đổi lần nữa: "Vương Gia vẫn luôn tìm nó, không ngờ lại có thể ở chỗ Vương phi." Càng không ngờ tới chính là, nó thế nhưng lại bị người ta lấy đi.
"Vương phi, ty chức nhất định phải lấy Hợp Thị Bích trở về." Nói dứt lời, cũng không đợi Nguyệt Trì Lạc đồng ý, Tiêu Mặc vội đuổi theo Nguyệt Vũ Chi.
Nguyệt Trì Lạc nhíu lông mày, sờ sờ một vật vẫn luôn được nàng giấu ở trước ngực mà cười cười.
Hợp Thị Bích này, quả thật là món đồ tốt.