Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 17: Mượn gió bẻ măng

"Gào?"

Hổ vương nhìn chằm chằm vào Mục Long, trong đôi mắt hổ huyết sắc toát lên vẻ hồ nghi, tròng mắt không ngừng chuyển động.

Ngay sau đó nó đã thỏa hiệp.

Con người trước mắt vô cùng cường đại, mặc dù tinh huyết đối với Yêu tộc mà nói cực kỳ trân quý, nhưng chỉ cần có thể sống tiếp thì sớm muộn gì cũng sẽ tu luyện lại được.

Nó há miệng ra phun một cái, một giọt máu đỏ thẫm to bằng quả trứng chim bồ câu, bên trên đầy đường hoa văn màu đen sẫm, ẩn ẩn có thể thôn phệ linh khí xung quanh.

"Đây chính là huyết mạch Thao Thiết sao?", Mục Long thầm nói rồi thu giọt tinh huyết này vào Yêu Thần tháp, giao cho Hoan Nhi.

Một lát sau, trong hư không trong Yêu Thần tháp xuất hiện hư ảnh của một con hung thú dữ tợn. Cơ thể màu đen to như ngọn núi, thân hình tựa như ngưu dương, đỉnh đầu có hai chiếc sừng lớn màu máu tựa như hai thanh ma đao, con mắt của nó dài tới tận nách, còn có một cái miệng lớn vô cùng khoa trương, mặc dù chỉ là hư ảnh nhưng khiến người ta nhìn thấy cũng phải dựng dứng lông tóc, chấn động tinh thần.

"Đây chính là hình dáng của yêu thần Thao Thiết ư? Còn đáng sợ hơn trong truyền thuyết nữa".

Mãi hồi lâu hư ảnh tan biến, một giọt máu huyết màu đen to như nắm tay xuất hiện trong hư không, trong đó truyền đến từng trận gào rống, Mục Long cảm nhận được trong cơ thể mình tựa như có thứ gì đó đang dao động.

"Đây là gì đây?", Mục Long nghi ngờ.

"A, Thao Thiết là một trong chín người con trai của Tổ Long Thái Cổ, coi như là á tổ Long tộc, Mục Long ca ca trong người còn có huyết mạch Hắc Long tàn dư đương nhiên sẽ sản sinh ra dị động rồi".

"Cái gì, huyết mạch Hắc Long, huyết mạch Long tộc của ta không phải đã bị Ngạo Tuyệt Thần rút ra rồi sao?", Mục Long nghe mà trong lòng kinh ngạc.

"Sao có thể, huyết mạch Long tộc của Long ca ca khởi nguồn từ mẫu thân của huynh, có từ lúc sinh ra, cho dù bị rút đi thì đợi đến khi đủ lớn mạnh cũng sẽ trùng sinh lại, hiện tại nó đã bắt đầu hồi phục rồi".

"Hồi phục ư?"

"Tốt!"

"Ngạo Tuyệt Thần, không phải ngươi tự xưng là huyết mạch Hắc Long chí cao vô thượng không được phép vấy bẩn sao? Yêu thần Thao Thiết chính là á tổ Long tộc, đợi ta dung hợp chân huyết của nó thì huyết mạch của ta còn cao quý hơn cả ngươi, đến lúc đó để xem ngươi nói thế nào!", Mục Long ánh mắt tinh mang chớp lóe.

"Ừ, huyết mạch Thao Thiết quả thực cường đại, hơn nữa còn mang thuộc tính thôn phệ, Mục Long ca ca nếu như dung hợp được, hấp thu linh khí đất trời thì sẽ vô cùng khủng bố, tốc độ tu luyện tăng nhanh, nhưng hiện tại vẫn chưa thể dung hợp được", Hoan Nhi nhắc nhở nói.

"Ồ? Tại sao?"

"Bởi vì... vì huynh sẽ cảm thấy đói, nếu như không ăn gì đó thì sẽ khiến bản thân chết đói mất".

"Cái gì, chết... chết đói!", Mục Long trợn tròn mắt lên, tu sĩ Thoái Phàm cảnh bị chết vì đói, khái niệm gì vậy?

"Đúng, huynh nhìn con hổ vương này đi, đến đá mà cũng ăn, đó chính là do đói quá mà ra", Hoan Nhi nói.

"Vậy... vậy thì bỏ đi, răng lợi ta không tốt, cũng không muốn ăn đá", Mục Long đột nhiên cảm thấy hổ vương thật đáng thương, ánh mắt nhìn về phía nó đột nhiên có thêm vài phần thương hại.

Hổ vương thân mang trọng thương vậy mà vẫn phải gặm đá.

"Tiểu đáng thương, nhìn ngươi đói chưa kìa", Mục Long lôi hổ vương từ trong đống đá ra, đưa cho nó một viên Khí Huyết đan để nó hồi phục thương thế sau đó chuẩn bị rời đi.

Nhưng đúng lúc này, giữa núi rừng đột nhiên truyền đến một tràng tiếng cười kiêu ngạo.

"Ha ha ha, con hổ vương này đang bị trọng thương, đúng là không tốn công tìm kiếm, hoàn toàn không cần phải tốn sức".

Ngay sau đó, trong tiếng rống giận của đàn hổ, hai đạo khí tức cực kỳ mạnh mẽ đã giáng xuống.

Thấy vậy, thần sắc Mục Long thay đổi, hắn nhìn chằm chằm vào hai đạo thân ảnh đó, khí tức tản phát ra trên hai người này khiến hắn cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.

"Bích Cung cảnh!", nhìn một người trong đó, Mục Long cắn răng, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Cường giả Bích Cung cảnh trong cơ thể đã mở ra huyền cung, một thân chân khí cũng có thể ngưng tụ trở thành chân nguyên mạnh mẽ hơn, cường độ đó có thể chặt đứt đất đá, vô cùng sắc bén.

Bình thường mà nói, tu sĩ nhiều nhất có thể mở ra chín phương huyền cung, khí tức của người áo đen trước mặt đây dao động vô cùng cường đại, số lượng huyền cung chắc chắn không chỉ dừng ở một phương, ít nhất cũng là thực lực Bích Cung cảnh trung kỳ.

Về phần người còn lại là một thiếu nên mặc xích bào, độ tuổi cỡ như Mục Long, mặc dù tu vi không bằng người áo đen nhưng cũng là Thoái Phàm cảnh tầng tám.

"A, ở đây vẫn còn một người nữa, Thoái Phàm cảnh tầng ba đáng thương, cút đi, đừng cản trở chuyện tốt của lão tử đây!"

Người mặc áo đen đó nhìn Mục Long nhếch mép cười khinh miệt, thuận tay vẫy ra một đạo chân nguyên đánh về phía Mục Long.

Thấy vậy, ánh mắt Mục Long thoáng lạnh, vỗn dĩ hai người này định lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì, hiện giờ vừa tới đã động thủ với hắn.

Mục Long vung ra một chưởng, chân nguyên đó bị đánh tan đi, sau đó nhìn chằm chằm vào hai người, giọng điệu băng lạnh: "Các ngươi là ai, đến đây có mục đích gì?"

"Ồ, vậy mà có thể tiếp được một kích của ta, không tệ!", người mặc áo đen đó ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

Lúc này, thiếu niên xích bào bên cạnh vẻ mặt cao ngạo nói: "Bổn công tử chính là thiếu chủ Huyết Sát Môn, Tiết Đoạn Lãng, con hổ vương này không tệ, bổn thiếu chủ đã nhắm nó rồi muốn thu làm vật cưỡi, ngươi, cút đi!"

Nghe hắn ta nói vậy, con hổ vương đó lập tức giãy dụa đứng lên, liên tục gào rống, nó đường đường là hổ vương, thà bị gϊếŧ chứ không chịu nhục, sao có thể trở thành vật cưỡi cho con người được?