Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 352: Thực lực thật sự của Trần Cao Hạc

Trong lòng Trần Cao Hạc thầm đọc pháp quyết, hai tay chống ra phía trước, trước người lập tức ngưng tụ thành một l*иg khí bảo vệ cơ thể.

Một cú đấm của Phương Vỹ Huyền đánh vào trên l*иg khí.

“Răng rắc!”

L*иg khí vỡ vụn ầm ầm! Mà sức mạnh cú đấm của Phương Vỹ Huyền lại không yếu đi chút nào!

Trong mắt Trần Cao Hạc xuất hiện một luồng ánh sáng khác thường, dưới chân khẽ nhúc nhích.

“Vù!”

Một tiếng xé gió vang lên, trước khi nắm đấm của Phương Vỹ Huyền chạm đến, Trần Cao Hạc đã biến mất tại chỗ.

Một giây sau, Trần Cao Hạc xuất hiện ở giữa không trung, hai tay hợp lại.

“Phá lôi!”

Hai tay Trần Cao Hạc lập tức hiện lên một tia chớp rèn rẹt, đánh về phía Phương Vỹ Huyền.

Trong không trung có một luồng ánh sáng màu xanh lam xẹt qua.

“Ầm!”

Vị trí mà Phương Vỹ Huyền đứng lập tức bị đánh cho nổ tung!



“Anh, anh là ai?” Quách Nghênh Đàn nhìn người bịt mặt ở phía trước, sắc mặt tái nhợt mà hỏi.

Người bịt mặt không trả lời Quách Nghênh Đàn.

Một đôi mắt màu xám trắng không có chút tình cảm nào nhìn chằm chằm vào Lam Nhiên trốn ở sau lưng Quách Nghênh Đàn.

Bị một ánh mắt quỷ dị như vậy nhìn chằm chằm, toàn thân Lam Nhiên run rẩy, trong đôi mắt to chỉ có sự sợ hãi.

Người bịt mặt tiến lên một bước, duỗi tay về phía Lam Nhiên.

Quách Nghênh Đàn thay đổi sắc mặt, kéo Lam Nhiên lùi về sau một bước dài, hơi hoảng sợ nói: “Anh, anh muốn làm gì?”

Cô ta có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở mạnh mẽ trên người người bịt mặt.

Nếu như ra tay thật, cho dù tình trạng cơ thể còn khỏe mạnh như cô ta cũng không phải là đối thủ của người bịt mặt.

Huống hồ bây giờ cô ta còn đang ở trạng thái mệt bở hơi tai vì leo lên núi lửa.

Khương Thủy Nhu đứng ở sau lưng người bịt mặt cũng ý thức được nguy hiểm, lớn tiếng nói: “Đằng sau có người của Hiệp hội Võ đạo, nếu như anh ra tay, chúng tôi…”

Người bịt mặt vốn không hề để ý đến việc có thêm một người đến, vẫn duỗi thẳng tay về phía Lam Nhiên.

Quách Nghênh Đàn cắn răng, cố gắng tiến lên một bước, chắn ở trước mặt Lam Nhiên.

Người bịt mặt nhíu mày, duỗi ngón trỏ ra hơi động đậy một chút.

“Phụt!”

Quách Nghênh Đàn cảm thấy như có một ngọn núi đập lên người cô ta, phọt ra một ngụm máu tươi lớn, bắn tung tóe ra ngoài.

“Cô!”

Thấy cảnh này, Lam Nhiên và Khương Thủy Nhu đều hét lên một tiếng.

Nhất là Lam Nhiên, hai mắt lập tức ửng hồng.

Nước mắt trong suốt long lanh đảo quanh ở trong hốc mắt của Lam Nhiên.

“Ông dám đánh cô tôi bị thương…”

Sự phẫn nộ đã chiến thắng sự sợ hãi trong lòng Lam Nhiên.

Một luồng hơi thở Tông Sư trọn vẹn bắt đầu tỏa ra từ trên người Lam Nhiên.

“Chỉ là một đứa bé mấy tuổi, thế mà lại có tu vi Tông Sư… Đây chính là toàn linh thể đó.” Cái miệng bên dưới tấm vải đen của người bịt mặt nứt ra.

Nếu như có người nhìn thấy nụ cười của gã lúc này, nhất định sẽ bị dọa đến nỗi tè ra quần.

Khuôn mặt nhỏ của Lam Nhiên căng cứng, ngưng tụ chân khí của toàn thân ở tay phải, đánh một chưởng về phía người bịt mặt ở phía trước.

Thật ra thực lực của Lam Nhiên đã vượt qua Quách Nghênh Đàn cũng là Tông Sư.

Một chưởng hết sức của cô bé mạnh hơn rất nhiều so với phần lớn Tông Sư.

“Ầm!”

Bởi vì người bịt mặt đứng rất gần, vốn không có không gian né tránh, bị một chưởng của Lam Nhiên đánh trúng từ chính diện.

Đá núi lửa ở trên mặt đất đều bị đánh văng lên, nhưng thân hình của người bịt mặt lại bất động như núi, đứng yên ở tại chỗ.

Gã vẫn duy trì tư thế như vậy.

Dường như một chưởng kia của Lam Nhiên không hề ảnh hưởng chút nào đến gã.

“Tốt quá rồi! Thật sự là tốt quá rồi! Không ngờ ra ngoài một chuyến lại có thể tìm được vật liệu để luyện chế phân thân nhân đạo tốt nhất!” Người bịt mặt cười ha ha, giọng nói nhỏ the thé khiến người ta sợ hãi.

Tay phải của gã hướng thẳng về phía Lam Nhiên.

Sắc mặt của Lam Nhiên đột ngột thay đổi, muốn động đậy nhưng toàn thân lại không dùng được một chút sức lực nào.

Một sức mạnh vô hình đã hoàn toàn áp chế cô bé.

Tay của người bịt mặt trực tiếp đặt lên trên đầu Lam Nhiên.

“Lam Nhiên!”

Thấy cảnh này, mặt của Khương Thủy Nhu ở đằng sau tái đi, thét lên một tiếng.

Nhưng tu vi của cô ấy còn thấp hơn, chỉ có bán bộ Tông Sư, lúc này đến cả cơ hội nhúc nhích cũng không có!

Tay phải khô quắt như bộ xương của người bịt mặt xuất hiện một luồng ánh sáng kỳ lạ.

Sau đó, trong đôi mắt to của Lam Nhiên đang đứng tại chỗ đột nhiên mất đi linh khí, trở nên trống rỗng.

“Bây giờ có thể bắt đầu luyện chế ngay, trước hết loại bỏ linh hồn vốn có ở trong cơ thể nó…”

Đôi mắt màu xám trắng của người bịt mặt hiện lên một luồng ánh sáng, trong lòng thầm đọc pháp quyết.

“Ầm ầm!”

Ngay lúc này, trên đỉnh núi lửa có tiếng vang truyền đến, đồng thời xuất hiện chấn động.

Người bịt mặt dừng động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi.

“Đã có người đến đỉnh núi, hơn nữa chắc chắn không chỉ có một nhóm người, hai bên bắt đầu giao đấu với nhau…”

Lần này người bịt mặt tới dãy núi Liệt Diễm, mục tiêu ban đầu là giành được truyền thừa. Phát hiện Lam Nhiên có toàn linh thể chỉ là thu hoạch ngoài ý muốn mà thôi.

Bây giờ hai bên đến đỉnh núi đang giao đấu, nếu như người bịt mặt đi đến đỉnh núi, trái lại có thể cướp lấy cơ hội trước!

Đã bắt được toàn linh thể, để sau này luyện chế cũng được.

Nghĩ như vậy, người bịt mặt quay đầu nhìn phía Lam Nhiên có ánh mắt trống rỗng, tay phải vung ra phía trước.

“Xẹt!”

Một trận ánh sáng trắng xuất hiện, bóng dáng của Lam Nhiên lập tức biến mất ngay tại chỗ.

“Lam Nhiên!”

Khương Thủy Nhu rơi nước mắt, lớn tiếng gọi.

Mà lúc này đây, người bịt mặt đã quay người, tiếp tục leo lêи đỉиɦ núi.

Sức mạnh uy hϊếp trên người biến mất, cơ thể Khương Thủy Nhu mềm nhũn, ngồi tê liệt ở trên mặt đất.

Cô ấy nhìn về phía Quách Nghênh Đàn ngã ở xa xa, sắc mặt thay đổi, vội vàng bước tới.

Quách Nghênh Đàn lúc này miệng đầy máu tươi, nhưng vẫn chưa ngất đi.

“Lam Nhiên…” Quách Nghênh Đàn thoi thóp, khó khăn mở miệng nói.

“Cô, Lam Nhiên… Con bé bị người kia mang đi rồi…” Khương Thủy Nhu khóc lóc nói.

Trên mặt Quách Nghênh Đàn lộ ra vẻ tuyệt vọng.



Trên đỉnh núi, Phương Vỹ Huyền và Trần Cao Hạc vẫn còn đang giao đấu.

Trong quá trình giao đấu, Phương Vỹ Huyền đã cơ bản thăm dò được thực lực của Trần Cao Hạc.

Chỉ xét trên cảnh giới Võ Tôn này, Trần Cao Hạc là người mạnh nhất mà anh từng gặp.

Thực lực của Trần Cao Hạc đã gần bằng Trịnh Thiểm Dinh đạt cảnh giới Võ Thánh.

Đối với giới võ đạo bây giờ mà nói, người như vậy được xem như là yêu nghiệt.

Trong quá trình giao đấu với Phương Vỹ Huyền, rõ ràng Trần Cao Hạc vẫn còn thừa sức.

Chỉ có điều, với trình độ này vẫn chưa đủ để Phương Vỹ Huyền nghiêm túc.

“Không lãng phí thời gian nữa.”

Phương Vỹ Huyền tránh một đòn của Trần Cao Hạc, thân hình lóe lên, xuất hiện ở bên người Trần Cao Hạc, đạp một phát về phía Trần Cao Hạc.

Sắc mặt Trần Cao Hạc thay đổi, lập tức thúc đẩy thân pháp, nhanh chóng vụt ra phía sau, kéo dài khoảng cách với Phương Vỹ Huyền.

Trần Cao Hạc vốn đã dần dần thích ứng với nhịp điệu của cuộc chiến, nhưng Phương Vỹ Huyền lại đột nhiên tăng tốc khiến cho anh ta trở tay không kịp, đồng thời trong lòng chấn động!

Anh ta vốn tưởng rằng lúc nãy trong lúc giao đấu, Phương Vỹ Huyền đã đạt đến cực hạn.

Thật không ngờ, Phương Vỹ Huyền vẫn còn có thể tăng tốc!

Điều này chứng tỏ, lúc nãy Phương Vỹ Huyền vốn không dùng hết sức!

Đương nhiên, bản thân Trần Cao Hạc cũng chỉ dùng khoảng bảy phần mười thực lực.

Trong mắt Trần Cao Hạc đã sống hai đời, anh ta vốn không hề có đối thủ.

Võ Tôn được kính trọng ở trong giới võ đạo ngày nay, thậm chí là Võ Thánh, ở trong mắt anh ta đều giống như con sâu con kiến.

Chỉ là Kết Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ mà thôi.

Kiếp trước anh ta là đỉnh của Hóa Thần kỳ, một cái nhấc tay là có thể đập chết mười mấy người như vậy.

Nhưng bây giờ khi đối mặt với Phương Vỹ Huyền, Trần Cao Hạc lại cảm nhận được một chút áp lực.

Dường như, người này không giống những võ giả khác!

Anh còn mạnh hơn tưởng tượng của Trần Cao Hạc rất nhiều!

“Được thôi, vậy thì để ông được mở mang tầm mắt về thực lực thật sự của tôi!”

Ánh mắt của Trần Cao Hạc lạnh lùng, hơi thở trên người lại bùng nổ lên lần nữa.

Cùng lúc đó, đằng sau anh ta xuất hiện một cái bóng đen cực lớn, để lộ ra một gương mặt quỷ hư ảo vặn vẹo!

Một luồng hơi thở tử vong cực kỳ âm u lạnh lẽo tỏa ra từ trên người Trần Cao Hạc.

Sức mạnh tử linh!

Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày, ánh mắt dừng ở trên mặt đất.

Con át chủ bài của Trần Cao Hạc lại là sức mạnh tử linh.

Loại sức mạnh này đến từ dưới lòng đất, là sức mạnh âm hàn nhất thế gian.

Bình thường chỉ có tà tu mới có thể tu luyện sức mạnh tử linh.

Mà mặt quỷ hư ảo ở sau lưng Trần Cao Hạc cũng khá đáng sợ.

“Đạo Thiên, đã sẵn sàng xuống Địa Ngục chưa?”

Trần Cao Hạc lạnh lùng cười một tiếng, hai tay đẩy về phía trước.

Mặt đất xung quanh Phương Vỹ Huyền lập tức mọc lên từng luồng khí đen, lạnh lẽo đến cùng cực!

Những luồng khí đen này hóa thành từng gương mặt quỷ vặn vẹo ở trên không trung, mỗi một gương mặt quỷ đều mở cái miệng rộng ra, phát ra một tiếng rống khiến người ta sợ hãi đối với Phương Vỹ Huyền.

Vạn quỷ kêu gào!

Những gương mặt quỷ này càng tụ càng nhiều, sau đó nhào về phía Phương Vỹ Huyền!

Phương Vỹ Huyền đứng tại chỗ, trên người chợt nổ tung ra một trận sức mạnh.

“A…”

Mặt quỷ phát ra một tràng tiếng kêu thảm thiết, tất cả bị chấn động đến mức tán loạn!

Trần Cao Hạc híp mắt, hai tay xoay chuyển.

Mặt quỷ tán loạn lại ngưng tụ thành một đám khí lớn hơn ở trên không trung, sau đó hiện ra lỗ mắt và miệng đen kịt.

Một cái đầu quỷ to lớn như vậy, giống như ma quỷ tỏa ra từng đợt hơi thở tử vong!

Bất kỳ ai thấy cảnh này cũng sẽ sợ đến nỗi ngã tê liệt trên mặt đất!

Sau đó, cái đầu quỷ này mở miệng rộng ra, phát ra một tiếng gầm rú về phía Phương Vỹ Huyền!

“Ong…”

Hư không chấn động, âm thanh của ma quỷ xâm nhập cơ thể!