Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 348: Năm con tép riu!

Đôi mắt Nguyệt Tử Tinh trợn trừng, trong mắt chỉ có sợ hãi và không dám tin.

Có nằm mơ anh ta cũng không dám tin rằng Phương Vỹ Huyền lại biếи ŧɦái đến mức này!

Dùng cơ thể chống lại một đao của anh ta, rồi sau đó lấy tốc độ nắm đấm kinh người đυ.c một lỗ trên ngực trái anh ta!

Là kẻ mạnh đứng đầu giới Võ Đạo khu vực Trung Bộ, võ nghệ thuật pháp cao cường đầy người, thế mà chẳng có cơ hội thi triển!

“Người này… Rốt cuộc là ai…”

Trước khi Nguyệt Tử Tinh mất đi ý thức, trong não chỉ có một chấp niệm này.

Đến tận giây phút cận kề cái chết, anh ta vẫn không biết thân phận đối phương!

Anh ta không cam lòng!

“Bịch!”

Cả người Nguyệt Tử Tinh bay ngược ra ngoài như viên đạn, rồi đập mạnh lên một tảng nham thạch, sau đó rơi bịch xuống đất, mãi không nhúc nhích.

Sau đó, máu màu đỏ thẫm từ từ chảy ra từ cái lỗ trên ngực trái của anh ta.

Thấy cảnh tượng này, đám võ giả xung quanh còn chưa lấy lại được tinh thần.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bọn họ chỉ nghe thấy một tiếng vang nặng nề, rồi sau đó có hai luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ truyền đến.

Sau đó khi bọn họ quay đầu lại chỉ nhìn thấy một trận bụi mù, sau khi khói bụi tan đi, có một bóng người bay ra đập mạnh lên nham thạch, ngã xuống trong vũng máu, mãi không nhúc nhích.

Thậm chí bọn họ còn không biết người nằm trên mặt đất là ai!

Hiện trường yên tĩnh chừng ba giây đồng hồ.

Năm tên võ tôn Tà Nguyệt Tông cuối cùng đã lấy lại được tinh thần.

“Tông chủ!”

Sắc mặt năm tên võ tôn thay đổi, lao nhanh về phía người đang ngã trong vũng máu.

Bọn họ đi đến trước cơ thể Nguyệt Tử Tinh, nhấc cơ thể Nguyệt Tử Tinh nằm lăn lóc lên, sắc mặt biến sắc lần nữa.

Lúc này khuôn mặt Nguyệt Tử Tinh đã dính đầy máu, không nhìn thấy rõ khuôn mặt.

Trên ngực trái anh ta xuất hiện một cái lỗ máu to cỡ nắm tay, trong cái lỗ trống rỗng đó đang tuôn trào máu tươi.

“Tông chủ!”

Thấy cảnh tượng như vậy, khóe mắt năm tên võ tôn muốn nứt ra, hai mắt đỏ như máu.

Sao có thể?

Tông chủ của bọn họ chính là cường giả Võ Tôn Điên Phong, trong cả khu vực Trung Bộ này hiếm có địch thủ, sao anh ta có thể chết như thế?

“Tông chủ… Chắc chắn đã bị đánh lén! Sao có người có thể làm anh ta bị thương bằng chiến đấu chính diện được?” Một tên Võ Tôn không dám tin, cất giọng nghẹn ngào nói.

Lúc này, các vị võ giả phía sau cũng ý thức được thân phận của người đang nằm trong vũng máu.

Chính là tông chủ Tà Nguyệt Tông – tông môn đứng đầu Võ Đạo khu vực Trung Bộ, Nguyệt Tử Tinh!

Không ngờ lại là anh ta?

Ở khu vực Trung Bộ, tuy rằng không thể hiện ngoài mặt, nhưng phần lớn võ giả trong giới Võ Đạo đều cam chịu Nguyệt Tử Tinh chính là cường giả có thực lực xếp hạng top ba khu vực Trung Bộ, càng có không ít võ giã trực tiếp xưng Nguyệt Tử Tinh là người đứng đầu giới Võ Đạo Trung Bộ.

Nhưng hôm nay, không ngờ anh ta lại bị người khác đánh ngã xuống đất, không rõ sống chết?

Hơn nữa trận đấu của anh ta với đối thủ, e là còn chưa tới mười giây!

“Đây là… Hạ gục trong chớp mắt?” Có võ giả nuốt ngụm nước miếng, nói với giọng vô cùng sợ hãi.

Vào lúc chúng võ giả đã kinh hãi, năm tên Võ Tôn vây quanh thi thể Nguyệt Tử Tinh đồng thời quay đầu nhìn về phía vị trí người giao chiến với Nguyệt Tử Tinh, muốn tìm kiếm bóng dáng của Phương Vỹ Huyền.

Những võ giả có mặt ở đây cũng không chú ý tới người chiến đấu với Nguyệt Tử Tinh là ai, nhưng năm người bọn họ đã nhìn thấy vẻ ngoài của Phương Vỹ Huyền!

Là một người đàn ông trung niên gầy gò, mặc áo dài màu nhạt!

Năm tên võ tôn nhìn chằm chằm vào vị trí bị chân khí đánh mạnh vào đến mức hơi nứt ra, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng Phương Vỹ Huyền.

Bọn họ lại nhìn về phía chúng võ giả đứng phía trước, vẫn không nhìn thấy bóng dáng đó.

“Chết tiệt! Chạy rồi?”

Một tên võ tôn đứng dậy, hai mắt đỏ như máu, trên người tỏa ra từng trận hơi thở mạnh mẽ.

Trong thời gian ngắn như vậy, đối phương không có khả năng đi được quá xa! Chắc chắn là còn ở đây!

Anh ta liếc mắt nhìn qua các võ giả đứng phía sau, gào lên: “Nhanh cút ra đây! Tôi phải gϊếŧ chết anh! Báo thù cho tông chủ!”

Hơi thở trên người tên võ tôn này khiến người khác vô cùng sợ hãi, cho nên trong lòng tất cả các võ giả ở đây đều rúng động.

Cường giả của Tà Nguyệt Tông, họ dám trêu vào sao?

“Là đàn ông thì đứng ra đây! Tôi muốn làm thịt anh!” Một tên võ tôn khác cũng mất đi lý trí, lao về các võ giả đứng phía trước hét to.

Hơi thở tu vi trên người năm tên võ tôn đã hoàn toàn bùng nổ, làm cho áp suất xung quanh chợt hạ thấp.

Có một áp lực khiến mọi người hít thở không thông bao phủ lên trên người mỗi một võ giả có mặt ở đây.

Những tông sư có tu vi tương đối thấp đã gần như không chịu được, sắc mặt tái nhợt, cơ thể run rẩy.

Đối với bọn họ mà nói, chuyện này đúng là tai bay vạ gió.

Cực khổ lắm mới trèo lên được núi lửa, đột nhiên bị truyền tống trở về điểm xuất phát dưới chân ngọn núi, rồi sau đó không hiểu sao phải hứng chịu lửa giận của năm tên võ tôn.

Vận may đúng là quá tệ.

Cậu cả Vũ Đình Nguyên của nhà họ Vũ và vợ chưa cưới Mãn Kỳ Trang mới vừa bước vào cảnh giới tông sư không lâu, căn cơ chưa vững.

Lúc này đối mặt với áp lực của năm tên võ tôn kia, cô ta lập tức không chịu nổi, cả người mềm nhũn ngã xuống mặt đất.

Vũ Đình Nguyên đứng bên cạnh nhanh chạy đến ôm lấy eo cô ta, đỡ cô ta dậy.

Nhưng bản thân Vũ Đình Nguyên cũng đã gần như không chịu được áp lực này.

Nhìn năm tên võ tôn như rắn mất đầu trước mặt, sắc mặt Vũ Đình Nguyên sa sầm xuống, nói: “Oan có đầu nợ có chủ, các anh muốn tìm được hung thủ gϊếŧ hại tông chủ Tà Nguyệt Tông thì cũng đâu cần liên luỵ đến những võ giả khác ở đây như chúng tôi chứ?”

Nghe thấy Vũ Đình Nguyên nói vậy, năm tên võ tôn đồng loạt nhìn về phía Vũ Đình Nguyên, trong ánh mắt ẩn chứa sát ý vô tận.

Trong lòng họ ngập tràn thù hận và phẫn nộ, Vũ Đình Nguyên lại đứng ra ngăn cản hành vi của bọn họ vào lúc này, quả đúng là tự tìm đường chết!

“Mấy người là cái thá gì! Nếu hôm nay chúng tôi không tìm ra người gϊếŧ chết tông chủ chúng tôi, thì gϊếŧ sạch các người cũng có hề gì!” Một võ tôn trong số đó điên cuồng quát to.

Lời này vừa dứt, sắc mặt của tất cả các võ giả ở đây đều thay đổi!

Chuyện này thật thật quá đáng!

Năm tên võ tôn Tà Nguyệt Tông  thật sự không để nhóm võ giả bọn họ vào mắt!

“Tông chủ các người chết liên quan gì đến chúng tôi?”

“Đúng vậy! Nếu các người dám ra tay với chúng tôi, hiệp hội võ đạo nhất định sẽ xử lý tông môn mấy người!”

“Tôi không tin các người dám ra tay!”

Chúng võ giả đồng loạt lên tiếng tỏ vẻ bất mãn.

Lời nói vừa rồi của tên võ tôn kia tựa như một mồi lửa thả vào thùng thuốc nổ, làm hiện trường chìm trong cảnh hỗn loạn.

Phương Vỹ Huyền ẩn thân bên trong đám người nhân cơ hội này bước lên con đường đi lên ngọn núi lửa thứ hai.

“Được rồi, mấy người muốn chết đúng không? Vậy lấy mấy người ra khai đao trước!” Võ tôn Tà Nguyệt Tông đã hoàn toàn mất đi lý trí, đi về phía trước hai bước, hơi thở tu vi trên người đã hoàn toàn được phóng ra.

Vũ Đình Nguyên đi về phía trước hai bước, gằn giọng nói: “Tôi là Vũ Đình Nguyên nhà họ Vũ, Tà Nguyệt Tông mấy người chắc chắn muốn làm xằng làm bậy như vậy? Nhà họ Vũ chúng tôi…”

“Cút!”

Tên võ tôn dẫn đầu gầm lên một tiếng.

Bên trong giọng nói này ẩn chứa uy lực của chân khí, xông thẳng đến chỗ Vũ Đình Nguyên.

“Phụt!”

Vũ Đình Nguyên hoàn toàn không chuẩn bị trước, phun ra một ngụm máu tươi, bắn ngược ra phía sau.

“Anh Nguyên!” Mãn Kỳ Trang hét lên chói tai, chạy qua.

Hai gã võ tôn phía sau Vũ Đình Nguyên, lập tức xông lên trước, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Nhà họ Vũ? Tông chủ chúng tôi đã chết, nhà mấy người là cái gì cũng vô dụng!” Tên võ tôn kia điên cuồng hét lên.

Tên võ tôn này vừa ra tay, làm cho tâm trạng các võ giả khác ở đây trở nên nặng nề.

Không thèm nể mặt nhà họ Vũ, trực tiếp ra tay với cậu cả nhà họ Vũ.

Thoạt nhìn năm tên võ tôn Nguyệt Tông này đã hoàn toàn đánh mất lý trí!

Trong số các võ giả leo lên ngọn núi đầu tiên có tổng cộng bảy tên võ tôn, còn thêm mười mấy tên tông sư.

Nếu thật sự liên kết với nhau, đương nhiên bọn họ không sợ đối phương.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ trạng thái bây giờ của năm tên võ tôn Tà Nguyệt Tông có vẻ đã trở nên điên cuồng.

Không ai muốn chiến đấu với chó điên, bởi vì đối phương sẽ không màng tất cả mà cắn xé bạn, không tiếc đánh nhau với bạn đến mức kẻ chột người què!

Huống chi đối phương lại còn là năm tên võ tôn!

Bởi vậy, trong lòng các võ giả ở đây đều có hơi sợ hãi, không ai muốn đứng ra hứng chịu lửa giận.

“Ôi, thôi xử lý luôn năm con tép riu này rồi hẵng đi.”

Ban đầu Phương Vỹ Huyền định đi luôn, nhưng anh không muốn làm liên lụy đến các võ giả khác.

Nhóm người này đi một chuyến không công đến núi núi Liệt Diễm đã rất thảm rồi, không cần khiến họ phải chịu tổn thương thêm lần nữa.

Phương Vỹ Huyền nghĩ như vậy rồi quay người phóng đến trước mặt năm tên võ tôn.

“Tôi ở đây.”

Phương Vỹ Huyền cất giọng điệu thờ ơ, nói.

Nghe thấy giọng của Phương Vỹ Huyền, năm tên võ tôn còn chưa kịp lấy lại phản ứng.

Giây tiếp theo, Phương Vỹ Huyền đã đi đến phía sau một tên võ tôn gần anh nhất, giơ một chân lên đá vào lưng anh ta.

“Á…”

Tên võ tôn này gào lên thảm thiết, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, rồi ngã về phía trước.

Mấy tên võ tôn còn lại xoay người, nhưng chỉ nhìn thấy một tàn ảnh xẹt qua không trung.

“Răng rắc!”

Giây tiếp theo, một tiếng xương gãy vang lên thanh thúy.

Một tên võ tôn bị vặn gãy cổ!

“Anh ta ở đây, nhanh… Á!”

Lại một tên võ tôn phát ra tiếng kêu thảm thiết, rồi sau đó vang lên một tiếng nặng nề, cả người bay ra ngoài!