Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 338: Biến mất giữa khoảng không!

“Ầm!”

Lúc này, một tiếng động lớn vang lên trong quán bar!

Tường nhà vệ sinh của quán bar bị đánh sập ngay tức khắc!

Tiếng động xảy ra bất thình lình khiến khách trong quán bar đều bị dọa cho hồn vía lên mây, liên tục hét chói tai.

“Ha ha ha… Mình thật sự trở nên mạnh mẽ hơn! Mình thật sự trở nên mạnh mẽ hơn! "

Trong nhà vệ sinh truyền ra một tràng cười to điên cuồng.

Sau đó một bóng dáng đi ra từ phía sau bức tường bị đánh sập.

Mọi người nhìn về phía bóng dáng kia. Ngay sau đó, có không ít khách nữ bị dọa cho hét lên chói tai.

Đây là một người đàn ông có cơ thể đột ngột trở nên khổng lồ.

Người này đứng một chỗ, thân cao hơn hai mét, từng tầng da thịt trên người đều bành trướng lên, gân xanh ứ ra.

Đi cùng với sự rách toạc của quần áo trên người thì rất hiển nhiên rằng trước đó thân hình của người này cũng không khổng lồ như vậy.

Nhưng trừ thân hình bành trướng thì điều khiến người ta cảm thấy sợ hãi nhất chính là mặt của người đàn ông này!

Lúc này, khuôn mặt của người này không hề giống con người chút nào, mà là càng giống quái vật hơn!

Hai mắt đỏ quạch, răng nanh vươn ra khỏi miệng, cái mũi hoàn toàn thối rữa, lõm sâu xuống.

Lúc mọi người ở đây đang bị chấn động này làm cho đơ người thì đột nhiên quái vật vọt mạnh lên, nhằm thẳng về quầy bar phía trước!

“Ầm ầm!”

Cả quầy bar và các loại rượu trưng bày phía trên đều nổ tung hết!

Mà nhân viên pha chế mặc đồ kimono ở phía sau quầy bar không trốn kịp nên bị đánh bay ra ngoài.

Sức va chạm cũng không nhỏ!

Hai nhân viên pha chế mặc kimono bị đâm cho hộc máu ngay tức khắc, bay ngược ra ngoài mấy mét, không biết sống chết ra sao.

Sau mấy phút im lặng, mọi người lấy lại tinh thần, liên tục kêu thảm thiết rồi bỏ chạy ra bên ngoài.

Người phụ nữ đang ở trên ghế dài phòng VIP tầng hai vẻ mặt tái nhợt, vội vàng dặn dò người đàn ông bên cạnh: “Mau gọi bảo vệ và vệ sỹ tiến vào!”

“Bà chủ, đừng lo lắng, tôi sẽ bảo vệ bà an toàn.” Vẻ mặt người đàn ông cũng trở nên nghiêm trọng. Người này lấy di động ra báo nguy.

“Ha ha ha… Đây chính là thực lực chân chính của Ngô Thái Bảo tao!”

Người đàn ông trông như con quái vật kia ngửa mặt lên trời cười lớn, đồng thời còn tiện tay phá hủy tất cả mọi vật tồn tại xung quanh.

Sức mạnh của gã mạnh đến khó mà tin nổi, chỉ cần dẫm mạnh một cái đã có thể dẫm cho sân nhảy nứt toạc!”

Thấy đám người trốn ra bên ngoài, trên người quái vật lại bộc phát từng đợt máu tanh.

Bây giờ trong lòng gã tràn ngập máu tanh, thô bạo và sát khí!

Gã đã đạt được sức mạnh vô biên, bây giờ không có gì là gã không làm được, không còn là Võ giả cảnh giới Tiên Thiên bậc mười như trước nữa!

Gϊếŧ người! Gã muốn gϊếŧ người!

Nội tâm của gã nói cho gã rằng muốn gϊếŧ hết tất cả mọi người ở đây!

Nhưng đúng vào lúc này, một tốp vệ sĩ mặc tây trang giày da lại vọt từ ngoài vào, trên tay mỗi người đều cầm súng lục.

Bọn họ nhìn thấy quái vật trước mặt thì vẻ mặt thay đổi ngay, tất cả đều nổ súng!

“Pằng! Pằng! Pằng!”

Viên đạn bắn lên trên người Ngô Thái Bảo như pháo hoa nhưng không thể để lại chút miệng vết thương nào!

“Sao có thể?”

Ở tầng hai, người phụ nữ và người đàn ông kia thấy tình huống như vậy thì vẻ mặt thay đổi.

Ngay cả đạn cũng không thể khiến quái vật này bị thương, vậy phải đối phó với gã kiểu gì đây?

Ngay sau đó, Ngô Thái Bảo ở phía dưới lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng về phía chỗ của người phụ nữ kia.

“Đàn bà… Đàn bà đẹp…”

Ngô Thái Bảo nhếch môi, cười một cách ghê người.

Vừa lẩm bẩm, gã vừa đạp mạnh chân rồi nhảy dựng lên, bay về phía người phụ nữ kia!

“A!”

Cuối cùng người phụ nữ cũng không nhịn nổi mà hét ầm lên.

Người đàn ông bên cạnh người phụ nữ ngay lập tức nhảy ra bên ngoài.

“Bà chủ, nhanh chóng tìm cơ hội rời khỏi nơi này đi! Liên lạc với Hiệp hội Võ đạo Hoài Bắc để bọn họ cử người qua đây xử lý tên quái vật này!” Người đàn ông hét lớn.

“A Kỳ!” Vẻ mặt người phụ nữ tái nhợt hô lên.

A Kỳ chỉ có tu vi bán bộ tông sư, đương nhiên sẽ không thể là đối thủ của tên quái vật trước mắt này được.

A Kỳ vọt tới trước mặt quái vật, tiện tay cầm cái ghế dựa bên cạnh lên xông về phía gã.

Anh ta muốn chuyển sự chú ý của tên quái vật lên người mình để tranh thủ thời gian chạy trốn cho người phụ nữ.

Nhưng điều anh ta không ngờ tới chính là Ngô Thái Bảo không thèm để ý tới anh ta mà vẫn xông thẳng về phía người phụ nữ.

Ngay sau đó, Ngô Thái Bảo nhảy dựng lên, nhảy thẳng lên tầng hai, đứng trước mặt người phụ nữ.

“Bà chủ!”

A Kỳ hét lớn, muốn xông lên phía trước, thế nhưng hơi thở khủng bố phát ra trên người Ngô Thái Bảo lại khiến anh ta chùn bước.

Sự sợ hãi sâu trong nội tâm nói cho anh ta biết rằng nếu xông lên thì sẽ bị Ngô Thái Bảo tát cho một phát nát thành thịt vụn!

Lúc này người phụ nữ đã mềm oặt ngồi trên mặt đất. Nhìn thấy Ngô Thái Bảo trước mặt, cơ thể mềm mại của người phụ nữ run rẩy kịch liệt.

Đời này cô chưa bao giờ sợ hãi đến vậy.

Ngô Thái Bảo vươn tay phải ra muốn túm người phụ nữ lên.

Người phụ nữ tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt.

“Xem ra con sâu kia không chỉ có thể khiến người ta mạnh lên mà còn có thể biến lớn nữa.”

Lúc này, một giọng nói lười biếng bỗng vang lên.

Người phụ nữ chấn động trong lòng, vừa mở mắt đã thấy một bóng dáng xuất hiện phía sau Ngô Thái Bảo.

Đó là Phương Vỹ Huyền mà vừa rồi cô ta gặp một lần!

Nghe thấy giọng nói vang lên bất thình lình, Ngô Thái Bảo quay phắt đầu lại, đấm cho Phương Vỹ Huyền một cú.

Phương Vỹ Huyền vươn tay phải ra, thoải mái ngăn cản một đấm này rồi túm lấy nắm đấm của Ngô Thái Bảo, vung lại!

“Ầm!”

Cơ thể lớn hơn người bình thường gấp đôi của Ngô Thái Bảo cứ vậy mà bị Phương Vỹ Huyền vứt trên mặt đất, phát ra một tiếng động lớn, đá vụn văng tung tóe!

“A…”

Ngô Thái Bảo phát ra một tiếng rên đau đớn, giãy dụa muốn đứng dậy.

“Thực của của bản thân anh quá yếu, lực ý chí cũng không tố, thế nên bị con sâu kia khống chế thần trí hoàn toàn. Mặc dù thực lực tăng lên mạnh mẽ nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.” Phương Vỹ Huyền thản nhiên nói sau đó lại ném Ngô Thái Bảo xuống lần nữa.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Phương Vỹ Huyền túm lấy Ngô Thái Bảo, liên tục đập mạnh xuống đất mấy lần.

Người xung quanh đều ngơ ngác nhìn tình huống này.

Phương Vỹ Huyền dáng người mảnh khảnh một tay túm lấy Ngô Thái Bảo như người khổng lồ, đập xuống hết lần này đến lần khác, sau đó lại ném lên mặt đất.

Ngô Thái Bảo lúc này không còn chút uy phong nào như trước nữa, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Mặt đất bị đập cho lún xuống thành một cái hố.

Sau khi đập liên tục gần mười lần, Ngô Thái Bảo hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa.

Cả người gã toàn là máu tươi, không nhìn rõ khuôn mặt vốn có nữa.

Phương Vỹ Huyền cuốn gã lại đây, phóng thần thức ra đảo qua cơ thể gã một lượt.

Một lát sau, một con sâu màu đen chui ra từ trong hốc mắt Ngô Thái Bảo, nhanh chóng trốn ra bên ngoài.

Phương Vỹ Huyền vươn một ngón tay về phía con sâu kia.

“Xẹt xẹt!”

Ánh sáng vàng kim hiện lên, con sâu biến mất ngay lập tức!

Mà sau đó, hình thể bành trướng của Ngô Thái Bảo cũng từ từ thu nhỏ lại.

Cơ thể cứng như sắt thép trở nên mềm mại trong nháy mắt, nhìn qua cũng giống con người hơn.

Cả quán bar lặng ngắt như tờ.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh nên chưa ai lấy lại được tinh thần.

Người phụ nữ ngã ngồi phía sau, ngơ ngác nhìn bóng dáng Phương Vỹ Huyền trước mặt, trong đôi mắt xinh đẹp lấp lánh nước, nhưng ánh mắt lại tràn ngập cảm xúc khác thường.

Phương Vỹ Huyền cúi đầu nhìn thi thể Ngô Thái Bảo, mày nhăn lại.

Vừa rồi lúc anh dùng thần thức đảo qua cơ thể Ngô Thái Bảo thì phát hiện được một chỗ đặc biệt.

Đó là máu thịt trong cơ thể Ngô Thái Bảo đã hoàn toàn biến chất.

Mỗi phần da thịt trên người gã đều bị một chất gì đó màu đen kết dính lại.

Chất màu đen đó chính là do con sâu kia biến thành.

Lúc cảm nhận được nguy hiểm, chất màu đen đó ngưng kết lại ngay lập tức, biến trở lại thành con sâu chui ra khỏi cơ thể Ngô Thái Bảo, muốn chạy trốn.

“Rốt cuộc con sâu này đang giở trò gì vậy chứ?” Phương Vỹ Huyền nghi ngờ trong lòng.

“… Thưa anh, xin chào.”

Ở phía sau, người phụ nữ kia trắc trở đứng dậy, đi tới trước người Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền liếc mắt nhìn người phụ nữ một cái rồi nhanh chóng quay đầu đi.

Mặc dù trông người phụ nữ này rất đẹp nhưng suy nghĩ của anh còn đang ở trên con sâu kia, thế là chẳng thèm để ý.

“Ơn cứu mạng của anh, nhất định Lạc Nhuận Cầm sẽ ghi nhớ trong lòng…” Người phụ nữ nhìn góc nghiêng của Phương Vỹ Huyền, mắt tỏa sáng nói.

Suy nghĩ của Phương Vỹ Huyền bị cắt ngang. Anh nhìn về phía Lạc Nhuận Cầm rồi nhíu mày hỏi: “Người này hẳn là khách trong quán các người, hơn nữa còn cầm một viên thuốc do Đại sư đưa cho phải không?”

Lạc Nhuận Cầm liếc mắt nhìn thi thể kia một cái rồi vẻ mặt tái nhợt lắc đầu nói: “Tôi không biết…”

“Tôi, tôi biết!”

Phía sau, một người khách đã chạy trốn tới cửa quán bar đi tới lớn giọng nói.

“Vừa rồi gã bảo rằng tên gã là Ngô Thái Bảo, nhìn quần áo quả thật cũng có thể nhận ra… Đại khái là khoảng nửa tiếng trước, đúng là gã đã cầm một viên thuốc từ Đại sư… Sau đó hình như gã muốn đi nhà vệ sinh.” Vị khách này mặt cắt không còn giọt máu nói.

Không khác lắm với suy đoán của Phương Vỹ Huyền.

Cái người gọi là Đại sư kia quả nhiên là không có lòng tốt.

Vừa rồi người đó tới nơi này bói toán, mục đích chân chính là muốn tìm kiếm Võ giả, hơn nữa còn lừa bọn họ uống viên thuốc có chứa con sâu quái dị kia, rồi sau đó lại khống chế tinh thần bọn họ, để bọn họ làm việc cho mình.

Về phần muốn làm việc gì thì bây giờ Phương Vỹ Huyền vẫn chưa rõ ràng lắm.

Trong lúc suy nghĩ, đột nhiên một hơi thở cực kỳ nhỏ xuất hiện!

Xuất hiện chỉ trong nháy mắt sau đó lại biến mất ngay tức khắc!

Nhanh đến nỗi một số người gần như không thể phát hiện ra điều này!

Hơi thở này nhanh đến nỗi ngay cả Phương Vỹ Huyền cũng không thể tiến hành phân tích được gì!

“Hơi thở này…”

Phương Vỹ Huyền đang định tự hỏi thì lại chú ý đến một sự kiện lớn, anh rùng mình.

Thi thể của Ngô Thái Bảo vốn vẫn nằm bên chân anh đã biến mất!