Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 330: Bàn tay của khủng bố!

“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Ngô Thịnh Hà nhìn về phía Chi Nhi.

Chi Nhi không nói gì, vươn tay phải chỉ vào không trung.

Một luồng tia sáng màu xanh lóe lên, hình ảnh trong Linh Kính phóng to mấy lần.

Lúc này, có thể thấy rõ ràng khuôn mặt những võ giả nhà họ Trịnh đang nằm trên mặt đất.

Phần lớn võ giả trong đó đều đã chết, chỉ có một ít võ giả bị trọng thương, hơi thở thoi thóp.

Nhưng dù vậy, Ngô Thịnh Hà vẫn không nhìn thấy có điều gì bất thường.

“Cô có thể nói rõ cho tôi…”

Ngô Thịnh Hà đang nói chuyện, sắc mặt lại biến đổi.

Đột nhiên ông ta để ý thấy một cái thi thể rơi xuống cái hố đất bên cạnh, đột nhiên biến mất không thấy!

Ông ta tưởng mình hoa mắt, đi về phía trước vài bước, càng đến gần Linh Kính hơn.

Lúc này, một thi thể trong phạm vi tầm nhìn lại biến mất trong không khí!

Lúc này, Ngô Thịnh Hà xác định chính mình không nhìn nhầm!

Đã có chuyện gì?

Những thi thể nằm trên mặt đất, đang biến mất từng cái từng cái!

Ngô Thịnh Hà đi đến trước Linh Kính, muốn nhìn rõ hơn một chút.

“Lùi về sau!”

Chi Nhi quát, đồng thời phất tay lần nữa, tiếp tục hạ góc nhìn của Linh Kính xuống, đến tận khi gần như nằm phía trên một thi thể trong đó.

Cảnh tượng của cả Linh Kính chính là thi thể thể.

Cứ như vậy sẽ có thể thấy rõ cách thi thể này biến mất không còn tung tích.

Trong phòng yên lặng đến lạ thường.

Chi Nhi và Ngô Thịnh Hà đều nhìn chằm chằm thi thể trong Linh Kính, chờ khoảnh khắc nó biến mất.

Có lẽ qua khoảng chừng nửa phút, thi thể trong hình ảnh đã biến mất không còn!

Ngô Thịnh Hà không thấy rõ cái gì cả!

Là kiểu đột nhiên biến mất khỏi không khí!

Ngô Thịnh Hà quay đầu nhìn về phía Chi Nhi, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Sắc mặt Chi Nhi nặng nề, ngẫm nghĩ, vươn tay nhấn một cái.

Linh Kính lóe lên một luồng ánh sáng.

Rồi sau đó hình ảnh lại quay lại cảnh tượng cái thi thể kia lần nữa.

“Giảm tốc độ xuống, nhìn lại lần nữa.”

Chi Nhi đứng dậy đi đến trước Linh Kính.

Lúc này, hình ảnh trong Linh Kính đã giảm tốc độ chậm hơn một phần mười so với lúc trước.

Sau mấy giây chờ đợi, hình ảnh đã xuất hiện thay đổi.

Có một cái bóng trắng phủ lên trên thi thể, rồi sau đó cái thi thể đó đã biến mất tăm mất tích.

“Giảm chậm hơn nữa! Nhìn xem cái bóng trắng đó là thứ gì!” Ngô Thịnh Hà nói nói.

Chi Nhi lại thúc giục pháp quyết lần nữa, giảm tốc độ hình ảnh trong Linh Kính xuống chậm nhất hai mươi phần.”

Rồi sau đó, trong hình ảnh, cái bóng trắng kia lại xuất hiện lần nữa.

Lúc này, Chi Nhi và Ngô Thịnh Hà đều nhìn thấy được hình sáng của cái bóng trắng đó, sắc mặt trở nên trắng bệch!

Nhìn hình dáng, đây là một bàn tay!

Một bàn tay vô cùng tái nhợt!

Bàn tay này đè lên thi thể, thi thể lập tức thu nhỏ thành một quả cầu máu nhỏ xíu, rồi bị hút vào lòng bàn tay đó!

Sau khi nhìn thấy rõ thi thể này biến mất như thế nào, trong mắt Chi Nhi và Ngô Thịnh Hà ngập tràn sợ hãi.

Bọn họ chưa từng chừng kiến được thủ đoạn như vậy.

“Xem xem lại, xem bàn tay này thò ra từ đâu!” Ngô Thịnh Hà nói.

Ngay khi Chi Nhi định thúc giục Thúc Giục!

“Lạch cạch!”

Linh Kính đang nổi lềnh bềnh trong không trung đột nhiên rung lắc dữ dội!

Cả người Chi Nhi và Ngô Thịnh Hà run lên!

“Chuyện này…” Ngô Thịnh Hà quay đầu nhìn về phía Chi Nhi.

“Linh Thể… Bị phát hiện.” Sắc mặt Chi Nhi tái nhợt, nói.

Đây là lần đầu tiên Ngô Thịnh Hà nhìn thấy Chi Nhi có vẻ mặt sợ hãi như thế.

Sau một hồi im lặng, Ngô Thịnh Hà hỏi: “Bây giờ… Phải làm sao đây?”

Chi Nhi liếc nhìn Ngô Thịnh Hà một cái, hít sâu một hơi, nói: “Báo cáo chuyện này cho cấp trên.”

“Sau đó thì sao?” Phía Phương Vỹ Huyền…” Nhớ đến cái hố sâu bán kính vài trăm mét xuất hiện trong trang viên nhà họ Trịnh, trong lòng Ngô Thịnh Hà vẫn chấn động không thôi.

Nếu như Phương Vỹ Huyền đã tạo ra được một cái hố sâu như vậy, thì Phương Vỹ Huyền chính là người mà ông ta và Chi Nhi không thể nào chống lại, càng đừng nói bắt giữ Phương Vỹ Huyền.

“Báo cáo luôn cả tình huống của Phương Vỹ Huyền đi, sao ngu quá vậy?” Sắc mặt Chi Nhi đã bình tĩnh lại không ít, nói.

Ngô Thịnh Hà hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài.



Trở lại Nam Đô đã là năm giờ chiều.

Phương Vỹ Huyền đi về dưới lầu chung cư, thấy Tần Ảnh Huân còn đi theo bên cạnh thì đừng bước chân, hỏi: “Còn đi theo tôi làm gì? Không về Kinh Thành sao?”

“À…” Tần Ảnh Huân gãi đầu.

Bản thân anh ta cũng không biết tại sao mình lại đi theo Phương Vỹ Huyền về chung cư.

“Cảm ơn đã đưa kiếm đến cho tôi, thuận buồm xuôi gió.” Phương Vỹ Huyền nói.

Phương Vỹ Huyền ra lệnh đuổi khách, Tần Ảnh Huân cười xấu hổ, nói: “Đại sư Phương, tôi ở lại Nam Đô còn chuyện cần giải quyết, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về kinh thành.”

“Trong khoảng thời gian này tôi sẽ ở tạm khách sạn Thịnh Thiên Đại, nếu đại sư Phương có yêu cầu gì cần tôi giúp đỡ, có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”

“Được, cảm ơn.” Phương Vỹ Huyền nói, xoay người đi ngay.

“Đại sư Phương, tôi có một vấn đề, không biết anh có tình nguyện trả lời hay không…” Tần Ảnh Huân vội vàng gọi Phương Vỹ Huyền lại.

“Vấn đề gì?” Phương Vỹ Huyền hơi nhíu mày, hỏi.

“Tôi muốn biết tên của thanh kiếm này là gì?” Tần Ảnh Huân nhìn Phương Vỹ Huyền, hai mắt tỏa ánh sáng, tò mò hỏi.

“Kiếm Thiên Đạo.” Phương Vỹ Huyền đáp.

“Kiếm Thiên Đạo…” Tần Ảnh Huân lặp lại một lần.

“Nếu có hứng thú với thanh kiếm này như vậy, tôi có thể cho mượn dùng mấy ngày, sau đó trả lại cho tôi.” Phương Vỹ Huyền nói rồi có ý định lấy thanh kiếm trong túi trữ vật ra.

“Không cần không cần…” Tần Ảnh Huân vội vàng xua tay nói.

Nhớ lại cảnh tượng Phương Vỹ Huyền huy động Kiếm Thiên Đạo, đối kháng với sức mạnh của Trịnh Thiểm Dinh, trong lòng Tần Ảnh Huân vừa rung động vừa sôi trào nhiệt huyết.

Có thể nói Phương Vỹ Huyền trong khung cảnh đó, chính là minh chứng hoàn mỹ cho kẻ mạnh trong cảm nhận của Tần Ảnh Huân!

Nên Kiếm Thiên Đạo này vốn không phải người ở cấp bậc như anh ta có thể sử dụng!

“Đại sư Phương, tôi đi trước.” Tần Ảnh Huân ôm quyền với Phương Vỹ Huyền, rồi sau đó xoay người rời đi.

Phương Vỹ Huyền nhìn bóng lưng Tần Ảnh Huân rời đi, lẩm bẩm: “Thằng nhóc Tần Hải Minh kia dạy dỗ đám con cháu cũng không tệ lắm.”



Về đến nhà, Phương Vỹ Huyền ngồi ở trên sô pha, uống một ly nước sôi để nguội.

Sau khi xử lý xong nhà họ Trịnh, anh muốn di chuyển trọng tâm quay lại Tử Viêm Cung.

“Giang Tôn Đình…”

Một tìm kiếm một người trong khắp thiên hạ, mặc dù đã biết được vẻ ngoài và tên họ, thì cũng khó mà tìm được.

Huống chi linh hồn đám người Tử Viêm Cung kia lại dùng hình thức ẩn thân trong cơ thể người khác, điều này càng thêm khó tìm kiếm hơn.

Cho dù tên hay vẻ ngoài, đều hoàn toàn khác biệt với lúc họ còn sống.

Bởi vậy, muốn tìm kiếm Giang Tôn Đình, vẫn chỉ có thể dựa vào một yếu tố.

Đó chính là Tử Diễm.

“Vẫn cần phải nhờ người giúp đỡ.”

Sau khi nghĩ kỹ, Phương Vỹ Huyền dựa lên trên sô pha, lấy Kiếm Thiên Đạo trong túi trữ vật ra.

Chủ nhân ban đầu của thanh khiếm này chính là thầy của anh, cũng là Đạo Thiên.

Trước khi Đạo Thiên phi thăng, đã truyền Kiếm Thiên Đạo cho Phương Vỹ Huyền.

“Thời gian thanh kiếm này tồn tại còn lâu hơn tuổi thọ của thầy. Sau này con có thể thử so xem mình với nó ai sống lâu hơn, thầy hy vọng con có thể thắng.” Đạo Thiên nói với Phương Vỹ Huyền.

Từ sau lần đó, Kiếm Thiên Đạo đã trở thành vũ khí chuyên dụng của Phương Vỹ Huyền.

Sau khi chiến đấu bảy ngày bảy đêm ở Tử Viêm Cung, Kiếm Thiên Đạo bị gãy, mũi kiếm chỉ còn lại có một nửa.

Chẳng qua, mặc dù gãy một nửa, nhưng tác dụng của nó lại chẳng giảm chút nào, vẫn có thể chặt đứt tất cả.

Sáu mươi năm trước, Phương Vỹ Huyền đã cho Tần Hải Minh mượn kiếm Thiên Đạo.

Sau khi Tần Hải Minh dùng xong vẫn luôn giúp Phương Vỹ Huyền bảo quản, cho đến tận hôm nay nó mới quay trở lại trong tay Phương Vỹ Huyền một lần nữa.

“Ôi, nhìn có vẻ đã rất cũ kỹ rồi.” Phương Vỹ Huyền vuốt ve những vết rỉ sét loang lổ trên thanh kiếm bị gãy, nói: “Theo như lời tỷ thí của thầy, sợ là mình sẽ thắng.”



Buổi trưa ngày hôm sau, Phương Vỹ Huyền đi đến đại học Nam Đô.

Đại học Nam Đô chính là đại học tốt nhất khu vực Hoài Bắc, khu dạy học có diện tích rất lớn.

Lúc này đã là cuối tháng tám, còn chưa tới một tuần nữa là khai giảng.

Có không ít sinh viên năm hai năm ba đã quay về trường học, chuẩn bị đi học.

Phương Vỹ Huyền đi vào từ cổng lớn, đi ngang qua con đường hai bên trồng toàn hoa anh đào, đi đến một tòa nhà văn phòng.

Phòng nhân sự trên tầng ba, Phương Vỹ Huyền gặp được Quách Đức Dung.

“Cậu Phương! Chào cậu chào cậu!” Quách Đức Dung nắm lấy tay Phương Vỹ Huyền, vẻ mặt rất kích động.

“Tôi đến ký hợp đồng.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Tôi đã chờ cậu đến đây từ lâu! Hợp đồng ở đây, mời xem qua.” Quách Đức Dung lấy một bản hợp đồng ra để lên mặt bàn trước mặt Phương Vỹ Huyền.

“Sau khi ký tên, cậu chính là giáo sư thỉnh giảng trẻ tuổi nhất đại học Nam Đô chúng tôi!”

“Về mặt tiền lương, nếu như cậu Phương có yêu cầu gì, chúng ta có thể thương lượng lại…” Quách Đức Dung nhìn Phương Vỹ Huyền, nói.

Phương Vỹ Huyền cũng không để ý thù lao, thờ ơ nhìn lướt qua hợp đồng, sau đó ký tên.

“Không còn chuyện gì khác?” Phương Vỹ Huyền nói.

“Không có, sau khi tôi sắp xếp chương trình học xong thì sẽ thông báo cho cậu Phương!” Quách Đức Dung mừng như nở hoa, nói.

Phương Vỹ Huyền gật đầu, xoay người đi ra khỏi phòng nhân sự.

Đi trong sân trường, Phương Vỹ Huyền nhàm chán liếc nhìn xung quanh.

Nhưng vào lúc này, trước mặt có một làn hương thổi tới, còn có một tiếng thét chói tai.

Phương Vỹ Huyền phản ứng rất nhanh, nghiêng người tránh ra.

“Bịch!”

Một cô bé ngã sầm xuống mặt đất trước mặt Phương Vỹ Huyền.