Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 301: Khó mà chống đỡ!

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều căng thẳng nhìn cái hố kia, trong lòng cầu nguyện Vân Nhất Trì đừng đứng lên nữa.

Nhưng không như mong muốn.

Ba mươi giây sau, một bóng người chợt xuất hiện từ bên trong hố đất.

Chính là Vân Nhất Trì!

Lúc này, cả người Vân Nhất Trì toàn là màu, trông có vẻ bị thương rất nặng.

Nhưng hơi thở tỏa ra từ trên người anh ta lại mạnh hơn vừa rồi gấp mấy lần!

Mạnh đến mức khiến các du khách đứng ở đằng xa cũng cảm thấy lạnh lẽo và ngạt thở!

Đại sư Vô Niệm ngã ở trên mặt đất nhìn thấy Vân Nhất Trì thì thở dài nặng nề, trong ánh mắt có chút tuyệt vọng.

Sau khi bị Phương Vỹ Huyền hành hung, thực lực của Vân Nhất Trì đã tới đỉnh điểm.

Anh ta của hiện tại, e rằng có thể giải quyết Phương Vỹ Huyền một cách dễ dàng.

Vân Nhất Trì nhìn Phương Vỹ Huyền, nhếch môi nở nụ cười: “Cảm ơn đã giúp tôi đạt đến đỉnh cao một lần nữa.”

“Công pháp của anh cũng không thể chữa trị răng bị đánh rụng đâu, nói chuyện còn hở ra kia kìa.” Phương Vỹ Huyền nói hơi châm chọc.

Biểu cảm của Vân Nhất Trì bỗng trở nên lạnh lẽo, nói bằng giọng lạnh lùng: “Từ giờ trở đi, cậu không thể chạm đến tôi lần nào nữa.”

Nói xong, trên người Vân Nhất Trì bùng ra một luồng khí thế kinh khủng.

Những ngọn lửa màu tím không ngừng dấy lên, quấn xung quanh anh ta và xoay tròn.

“Cậu ra tay rất nặng, đánh tôi rất đau. Bây giờ, tôi sẽ trả lại loại đau đớn này gấp mười lần.” Vân Nhất Trì lạnh giọng nói, xông về phía Phương Vỹ Huyền.

Anh ta giống như một mũi tên được bắn ra, tốc độ vô cùng nhanh!

Lúc này, sức mạnh toàn thân anh ta như được kích hoạt hết toàn bộ, vô cùng sung sướиɠ.

“Chiu!”

Chỉ trong một giây, Vân Nhất Trì đã vọt tới trước mặt Phương Vỹ Huyền, đấm một đòn về phía bụng của Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền đứng tại chỗ, đồng thời đánh ra đòn tay phải.

Hai đòn chạm phải nhau ở trên không trung!

“Ầm!”

Một tiếng vang thật lớn, một luồng sóng khí khuếch tán ra xung quanh.

Du khách ở phía sau vang lên những tiếng thét chói tai, không ít người bị sóng khí xô ngã trên mặt đất.

Vân Nhất Trì và Phương Vỹ Huyền vẫn đứng tại chỗ, hai người đều không lùi nửa bước.

Vân Nhất Trì thu lại nắm đấm, cảm thấy xương cốt có chút đau nhức.

Anh ta nhìn Phương Vỹ Huyền ở trước mặt, trong ánh mắt hiện lên một chút ngạc nhiên.

Anh ta không ngờ rằng, sau khi kích hoạt sức mạnh toàn thân, Phương Vỹ Huyền vẫn có thể trực tiếp đỡ được một đòn của anh ta!

Hơn nữa, trông Phương Vỹ Huyền không hề bị ảnh hưởng quá lớn!

“Cậu là ai?” Vân Nhất Trì nhìn Phương Vỹ Huyền, hỏi lần nữa.

“Tôi nói rồi, chẳng mấy chốc nữa sẽ biết thôi.” Phương Vỹ Huyền lạnh giọng nói, giơ chân lên đạp về phía đầu gối của Vân Nhất Trì.

Lúc này năng lực phản ứng của Vân Nhất Trì cũng đạt tới cực hạn.

Ngay giây phút Phương Vỹ Huyền nhấc chân, anh ta đã lùi về sau một bước.

Tuy rằng tốc độ ra chân của Phương Vỹ Huyền cực kỳ nhanh nhưng vẫn bị anh ta tránh được.

Trên mặt Vân Nhất Trì nở nụ cười tùy ý, hai tay giơ thành móng vuốt, ngưng tụ chân khí ở bên trong hai móng, cùng nhau chộp về phía ngực của Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền mặt không biểu cảm, hai nắm đấm hợp lại, nhấc lên trên rồi ra sức đập một cái!

Vân Nhất Trì duỗi hai tay ra, cứ thế bị Phương Vỹ Huyền đập trúng!

“Răng rắc!”

Lại là một tiếng xương gãy giòn tan!

Vân Nhất Trì rên lên một tiếng đau đớn, hai tay trực tiếp bị đánh gãy!

Phương Vỹ Huyền nắm chặt tay phải, một luồng ánh sáng vàng kim nhàn nhạt lóe lên, lại một lần nữa đánh về phía gương mặt của Vân Nhất Trì!

Vân Nhất Trì thay đổi sắc mặt, cắn răng, nghiêng người tránh một cái, tránh thoát một đòn này.

Sau đó, anh ta đạp chân một cái, nhanh chóng lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với Phương Vỹ Huyền.

Hai tay của anh ta lại bị Phương Vỹ Huyền đánh gãy, nhưng lúc này đã đang được chữa trị.

Cùng lúc đó, hơi thở trên người anh ta vẫn còn đang tăng lên.

Vân Nhất Trì ngẩng đầu nhìn Phương Vỹ Huyền toàn thân tỏa ra sát khí lạnh lẽo, lông mày nhíu lại.

Thực lực của Phương Vỹ Huyền vượt xa dự đoán của anh ta.

Ngay trong hai hiệp đánh tay đôi vừa rồi, anh ta đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ sức mạnh đến cực hạn nhưng lại hoàn toàn ở thế yếu!

“Thằng nhãi này, bất kể là sức mạnh hay là tốc độ phản ứng đều vượt qua mình… Chuyện này không thể nào, rõ ràng cậu ta chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ!”

“Chẳng phải anh rất thích bị đánh sao? Bây giờ tôi sẽ đánh nát xương cốt toàn thân anh lần nữa, để anh trở nên mạnh hơn, thế nào?” Khóe miệng Phương Vỹ Huyền hơi nhếch lên thành một độ cong lạnh lùng, nói.

Lúc này, xương tay bị đánh gãy của Vân Nhất Trì đã được chữa trị xong.

Vân Nhất Trì nắm chặt hai nắm đấm, nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, trong ánh mắt dấy lên ý nghĩ khát máu.

Nếu như đấu tay đôi đã không phải đối thủ, vậy thì lợi dụng thuật pháp để giành chiến thắng!

Vân Nhất Trì giang hai tay ra, những ngọn lửa màu tím quấn quanh người lập tức bay lên bầu trời.

Những ngọn lửa tím này ngưng tụ thành một con rồng lửa to khỏe ở trên không trung, sau đó lao thẳng về phía Phương Vỹ Huyền!

“Rào!”

Phương Vỹ Huyền đứng tại chỗ, trong nháy mắt đã bị con rồng lửa này nuốt chửng!

Thấy cảnh này, xung quanh phát ra một tràng tiếng than khóc.

Bọn họ đều đã được chứng kiến sức mạnh của ngọn lửa màu tím này.

Chỉ là một ngọn lửa tím mà đã có thể đốt một người sống sờ sờ thành than đen trong vòng hay giây!

Mà bây giờ, Phương Vỹ Huyền bị một con rồng lửa lớn như vậy nuốt mất, kết quả càng không cần nhiều lời.

“Anh Phương Vỹ Huyền!” Vu Ánh Hà che miệng, mở to hai mắt, nước mắt rơi lã chã.

“Đại ca…” Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp cũng mặt trắng bệch.

Mà đám du khách phía sau càng tuyệt vọng đến mức gần như sắp ngã ngồi trên mặt đất.

Ngay lúc nãy khi Phương Vỹ Huyền đánh nhau với Vân Nhất Trì, bọn họ còn thấy được hy vọng.

Nhưng trong chớp mắt, hy vọng đã bị con rồng lửa kia nuốt sống!

Vân Nhất Trì nhìn ngọn lửa tím đang cháy hừng hực ở phía trước, trên mặt nở nụ cười tàn nhẫn.

“Tao muốn đốt hết hồn phách của mày, để mày mãi mãi không được siêu sinh.”

Nhưng một giây sau, nét mặt của anh ta cứng lại.

“Ầm!”

Một tiếng vang rất lớn.

Ngọn lửa màu tím kia trực tiếp bị đánh tan! Lộ ra bóng người ở bên trong.

Toàn thân Phương Vỹ Huyền tỏa ra chân khí màu đỏ nhạt, vẫn đứng tại chỗ, không mất một sợi tóc nào!

Vân Nhất Trì đã hoàn toàn ngỡ ngàng đến ngây người!

Chuyện này sao có thể chứ?

Phương Vỹ Huyền nhìn Vân Nhất Trì, tiến lên một bước.

Một giây sau, anh đã xuất hiện ở trước mặt Vân Nhất Trì, vươn tay túm lấy đầu của Vân Nhất Trì.

Vân Nhất Trì lập tức phản kháng, đánh một đòn về phía ngực của Phương Vỹ Huyền.

Lần này, thậm chí Phương Vỹ Huyền còn không phản kháng, để mặc cho Vân Nhất Trì đấm lên l*иg ngực anh.

“Ầm!”

Một tiếng vang trầm.

Phương Vỹ Huyền còn không nhíu mày lấy một cái, trái lại người ra đòn là Vân Nhất Trì lại cảm thấy nắm đấm đau đớn dữ dội!

Vân Nhất Trì nhìn Phương Vỹ Huyền ở trước mặt, vẻ khϊếp sợ trong mắt càng tăng lên.

Một đòn vừa rồi của anh ta đủ để đập tan cả một dãy núi!

Thế mà Phương Vỹ Huyền lại không có chuyện gì?

Ngực của một con người sao có thể cứng rắn đến mức độ này!

Phương Vỹ Huyền nắm lấy đầu Vân Nhất Trì nhấn anh ta xuống mặt đất.

“Ầm!”

Đầu của Vân Nhất Trì cứ thế bị Phương Vỹ Huyền ấn xuống đất, đập vỡ cả mặt đất.

“Thích bị đánh? Vậy thì cố mà tận hưởng đi.” Ánh mắt của Phương Vỹ Huyền lạnh như băng, nắm lấy đầu Vân Nhất Trì không ngừng đánh xuống mặt đất.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Hết tiếng vang này lại đến tiếng vang khác, vang vọng cả hòn đảo!

Tất cả mọi người đều dại ra mà nhìn Phương Vỹ Huyền.

Thanh niên này… hình như còn tàn bạo hơn Vân Nhất Trì rất nhiều!

Cả khoảng đất đều bị Phương Vỹ Huyền đập thành một đống hỗn loạn.

Hai phút sau, Phương Vỹ Huyền ngừng đánh, nắm lấy đầu Vân Nhất Trì nhấc anh ta lên.

Lúc này Vân Nhất Trì đã không còn nhìn ra hình người.

Mặt anh ta đầy đá vụn và máu tươi, ngũ quan vặn vẹo.

Máu đỏ tươi nhỏ xuống từ cằm anh ta.

Nhưng ta vẫn còn ý thức.

Anh ta vận chuyển công pháp, nhanh chóng chữa trị xương cốt trong cơ thể.

“Tao vẫn chưa đến cực hạn! Tao vẫn có thể tiếp tục mạnh lên!”

“Còn có thể hung ác hơn chút nữa! Chỉ cần tao không chết, nhất định tao sẽ trả lại gấp mười lần!” Vân Nhất Trì quát ầm lên.

“Như anh mong muốn.”

Phương Vỹ Huyền lạnh giọng nói, ném Vân Nhất Trì xuống đất, giơ chân lên, giẫm một chân lên l*иg ngực anh ta.

“Ầm!”

Một phát giẫm này trực tiếp khiến mặt đất trong vòng một trăm mét vuông sụp đổ!

Ngực của Vân Nhất Trì lõm xuống dưới một khoảng lớn.

Vân Nhất Trì phát ra từng tiếng rên, máu tươi không ngừng chảy ra từ trong miệng.

Phương Vỹ Huyền nhìn anh ta, không tiếp tục ra tay nữa.

Anh muốn cho Vân Nhất Trì thời gian chữa trị cơ thể.

Hai phút sau, xương cốt trong cơ thể Vân Nhất Trì lại được chữa trị xong.

Mà hơi thở trên người anh ta cũng theo đó mà tăng vọt!

Lần này, Vân Nhất Trì cảm thấy cơ thể mình mới thật sự đạt tới đỉnh cao!

Anh ta nhìn Phương Vỹ Huyền ở trước mặt, trong mắt ngập tràn sự điên cuồng.

Lần này, anh ta nhất định phải làm thịt Phương Vỹ Huyền!

Anh ta giận dữ gầm lên một tiếng, ngưng tụ tất cả chân khí ở trên người, lại tung ra một đòn về phía Phương Vỹ Huyền.

“Ầm ầm!”

Phương Vỹ Huyền chỉ đưa tay phải ra đã chặn được cú đánh này.

Xung quanh khói bụi bay lên.

Phương Vỹ Huyền bắt lấy nắm đấm của Vân Nhất Trì, nhấc lên trên rồi đập xuống dưới!

“Ầm!”

Cả người Vân Nhất Trì bị nện trên mặt đất, khạc ra một ngụm máu tươi lớn.

Lúc này, đầu óc anh ta hoàn toàn mông lung.

Rõ ràng anh ta cảm thấy mình đã đạt tới trạng thái đỉnh cao.

Nhưng đối mặt với Phương Vỹ Huyền, anh ta vẫn không hề có sức đánh trả!

Phương Vỹ Huyền nắm lấy tay phải của Vân Nhất Trì, ra sức đập xuống mặt đất, hết lần này tới lần khác!

“Ầm…”

Từng tiếng vang dội, cuối cùng Vân Nhất Trì không chịu được nữa, phát ra tiếng kêu thảm thiết không ngừng.