Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 282: Có người trong nhà ư?

Cung Sương Hàn, trên sân tập võ.

Phương Vỹ Huyền đứng cách Tô Diêu Lăng không xa.

Mà xung quanh Tô Diêu Lăng, ở vị trí một trăm mét phía trước đang bày một tảng đá lớn cao hơn mười mét.

Kích thước của tảng đá này tương đối lớn, sức nặng ít cũng phải hơn trăm tấn.

Đây là một tảng đá lớn mà Phương Vỹ Huyền cố ý lên vùng núi gần đây tìm xuống để làm thí nghiệm.

Trên sân tập võ, trừ Phương Vỹ Huyền và Tô Diêu Lăng ra thì còn gần trăm học sinh của cung Sương Hàn đứng phía sau nữa. Vẻ mặt bọn họ hưng phấn nhìn Tô Diêu Lăng chằm chằm.

“Chuẩn bị xong chưa?” Phương Vỹ Huyền nhìn Tô Diêu Lăng rồi hỏi.

Tô Diêu Lăng nhẹ nhàng gật đầu rồi đeo chiếc nhẫn Không Linh màu vàng sẫm vào ngón giữa tay phải.

“Xoẹt!”

Trong khoảnh khắc khi chiếc nhẫn được đeo vào, bề ngoài vốn đang u ám của chiếc nhẫn nhanh chóng tỏa sáng.

Tô Diêu Lăng liếc nhìn Phương Vỹ Huyền một cái rồi xoay người nhìn về tảng đá lớn ở phía xa.

Sau đó cô ấy nắm chặt tay lại, đánh mạnh một đấm về phía tảng đá lớn kia!

“Rắc rắc!”

Phía trước nắm đấm của cô ấy nhanh chóng xuất hiện một mảng lớn như thủy tinh trong suốt vỡ vụn ra những vết nứt thật nhỏ!

“Ồ!”

Các học sinh phía sau phát lên những tiếng hô ngạc nhiên.

“Ầm!”

Cùng lúc đó, tảng đá lớn cách đó cả trăm mét ầm ầm nổ tung!

Một đống bụi bặm bắn tung tóe, đá vụn văng ra bốn phía!

Một lúc sau bụi mới tản đi.

Tảng đá lớn cao hơn mười mét, nặng hơn trăm tấn kia không còn đâu nữa.

Thay vào đó là một đống đá vụn.

“Ồ…”

Các học sinh nữ phía sau đều trợn tròn mắt há to miệng, vẻ mặt đều không thể tin nổi!

Dù cho các cô hoặc các học sinh khác ở đây đi khuân vác thì chỉ sợ tảng đá kia cũng không nhúc nhích.

Nhưng Tô Diệu Lăng lại chỉ cần một đấm đã có thể đập nó nát bươm!

Sức mạnh này cũng khủng bố quá rồi thì phải!

“Cũng không tệ lắm.” Phương Vỹ Huyền bình luận.

Quả nhiên là cái nhẫn này không có giới hạn, chỉ cần là con người thì đều có thể sử dụng.

Trước kia Sở Thiệu Huy chỉ là một người bình thường chưa bao giờ tu luyện mà cũng có thể phát huy được sức mạnh của chiếc nhẫn này.

“Anh Huyền, phẩm cấp của pháp bảo này ít nhất cũng hơn tuyệt phẩm… Em không thể nhận một món quà quý đến vậy được.” Tô Diêu Lăng tháo chiếc nhẫn Không Linh trên tay xuống muốn trả lại cho Phương Vỹ Huyền.

“Cô à, chiếc nhẫn này vốn hẳn là của em, là do cậu ta lấy xôi làng cho ăn mày đấy! Cô cứ nhận đi!” Lúc này, Liễu Tiên San đi lên phía trước khó chịu nói.

Tô Diêu Lăng nhìn về phía Liễu Tiên San, sự nghi ngờ nổi lên trong đôi mắt xinh đẹp.

Cô ấy không biết cái nhẫn này còn liên quan đến cả Liễu Tiên San.

“Sao lại là của em vậy?” Tô Diêu Lăng hỏi.

Liễu Tiên San đang muốn mở miệng nói chuyện thì đột nhiên nhớ tới cái gì đó. Vẻ mặt cô ta hơi thay đổi rồi nói: “Không có gì đâu ạ, em nói vậy thôi…”

Từ sau lần bị phạt không cho ra ngoài kia, Tô Diêu Lăng đã nghiêm cấm cô ta tiếp tục làm lính đánh thuê rồi.

Nếu nói ra nguồn gốc của chiếc nhẫn này thì chuyện cô ta trộm đi nhận thuê sẽ bại lộ.

Lần này ít nhất Tô Diêu Lăng cũng sẽ phạt cô ta cấm cửa nửa năm cho mà xem!

Thấy dáng vẻ này của Liễu Tiên San, Tô Diêu Lăng biết ngay cô ta đang có chuyện muốn giấu diếm.

Chẳng qua lúc này cô ấy cũng không muốn hỏi đến cùng.

“Tôi cầm cái nhẫn này cũng vô dụng thôi. Tác dụng của nó trùng với sở trường của bản thân tôi. Nhưng đối với cô mà nói thì tác dụng tương đối lớn.” Phương Vỹ Huyền thản nhiên nói: “Có cái nhẫn này ở đây thì năng lực cận chiến của cô sẽ có thể tăng lên ít nhất hai ba bậc.”

Tô Diêu Lăng cúi đầu nhìn chiếc nhẫn Không Linh rồi lại ngẩng đầu, dòng nước sóng sánh trong đôi mắt đẹp, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh, anh Huyền.”

Liễu Tiên San bên cạnh ho khan hai tiếng rồi nói: “Cô à, cô phải chú ý một chút chứ, phía sau còn nhiều anh chị em đang nhìn đấy!”

Tô Diêu Lăng sửng sốt sau đó nhanh chóng cười nói: “Anh Huyền không phải người ngoài, có gì mà không thể cho người khác nhìn thấy chứ.”

“Không phải người ngoài…”

Nghe thấy câu này, Liễu Tiên San hoàn toàn tuyệt vọng.



“Anh Huyền, nếu anh đồng ý thì có thể ở lại cung Sương Hàn dài ngày, nơi này rất thích hơn cho việc tu luyện.” Tô Diêu Lăng đi bên cạnh Phương Vỹ Huyền rồi nói.

“Tôi còn có việc phải xử lý, có rảnh sẽ đến tìm cô.” Phương Vỹ Huyền nói: “Đúng rồi, sau này nhớ chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút, ví dụ như thịt bò gì gì đó ấy, cứ ăn khoai tây với khoai lang mãi cũng không tốt lắm.”

Vẻ mặt Tô Diêu Lăng tràn trề ý cười nói: “Lần sau anh tới chắc chắn phải nói cho em biết trước, em sẽ cố ý chuẩn bị thức ăn ngon cho anh.”

“Đúng rồi, vì sao nhà họ Hàn lại hợp tác với cung Sương Hàn?” Đột nhiên Phương Vỹ Huyền nhớ tới Hàn Thương Thiết sáng nay nên hỏi.

Nhắc tới chuyện này, ánh mắt Tô Diêu Lăng hơi tối lại.

“Cái gọi là hợp tác thật ra là khiến cung Sương Hàn trở thành tông môn phụ thuộc vào nhà họ Hàn, nghe lệnh nhà họ Hàn mà thôi… Đó không phải hợp tác mà là chiếm đoạt biến thành của mình.” Tô Diêu Lăng trầm giọng nói.

“Chiếm đoạt ư?” Phương Vỹ Huyền sửng sốt.

Dựa vào nhận thức của anh thì trong giới tu tiên trước kia, địa vị của tông môn là cao nhất.

Gần như mỗi một tu sĩ có được linh căn đều sẽ muốn gia nhập một tông môn tốt, sau đó nhận được tài nguyên tu luyện.

Loại tình huống này tương tự như bây giờ học sinh ở giới trần gian muốn thì vào một trường đại học tốt vậy.

Thời đó, trừ những thế gia tu tiên có tình hình bên trong vững chắc cực cá biệt ra thì chẳng có dòng họ nào so sánh được với tông môn, dù có là dòng họ đứng đầu một nước đi chăng nữa.

Nhưng có vẻ như tình hình ở giới võ đạo ngày nay bị đảo ngược lại thì phải?

“Thầy tôi đã từng nói rằng ba trăm năm trước, giới võ đạo hoàn toàn do các môn chủ dẫn dắt, khi đó còn chưa có khái niệm thế gia võ đạo.”

“Nhưng sau này có một loạt chưởng môn lợi dụng chức vị của mình để cung cấp rất nhiều tài nguyên trong tông môn cho người nhà của bọn họ. Sau này gia tộc của chưởng môn đó phát triển nhanh chóng, nắm giữ tài nguyên tu luyện và ngang sức ngang tài với phần lớn các tông môn, thậm chí còn tốt hơn.”

“Sau đó chưởng môn làm những chuyện này đã bị tố cáo. Nhưng lúc này trong tông môn chẳng còn ai có thể làm gì được vị chưởng môn này nữa, bởi vì dòng họ sau lưng kẻ đó đã có được nhiều lợi ích nên chăm sóc cha mẹ gã và che chở cho gã.”

“Chuyện này ảnh hưởng vô cùng lớn đến giới võ đạo. Từ đó về sau người có địa vị cao trong rất nhiều tông môn bắt đầu noi theo hành vi của vị chưởng môn kia, lợi dụng tài nguyên trong tông môn để đưa về cho dòng họ.”

“Xu thế này không ai có thể ngăn chặn được. Theo thời gian trôi gia, thế lực của tông môn càng ngày càng suy yếu, mà thế lực của các thế gia võ đạo lớn thì lại càng tăng cao.”

“Không chỉ ở Hoài Bắc mà bây giờ tình hình trong giới võ đạo toàn Hoa Hạ đều là thế gia võ đạo chiếm ưu thế. Chỉ có số ít nơi là hai bên có thế lực ngang nhau thôi.”

“Trước khi chuyện ở Trụy Tiên Cốc xảy ra, thế lực của tông môn và thế gia võ đạo ở Hoài Bắc là ngang nhau.” Tô Diêu Lăng dừng một chút rồi nói: “Nhưng bây giờ tình hình đã nghiêng về một bên rồi.”

“Ngay trong chín ngày này, không ít tông môn đã chủ động gia nhập các thế gia võ đạo, dùng việc này để ngăn chặn tổn thất.”

“Nếu không gia nhập thì thế gia võ đạo sẽ ra tay với tông môn sao? Chẳng lẽ Hiệp hội Võ đạo không quan tâm đến loại chuyện này ư?” Phương Vỹ Huyền nhíu mày hỏi.

“Sẽ không ra tay trực tiếp nhưng sẽ dùng đủ loại thủ đoạn để ngăn chặn sự phát triển của tông môn. Ví dụ như mạnh mẽ cắt đứt quan hệ hợp tác giữa tông môn và dòng họ ở trần gian, cắt ngang con đường kiếm tiền của tông môn. Hoặc có thể là kích động cảm xúc của học sinh trong tông môn để bọn họ rời khỏi tông môn… Có rất nhiều cách.” Đôi mày xinh đẹp của Tô Diêu Lăng nhíu lại nói: “Hiệp hội Võ đạo không quan tâm những chuyện này. Bởi vì phần lớn tài chính vận hành trong Hiệp hội Võ đạo là do các thế gia võ đạo tài trợ. Hai bên vốn là cùng một phe.”

“Nghe cô nói cứ như tình huống của tông môn rất không ổn lắm.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Đúng vậy.” Giọng điệu Tô Diêu Lăng hơi thấp.

Trước mắt cô ấy cũng chỉ có thể đau khổ chống đỡ, còn chưa nghĩ ra cách giải quyết.

“Một khi đã như vậy thì hợp tác với thế gia võ đạo là cách duy nhất phải không?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

Tô Diêu Lăng lắc đầu nói: “Nếu hợp tác với thế gia võ đạo thì sẽ nhanh chóng đánh mất quyền khống chế tông môn. Sau này sẽ hoàn toàn trở thành công cụ của thế gia võ đạo.”

“Thầy truyền vị trí chưởng môn cho em, em phải có trách nhiệm với cung Sương Hàn.”

“Không tồi.”

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tô Diêu Lăng, Phương Vỹ Huyền gật gật đầu.

Tình cảnh của Tô Diêu Lăng rất giống anh khi nhận lấy Thiên Đạo Môn ngày trước.

Mà sự kiên định của Tô Diêu Lăng lại khiến anh cảm thấy rất vui.

Làm chưởng môn chính là khiêng cả tông môn trên vai, có trách nhiệm với mỗi một học sinh trong Thiên Đạo Môn.

Chuyện mà trước kia Phương Vỹ Huyền không làm được, bây giờ anh hy vọng Tô Diêu Lăng có thể làm được.

“Nếu cần trợ giúp thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.” Phương Vỹ Huyền nói với Tô Diêu Lăng.

“Vâng.” Tô Diêu Lăng gật đầu.



Tô Diêu Lăng yêu cầu Liễu Tiên San ở lại tu luyện trong tông môn nên Phương Vỹ Huyền trở về Nam Đô một mình.

Trở lại nhà trọ của Liễu Tiên San, vừa mở cửa ra Phương Vỹ Huyền đã nhíu mày lại.

Trong phòng, sàn nhà sạch sẽ, các loại đồ dùng trong nhà được sắp xếp chỉnh tề.

Nhưng Phương Vỹ Huyền biết rất rõ rằng có người đang ở trong phòng, hơn nữa vẫn chưa rời đi.