Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 229: Cô rất nặng

Ánh mắt giáo chủ tàn nhẫn.

Một chiêu này, là chiêu thức đoạt mạng của ông ta.

Quỷ sứ Phệ Hồn, là quỷ sứ có sát thương mạnh nhất mà ông ta tạo ra.

Lực tấn công của chúng nó rất mạnh, tốc độ cực nhanh, xuất hiện từ mọi phía, có thể ở trong thời gian ngắn, lập tức cắn nuốt sạch hồn phách của một người như tằm ăn rỗi không còn lại chút gì!

Kể cả là võ đạo Tông Sư, nếu như đồng thời bị mười mấy con quỷ nhỏ âm hồn tấn công, thì cũng khó mà trụ được nổi!

“Dám ra tay với tôi? Tôi sẽ khiến cho hồn phách của cậu như bị tằm cắn nuốt, cảm nhận được đau đớn kinh khủng nhất trên đời!” Khuôn mặt giáo chủ lạnh lùng, trừng mắt nhìn Phương Vỹ Huyền.

“Quỷ sứ Phệ Hồn?”

Đối mặt với mười mấy con quỷ nhỏ cùng tấn công, Phương Vỹ Huyền hơi nhướng mày, trên người bùng lên một trận khí thế.

Chân khí màu đỏ nhạt, tỏa ra quanh người Phương Vỹ Huyền.

“Chít chít…”

Mười mấy con quỷ sứ Phệ Hồn kia cùng nhào tới, chạm vào chân khí của Phương Vỹ Huyền, lập tức bị đốt cháy thành khói trắng, phát ra từng tiếng kêu thảm thiết!

Nhìn thấy cảnh này, giáo chủ đứng ở cách đó không xa, sắc mặt hoàn toàn thay đổi!

Vì sao?

Chân khí của Phương Vỹ Huyền lại có thể thiêu cháy quỷ sứ Phệ Hồn?

Điều này sao có thể?

Nhìn mười mấy con quỷ sứ Phệ Hồn, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, bay tới trước người Phương Vỹ Huyền rồi bỏ mạng, trái tim của giáo chủ, đập thật mạnh.

Ông ta biết, người thiếu niên trẻ tuổi trước mặt này, không giống với dự đoán của ông ta.

Người này… Không phải là người mà ông ta có thể đấu lại nổi!

Nghĩ đến đây, giáo chủ tức giận mà liếc mắt nhìn Hoàng Sở Dân đang tránh sang bên cạnh một cái.

Hoàng Sở Dân đáng chết!

Dám tự cho là mình thông minh, rước về một kẻ khó chơi như vậy!

“Tôi không có thời gian chơi với ông. Cho ông một cơ hội cuối cùng, giải trừ ấn ký trên người cô ấy đi.” Phương Vỹ Huyền lạnh lùng nói.

Sắc mặt giáo chủ tái nhợt, gật đầu nói: “Tôi có thể khôi phục thần trí cho cô ta.”

Ông ta biết rõ, nếu như lại từ chối, Phương Vỹ Huyền sẽ không do dự mà gϊếŧ chết ông ta.



Giáo chủ bê một cái bát trắng đi ra, trong bát đựng đầy nước trong suốt.

Đây là nước thánh.

“Chỉ cần cho cô ta uống hết bát nước này, là cô ta có thể khôi phục thần trí.” Giáo chủ liếc mắt nhìn Cơ Hiểu Nguyệt một cái, trong mắt tràn đầy giật mình trước sắc đẹp.

Phương Vỹ Huyền nhận lấy bát nước này, sau khi nhìn kỹ một hồi, hỏi: “Uống hết bát nước này là được?”

“Đúng vậy.” Giáo chủ nói.

Phương Vỹ Huyền híp mắt, nhìn giáo chủ.

Trong lòng giáo chủ không khỏi chột dạ.

Chẳng lẽ đã bị phát hiện?

Đúng là ông ta vẫn còn chút ý đồ.

Bên trong bát nước thánh này, có máu của ông ta.

Nếu như Cơ Hiểu Nguyệt uống hết, đúng là có thể khôi phục thần trí. Nhưng sau đó trên người Cơ Hiểu Nguyệt vẫn sẽ lưu lại ấn ký của ông ta, từ nay về sau, sống chết của Cơ Hiểu Nguyệt, sẽ chỉ nằm giữa suy nghĩ của ông ta, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của ông ta.

Tất cả giáo dân của nhà thờ này, đều uống hết nước thánh như vậy, nghe lệnh của ông ta.

Mà chính bản thân ông ta, cũng uống nước thánh mà cấp trên cao ban cho ông ta, nghe lệnh cấp trên vô điều kiện.

Đây là quy tắc cấp bậc trong nội bộ của Vu Thần giáo.

Phương Vỹ Huyền không lên tiếng, chỉ là thấy vẻ mặt giáo chủ thay đổi rất nhỏ, anh đã biết, cái bát gọi là nước thánh này, chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy.

Phương Vỹ Huyền dứt khoát vươn tay, bóp chặt cổ giáo chủ, nhấc cả người ông ta lên.

Giáo chủ chỉ cảm thấy vô cùng khó thở, liều mạng giãy giụa.

Ánh mắt Phương Vỹ Huyền lạnh băng, nói: “Ông, tốt nhất là nói hết tất cả sự thật cho tôi, nếu không, tôi sẽ không do dự mà gϊếŧ chết ông.”

“Tôi nói, tôi nói… Xin cậu đừng gϊếŧ tôi, đừng gϊếŧ tôi…” Mặt giáo chủ nghẹn thành màu xanh tím, lớn tiếng cầu xin tha mạng.

Phương Vỹ Huyền quăng ông ta lên trên mặt đất.

Giáo chủ thở hổn hển, nói hết mọi chuyện ra.

Sau đó, ông ta lại mang một bát nước thánh mới đi ra.

Bát nước thánh này, không có máu tươi của bất kỳ ai.

Tác dụng của nó, chính là giải trừ ấn ký trên hồn phách.

Phương Vỹ Huyền cho Cơ Hiểu Nguyệt uống hết bát nước thánh này.

Sau khi uống xong, ánh mắt của Cơ Hiểu Nguyệt trước tiên là trở lại trong trẻo, nhìn thấy Phương Vỹ Huyền trước mặt, cô ta mở miệng nói: “Anh Phương…”

Nhưng cô ấy còn chưa nói xong một câu, đã nhắm mắt lại, lâm vào hôn mê.

Phương Vỹ Huyền biết, đây là hiện tượng bình thường.

Bất kỳ hành động gì ảnh hưởng đến hồn phách, thì đều sẽ gây ra suy yếu ngắn ngủi với hồn phách, nói gì đến hồn phách yếu ớt như Cơ Hiểu Nguyệt.

Phương Vỹ Huyền ôm ngang bế Cơ Hiểu Nguyệt lên, lạnh lùng mà nhìn giáo chủ, mở miệng nói: “Một vấn đề cuối cùng, các ông có quan hệ gì với tộc Huyền Minh?”

Sắc mặt giáo chủ tái nhợt, ánh mắt mờ mịt nói: “Tôi, tôi chưa từng nghe nói đến tộc Huyền Minh gì đó…”

Phương Vỹ Huyền híp mắt nhìn giáo chủ, để chắc chắn là ông ta không nói điêu.

Chẳng lẽ điểm giống nhau giữa tộc Huyền Minh và Vu Thần giáo này, thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?

Phương Vỹ Huyền không cảm thấy là trùng hợp.

Giữa hai bên này, chắc chắn có tồn tại sự liên quan gì đó.

Chỉ là cấp bậc của giáo chủ trước mắt này quá thấp, vẫn chưa được chạm tới mà thôi.

Phương Vỹ Huyền không nói thêm nữa cái gì, ôm Cơ Hiểu Nguyệt, xoay người rời đi.

Sau khi đi ra cổng, Phương Vỹ Huyền ngẫm nghĩ, lại quay đầu lại lần nữa, nhìn về phía cái đống được gọi là nhà thờ này.

Vu Thần giáo, chỉ toàn tìm người phàm mà xuống tay, khống chế tâm thần, giành lấy ích lợi.

Một đạo như vậy, coi như là tà đạo.

Nếu như bọn họ không trêu chọc tới trên đầu Phương Vỹ Huyền thì được.

Nhưng nếu đã trêu chọc tới, dĩ nhiên Phương Vỹ Huyền sẽ không dễ dàng tha cho bọn họ.

Phương Vỹ Huyền giơ tay phải lên về phía tòa nhà trước mặt.

Một hơi thở mạnh mẽ, bùng nổ ra từ trong tay anh, một đám chân khí bay về phía nhà thờ trước mặt!

“Ầm ầm!”

Cả tòa nhà, ầm ầm đổ sập!

Ngay cả bức tượng ở phía trên mái cao, cũng lập tức đổ ầm xuống!

Bên trong nhà thờ, vang lên tiếng hét chói tai, tiếng kêu la thảm thiết của Hoàng Sở Dân và giáo chủ.

Phương Vỹ Huyền không hề bận tâm, ôm Cơ Hiểu Nguyệt, xoay người rời đi.



Lúc này đã sắp mười hai giờ khuya.

Xung quanh đây là vùng ngoại ô, ngay cả đèn đường cũng không có, trên đường cũng càng không trông thấy xe cộ.

Trên tay ôm một người, không biết phải đi bao lâu, mới đi tới được trong thành phố có thể bắt được xe taxi.

Phương Vỹ Huyền cúi đầu nhìn thoáng qua Cơ Hiểu Nguyệt đang rơi vào hôn mê, trái tim vậy mà lại hơi đập mạnh.

Quá giống, thật sự quá giống.

Cuối cùng thì vì sao lại giống như vậy?

Giống thì thôi, thế giới rộng lớn vô cùng, cố tình lại khiến cho Phương Vỹ Huyền gặp cô ấy!

Điều này làm cho Phương Vỹ Huyền thấy thật khó tin, số phận đúng là buồn cười.

Sau khi nhìn hai mắt Cơ Hiểu Nguyệt, Phương Vỹ Huyền lại dung hợp cô ta với bóng dáng của người phụ nữ kia lại làm một.

Phương Vỹ Huyền, dần dần hơi ngây người.

Nhưng rất nhanh anh đã lấy lại tinh thần, thở dài.

Vẻ ngoài có giống nhau cũng vô dụng, dù sao cũng hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa còn là hai người không hề liên quan.

Phương Vỹ Huyền không hề nghĩ nhiều, nhìn xung quanh vắng vẻ, quyết định chạy bộ trở về.

Coi như là tản bộ một chuyến sau khi ăn khuya vây.

Dưới chân vừa nhấc, Phương Vỹ Huyền đã chạy nhanh về phía trước.



Trong lúc Phương Vỹ Huyền đang chạy nhanh, Cơ Hiểu Nguyệt nằm trong lòng, có lẽ là bị tiếng gió gào thét bên tai làm ổn, mở mắt đẹp.

Nhìn thấy khuôn mặt Phương Vỹ Huyền gần trong gang tấc, cùng với góc nhìn kỳ lạ, Cơ Hiểu Nguyệt lập tức tỉnh táo lại.

“Anh, Anh Phương…” Cơ Hiểu Nguyệt mở miệng nói.

“Ừm. Cô tỉnh rồi à, sắp trở lại trung tâm thành phố Giang Hải nhanh thôi.” Phương Vỹ Huyền cúi đầu liếc mắt nhìn Cơ Hiểu Nguyệt một cái, thản nhiên nói.

Cơ Hiểu Nguyệt nhìn khắp xung quanh một hồi, mới nhận ra mình đang bị Phương Vỹ Huyền bế ôm ngang ở trước người.

Còn Phương Vỹ Huyền, đang nhanh chóng chạy về phía trước, tốc độ còn nhanh hơn cả ô tô!

Chỉ là, điều Cơ Hiểu Nguyệt để ý cũng không phải là tốc độ, mà là Phương Vỹ Huyền trước mắt.

Cô ta… Vậy mà lại đang nằm trong vòng ôm của Phương Vỹ Huyền.

Từ nhỏ đến lớn, đây chính là lần đầu tiên cô ta tiếp xúc thân mật với con trai như vậy.

Khuôn mặt Cơ Hiểu Nguyệt nóng lên, rất nhanh đã trở nên đỏ ửng.

“Đúng rồi, nhà cô ở đâu?” Phương Vỹ Huyền cúi đầu hỏi.

“Ở khu biệt thự ven biển…” Cơ Hiểu Nguyệt nhỏ giọng đáp.

“Khu biệt thự ven biển? Tôi không biết đường.” Phương Vỹ Huyền sửng sốt, nói.

Rất nhanh, Phương Vỹ Huyền dừng bước, thả Cơ Hiểu Nguyệt lại trên mặt đất.

Lúc này, bọn họ đang đứng ở cổng tiểu khu Lệ Giang.

“Cô gọi cấp dưới của cô tới đón cô, hoặc là ngồi tắc xi trở về đi.” Phương Vỹ Huyền duỗi người, nói.

“Được, tốt.” Khuôn mặt Cơ Hiểu Nguyệt đỏ ửng, vẫn ở trong trạng thái xấu hổ trước đó, giọng điệu nói chuyện nhỏ như muỗi kêu.

“Sau này ra ngoài, nhớ kỹ đừng tùy tiện nhìn đồ người khác đưa cho cô.” Phương Vỹ Huyền lại nhắc nhở một câu.

Lúc này, Cơ Hiểu Nguyệt mới nhớ tới chuyện xảy ra đêm nay, sắc mặt hơi thay đổi.

Bắt đầu từ lúc thanh toán ở tiệm lẩu xong đi ra, gặp được một người phụ nữ trung niên lúc ấy, cô ta đã mất đi ý thức.

Sau đó lúc tỉnh lại, đã là tình trạng được Phương Vỹ Huyền ôm ở trong ngực rồi.

“Cụ thể đã xảy ra chuyện gì, sau này có cơ hội sẽ nói với cô sau.” Phương Vỹ Huyền nói: “Tôi ôm cô chạy hơn hai mươi cây số, thật sự hơi mệt… Nói thật, cô rất nặng.”

Những lời này của Phương Vỹ Huyền, chẳng khác nào một mũi tên nhọn, đâm vào trái tim của Cơ Hiểu Nguyệt, khiến cho sắc mặt cô ta lập tức thay đổi.

“Anh Phương, tôi, tôi… Thật xin lỗi.” Cơ Hiểu Nguyệt cúi đầu, cắn môi đỏ nói.

“Ặc… Tôi chỉ nói đùa chút thôi, cô không cần nghiêm túc như vậy.” Phương Vỹ Huyền thấy Cơ Hiểu Nguyệt phản ứng lớn như vậy, khẽ gãi đầu nói.

Cơ Hiểu Nguyệt đang định nói gì đó, lúc này, bên cạnh lại vang lên một tiếng giày cao gót bước đi thanh thúy.

Phương Vỹ Huyền quay đầu, nhìn thấy Lệ Trúc Hiên mặc một bộ đồng phục công sở màu đen, đang đi về phía anh.

“Cậu Phương, tôi đã đợi cậu cả đêm. Không biết bây giờ cậu có thời gian nói chuyện với tôi một chút hay không?” Trên mặt Lệ Trúc Hiên nở nụ cười, nhẹ nhàng cúi người chào Phương Vỹ Huyền, nói.