Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 220: Kính Huyền La

Kính Huyền La!

Trong tay chân nhân Tụ Bảo đang cầm chính là một bộ phận của Thánh Khí Kính Huyền La!

Hơn ba nghìn năm trước, Kính Huyền La bị phát hiện trong một di tích thánh nhân, xuất thế ngang trời, khiến cho toàn bộ giới Tu Tiên chấn động.

Sức mạnh của Kính Huyền La không chỉ nằm ở mỗi thuộc tính phòng ngự của nó. Mà làm cho nó càng mạnh hơn đó là nhờ thuộc tính tấn công của nó.

Mặt kính này có thể bắn ngược lại hết tất cả đòn tấn công!

Kính Huyền La hoàn chỉnh còn có thể bắn ngược được cả một đòn tấn công của Độ Kiếp Kỳ!

Thánh Khí mạnh như vậy làm cho mỗi một người trong giới Tu Tiên đứng ngồi không yên, sôi nổi ra tay tranh đoạt.

Sau một trận chiến đầy máu tanh, Kính Huyền La liên tục đổi mười mấy đời chủ nhân, cuối cùng rơi vào trong tay một vị Độ Kiếp Kỳ có thực lực mạnh mẽ.

Sau đó, khi vị Độ Kiếp Kỳ này phi thăng thành tiên, Kính Huyền La cũng biến mất khỏi thế gian.

Có ai ngờ được rằng, sau ba nghìn năm, thế mà lại có thể nhìn thấy một mảnh vỡ của Kính Huyền La lần nữa?

Phương Vỹ Huyền nhìn mảnh Kính Huyền La trong tay chân nhân Tụ Bảo, ánh mắt có hơi rung động.

Không chỉ là anh, mà vẻ mặt của mọi người có mặt ở đây đều rung động, còn hơi phấn khích.

Những người này không biết Kính Huyền La là gì, bọn họ chỉ biết pháp bảo phòng ngự này có thuộc tính rất mạnh! Có thể dùng để bảo vệ mạng sống!

Sinh mạng là thứ quý giá nhất, nếu có vật phẩm có thể bảo vệ mạng sống, giá trị đương nhiên không cần nói nhiều.

“Chân nhân Tụ Bảo, ông mau ra giá đi! Tôi nhất định phải mua được mảnh kính Hộ Linh này!”

“Đồ vật mà Hồ Quang Hạo tôi muốn! Không ai được giành với tôi!”

“Ông là cái thá gì! Ai ra giá cao thì được!”

Dưới sảnh vang lên rất nhiều tiếng la hét, không khí cực kỳ sôi động.

Chân nhân Tụ Bảo mỉm cười nhìn mọi người phía dưới, mở miệng nói: “Tôi có thể nhận ra mọi người đều rất thích món pháp bảo này.”

“Còn về giá cả… Tôi không ra giá. Tất cả mọi người ở đây đều là bạn của tôi, mọi người cứ việc ra giá, tôi thấy phù hợp thì giao dịch.”

Nghe thấy chân nhân Tụ Bảo nói vậy, không khí ở dưới sảnh càng sôi trào hơn.

“Tôi tình nguyện dùng hai mươi viên Bồi Nguyên Đan thượng phẩm để trao đổi kính Hộ Linh!”

“Tôi ra giá một viên tinh thạch Thiên Đấu to bằng nắm tay! Nếu không đủ, nhà tôi còn một viên nữa!”

“Tôi có thể ra mười cây thảo dược ngàn năm…”

Những người có thể tham dự hội giao dịch này đương nhiên trong tay sẽ có không ít đồ tốt.

“Anh Phương, món pháp bảo này thật sự ghê gớm như vậy sao?” Cơ Hiểu Nguyệt nhìn đám người điên cuồng đấu giá, tò mò hỏi.

“Chỉ có một mảnh kính thì không lợi hại, nhưng nếu có thể tìm được những bộ phận khác, rồi ghép nó lại một lần nữa… Thì rất ghê gớm.” Phương Vỹ Huyền nói.

Cơ Hiểu Nguyệt nhìn mảnh kính trong tay chân nhân Tụ Bảo, đôi mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Đấu giá hết đợt này đến đợt khác, nhưng chân nhân Tụ Bảo vẫn chỉ mỉm cười mà không nói gì.

Hiển nhiên là hiện tại vẫn chưa có giá làm gã hài lòng.

“Tụ Bảo, cho tôi mảnh kính Hộ Linh này đi.”

Lúc này, một giọng nói hùng hồn được dùng chân khí khuếch tán vang khắp cả tầng một.

Tầng một lập tức không còn tiếng động nào, mọi người đồng loạt nhìn về phía người nói chuyện.

Chính là Xích Lang.

Xích Lang ngẩng đầu nhìn chân nhân Tụ Bảo đứng ở chỗ rẽ của cầu thang, sắc mặt vẫn tình tĩnh.

Chân nhân Tụ Bảo nhìn về phía Xích Lang, vẻ mặt mỉm cười, nói: “Ông anh Xích Lang, đương nhiên em đây muốn trực tiếp tặng cho ông anh, chẳng qua… Dù sao đây cũng là một hội giao dịch, chúng ta vẫn nên làm theo quy tắc…”

“Chỉ cần là đồ mà Xích Lang môn có, tôi đều có thể cho ông.” Xích Lang nói với giọng điệu thờ ơ: “Ngoài ra, nếu ông đưa kính Hộ Linh cho tôi, ông chính là trưởng lão danh dự của Xích Lang môn chúng tôi. Sau này nếu ông đi vào khu vực Hoài Bắc, đương nhiên Xích Lang môn chúng tôi sẽ coi ông như khách quý, bảo vệ ông chu đáo.”

Nghe thấy Xích Lang nói vậy, sắc mặt những người ở đây đều thay đổi.

Xích Lang môn có thế lực rất lớn ở khu vực Hoài Bắc, là một trong năm tông môn xếp hạng đầu, rất nhiều võ giả nhìn thấy người Xích Lang môn đều phải đi đường vòng.

Có lời của Xích Lang, chân nhân Tụ Bảo đi đến khu vực Hoài Bắc tương đương với có một chỗ dựa vững chắc, vô cùng hấp dẫn.

Quả nhiên, ánh mắt chân nhân Tụ Bảo sáng ngời.

Là một thương nhân pháp bảo thành danh nhiều năm, gã đã kiếm đủ tiền, thiên tài địa bảo trong tay cũng có được không ít.

Bởi vậy, đối với ông ta mà nói, tài phú đã không quan trọng, mà quan trọng chính là quan hệ.

Lúc trước, Cố Úy Sênh trở về Giang Nam, ông ta đã tặng cho Cố Úy Sênh một cung Phệ Nhất, mong có thể tạo mối quan hệ tốt, biến Cố Úy Sênh trở thành chỗ dựa ở Giang Nam của ông ta.

Chỉ tiếc chưa được hai ngày thì Cố Úy Sênh đã gặp nạn bỏ mình, tương đương với việc lãng phí cây cung Phệ Nhất.

Sau khi Cố Úy Sênh chết, giới võ đạo Giang Nam càng thêm cằn cỗi, gần đây chân nhân Tụ Bảo đang chuẩn bị phát triển về hướng khu vực Hoài Bắc.

Mà bây giờ Xích Lang đến từ Hoài Bắc lại tung ra cành ôliu.

Có mối quan hệ của Xích Lang, ông ta sẽ càng nhanh đứng vững chân ở Hoài Bắc.

Mà ngoại trừ Xích Lang, những người khác ở đây vốn không thể nào cung cấp cho ông ta vật phẩm có giá trị ngang bằng.

Nghĩ vậy, chân nhân Tụ Bảo nở nụ cười xán lạn, nói: “Ông anh Xích Lang đã nói đến mức này, nếu em đây không đưa kính Hộ Linh cho ông anh thì e là kỳ cục lắm.”

Khóe miệng Xích Lang hơi cong lên.

Gã biết loại người ưa nịnh nọt như chân nhân Tụ Bảo chắc chắn sẽ chấp nhận giao dịch với gã.

Nghe thấy chân nhân Tụ Bảo nói vậy, mọi người đều biết họ đã vô duyên với mảnh kính Hộ Linh này.

Hơn nữa, bọn họ cũng không dám giận chó đánh mèo với Xích Lang.

Người này là tông chủ Xích Lang môn, cảnh giới tu vi đã đến đỉnh của Tông Sư, hơn nữa còn được lưu danh trên Thiên Bảng.

Ở đây, không ai là đối thủ của gã.

Nếu như chọc giận gã thì hậu quả không dám tưởng tượng.

Sau khi hai người nói chuyện với nhau xong, chân nhân Tụ Bảo trực tiếp đi tới trước mặt Xích Lang, tự tay giao kính Hộ Linh vào trong tay Xích Lang.

Xích Lang nhận lấy kính Hộ Linh, cũng vươn tay vỗ bả vai chân nhân Tụ Bảo, cười nói: “Từ giờ trở đi ông chính là trưởng lão danh dự của Xích Lang môn chúng tôi. Gặp phải khó khăn gì cứ việc nói với tôi! Ha ha ha…”

Xích Lang và chân nhân Tụ Bảo đều có được thứ mình muốn, cùng nở nụ cười.

Không ai chú ý đến ở trong góc của tầng một, có một người mặc áo đen che mặt đang lặng lẽ nhìn chằm chằm kính Hộ Linh trong tay Xích Lang, ánh mắt tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ.



Sau khi Kính Hộ Linh được trao đổi, không khí ở lầu một trở nên im lặng lại, có không ít người lộ rõ vẻ thất vọng trên mặt.

Tuy rằng biết cái miếng gọi là kính Hộ Linh này chính là mảnh nhỏ của Thánh Khí Kính Huyền La năm đó, nhưng Phương Vỹ Huyền lại không cảm thấy quá hứng thú.

Nếu như một cái Kính Huyền La hoàn chỉnh xuất hiện ở trước mặt anh, có lẽ anh còn thử giành nó về tay, nhưng nếu nó chỉ là một mảnh nhỏ thì không cần thiết, không có nhiều tác dụng lắm.

Hội giao dịch còn đang tiếng hành, lục tục không ngừng có người đi đến chỗ rẽ cầu thang để giới thiệu vật phẩm mà họ mang đến.

Tần Lăng Thường nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, bước đến cạnh anh.

“Cô Tần.” Cơ Hiểu Nguyệt nhìn thấy Tần Lăng Thường, lập tức cung kính chào hỏi.

“Cô Cơ, đã lâu không gặp.” Tần Lăng Thường mỉm cười nói.

Hai người trò chuyện vài câu.

Lúc này, Phương Vỹ Huyền lặng lẽ quan sát người áo đen che mặt đứng ở trong góc.

Hội giao dịch đêm nay, thứ khiến anh cảm thấy hứng thú không phải là những vật phẩm đặc biệt trong tay những người kia, mà là người che mặt này.

Biểu hiện của người này quá kỳ lạ.

Lặng lẽ đi qua cầu đá vào Hoa Mãn Lâu, sau khi đi vào thì luôn đứng trong góc không hề nhúc nhích.

Ngoại trừ Phương Vỹ Huyền, dường như không có ai chú ý đến người này.

“Đến tham gia hội giao dịch, lại không giao dịch… Rốt cuộc đến để làm gì?”

Phương Vỹ Huyền nhìn người che mặt, hơi híp mắt lại.

“Phương Vỹ Huyền, cậu cảm thấy mảnh kính Hộ Linh vừa rồi như thế nào?” Lúc này, Tần Lăng Thường đứng bên cạnh hỏi anh.

“Chẳng ra gì.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Nó có thể ngăn cản được một đòn tấn công toàn lực của Võ Đạo Tông Sư… Theo tôi thấy đã rất không tệ.” Tần Lăng Thường nhíu mày nói.

“Sao nào? Cô muốn có nó à?” Phương Vỹ Huyền hơi nhíu mày, hỏi.

Tần Lăng Thường lắc đầu, nói: “Muốn thì có thế nào? Đã được trao đổi với người khác rồi.”

“Hơn nữa, tôi cảm thấy chỉ bằng khúc xương Giao Lôi không thể đổi được kính Hộ Linh.”

Phương Vỹ Huyền hơi mỉm cười, nói: “Bù thêm chút tiền nữa, dù sao nhà cô cũng giàu nứt đố đổ vách.”

Tần Lăng Thường liếc mắt nhìn Phương Vỹ Huyền, nói: “Tiền không phải vạn năng, đặc biệt là với võ giả.”



“Lại là một cô gái cực kỳ xinh đẹp! Dựa vào đâu mà thằng oắt kia có thể lại có thể trò chuyện được với những cô gái xinh đẹp như thế chứ?”

Chu Mộ Đình đứng cách đó không xa nhìn thấy Phương Vỹ Huyền nói chuyện vui vẻ với Cơ Hiểu Nguyệt và Tần Lăng Thường, sự đố kỵ trong lòng càng lúc càng nhiều.

Là con trai của Chu Tưởng Việt – Đầu rồng của xã hội đen Giang Nam, thế mà bình thường anh ta còn chẳng có cơ hội được nói chuyện với Cơ Hiểu Nguyệt!

“Cậu Chu, chờ sau khi tan cuộc, tôi sẽ giúp cậu dạy cho cậu ta một bài học.” Lúc này, tên đi theo sau Chu Mộ Đình nói.