Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 196: Đi tới Long Uy đài!

Buổi chiều, Phương Vỹ Huyền trở về nhà.

Vương Duyên Tú đang đi làm, Vu Ánh Hà đi ra ngoài chơi với bạn học, trong nhà chỉ còn lại một mình Tô Diêu Lăng.

Khi Phương Vỹ Huyền về đến nhà, Tô Diêu Lăng đang đeo tạp dề bận rộn ở trong phòng bếp.

“Cô còn biết nấu cơm à?” Phương Vỹ Huyền đi vào phòng bếp, tò mò nói.

“Ừm, trước đây từng làm phụ bếp ở cung Sương Hàn một thời gian.” Tô Diêu Lăng đáp.

Thấy Phương Vỹ Huyền ở bên cạnh nhìn, Tô Diêu Lăng lại nhẹ giọng nói: “Em chỉ biết làm thôi, nhưng chắc chắn tay nghề không tốt bằng anh Huyền.”

Trong nửa năm sống cùng Phương Vỹ Huyền, mỗi ngày Phương Vỹ Huyền đều sẽ chuẩn bị đồ ăn cho cô ấy, đến bây giờ cô ấy vẫn còn nhớ rõ những món ăn ngon của khi đó.

“Vậy cô cứ từ từ làm, tôi về phòng nghiên cứu một số thứ trước.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Dạ.” Tô Diêu Lăng khẽ gật đầu.



Về đến phòng, Phương Vỹ Huyền tiếp tục nghiên cứu Áp Linh trận lấy được từ trong tay ba hộ pháp của nhà họ Trịnh.

Trải qua mấy ngày nghiên cứu, anh đã biết rõ nguyên lý của Áp Linh trận.

Vấn đề khó duy nhất bây giờ là phải làm thế nào dùng bản thân anh làm vật dẫn để sử dụng Áp Linh trận.

Áp Linh trận dùng linh mộc làm vật dẫn, có thể hút sạch chân khí của người trong trận trong nháy mắt.

Mà sau khi những chân khí đó bị hút ra khỏi cơ thể thì sẽ được chứa ở trong linh mộc.

Nếu như dùng bản thân làm vật dẫn, vậy thì sau khi hấp thu chân khí của người khác, chân khí sẽ truyền vào trong kinh mạch và được luyện hóa ở trong kinh mạch, sau đó đi vào đan điền.

Nguyên lý là như vậy, nhưng muốn thực hiện cũng rất phức tạp.

Hơn nữa, Phương Vỹ Huyền cũng không muốn hấp thu chân khí của người khác.

Thứ mà anh muốn hấp thu là linh khí trong cơ thể người khác, cũng chính là sức mạnh tu vi.

Như vậy thì độ khó càng lớn hơn.

Tối hôm qua, Phương Vỹ Huyền đã viết xong tâm pháp, bây giờ chỉ còn thiếu việc thử nghiệm nữa thôi.

“Có cần thử luôn bây giờ không nhỉ.” Phương Vỹ Huyền nhìn khẩu quyết tâm pháp chi chít ở trước mặt, trong lòng hơi do dự.

Loại tâm pháp cưỡng ép hấp thu chân khí này khá phức tạp, trong đó nếu xảy ra một chút sai lầm có thể sẽ dẫn đến kinh mạch rạn nứt.

Nhưng có câu nói là không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.

Nếu không thử nghiệm thì sẽ mãi mãi không biết được bộ tâm pháp này có chính xác hay không.

Vì vậy, Phương Vỹ Huyền bèn ngồi khoanh chân ở trên mặt đất, bắt đầu đọc khẩu quyết tâm pháp mà mình viết ra.

Một lát sau, Phương Vỹ Huyền giơ hai tay lên, bàn tay hướng lên trời.

“Ầm!”

Trong không khí truyền tới một tiếng nổ vang.

Chỗ hai tay Phương Vỹ Huyền xuất hiện vòng xoáy chân khí màu đỏ nhạt.

Cùng lúc đó, Tô Diêu Lăng đang thái thịt ở trong phòng bếp chợt thay đổi sắc mặt.

Cô ấy cảm nhận được, bên cạnh xuất hiện một lực hút vô cùng mạnh mẽ.

Gần như là trong nháy mắt, tất cả chân khí trong cơ thể Tô Diêu Lăng đã bị hút ra ngoài, không còn thừa một chút nào.

Sắc mặt Tô Diêu Lăng tái mét không còn một giọt máu, cơ thể nhũn ra, không đứng vững được, ngã ngồi trên mặt đất.

Mà Phương Vỹ Huyền ở trong phòng chỉ cảm thấy có một luồng chân khí lạnh lẽo tràn vào từ bàn tay anh, tiến vào kinh mạch của anh.

Đột nhiên có một lượng lớn chân khí chảy vào, kinh mạch phải đón nhận đến nỗi gần như cực hạn, mà luồng chân khí này cũng bị dồn nén đến mức sắp mất kiểm soát, chạy tán loạn khắp nơi trong kinh mạch.

Nếu như không phải kinh mạch của Phương Vỹ Huyền đủ dẻo dai, chỉ sợ là sẽ bị no đến nổ tung!

Phương Vỹ Huyền lập tức buông hai tay xuống, ngừng việc tiếp tục hấp thu, sau đó dùng chân khí của anh chậm rãi hấp thu chân khí mới đến rồi vận chuyển vào trong đan điền.

Mấy phút sau, Phương Vỹ Huyền mới hoàn toàn hấp thu được những chân khí này vào trong cơ thể.

Lúc này trên trán anh đã toát ra một lớp mồ hôi.

Trực tiếp dùng cơ thể làm vật dẫn chân khí vẫn quá mạo hiểm.

Bởi vì lực hút này thực sự quá mạnh, vừa hấp thu đã có một lượng lớn chân khí vọt tới, người bình thường vốn không thể chịu nổi.

Phương Vỹ Huyền đứng dậy, thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Lúc này, anh đột nhiên nhận ra, chân khí lạnh lẽo mà anh hấp thu đến từ Tô Diêu Lăng ở trong phòng bếp!

Phương Vỹ Huyền lập tức ra khỏi phòng, đi vào phòng bếp thì nhìn thấy Tô Diêu Lăng đang giãy giụa muốn đứng lên.

“Anh Huyền…”

Tô Diêu Lăng đang có vẻ mặt ngỡ ngàng, vốn không biết có chuyện gì xảy ra.

“Xin lỗi, lúc nãy tôi thử nghiệm một bộ tâm pháp, không cẩn thận đã hấp thu chân khí của cô mất.” Phương Vỹ Huyền vừa nói xin lỗi vừa nắm lấy tay Tô Diêu Lăng, truyền chân khí cho cô ấy.

“Tâm pháp?” Trong mắt Tô Diêu Lăng ngập tràn nghi ngờ, nói: “Em cảm thấy giống như cái mà lần trước gặp…”

“Đúng, chính là Áp Linh trận.” Phương Vỹ Huyền nói.

Ánh mắt Tô Diêu Lăng rất ngạc nhiên, hỏi: “Anh Huyền, anh sử dụng được Áp Linh trận à?”

“Nói đúng ra là tôi hiểu rõ nguyên lý của nó, nhưng vẫn chưa hoàn thiện. Còn phải suy nghĩ thêm, sau này nếu thật sự có tác dụng, tôi có thể đưa khẩu quyết tâm pháp cho cô.” Phương Vỹ Huyền nói.

Tô Diêu Lăng nghe mà như lọt vào trong sương mù, chỉ có thể gật đầu.



Buổi tối Vương Duyên Tú phải tăng ca, vậy nên sau khi Vu Ánh Hà trở về, ba người đã bắt đầu ăn cơm tối.

“Anh Huyền, ngày mai em phải trở về rồi.” Tô Diêu Lăng ngẩng đầu nhìn Phương Vỹ Huyền một cái, khẽ nói.

“Được.” Phương Vỹ Huyền đáp.

“Chị Diêu Lăng, tại sao không ở chơi thêm mấy ngày nữa?” Vu Ánh Hà hỏi.

Trải qua hai ngày ở chung, Vu Ánh Hà và Tô Diêu Lăng đã trở thành bạn bè.

Lúc này Tô Diêu Lăng sắp đi, Vu Ánh Hà có chút không nỡ.

“Chị có chút chuyện phải xử lý, nhất định phải trở về.” Tô Diêu Lăng nói.

“Vậy bao giờ chị lại đến thành phố Giang Hải?” Vu Ánh Hà hỏi.

Tô Diêu Lăng nhìn Phương Vỹ Huyền một cái, nói: “Chỉ cần mọi người chào đón chị, nhất định chị sẽ thường xuyên tới.”

“Đương nhiên là bọn em chào đón rồi!” Vu Ánh Hà lập tức đáp.

Tô Diêu Lăng khẽ cười một tiếng, không nói thêm gì nữa.



Đêm khuya, phòng khách.

“Món pháp bảo này cũng không tệ lắm, nhưng lại không có tác dụng gì với tôi, cô cứ cầm đi đi.” Phương Vỹ Huyền đưa cung Phệ Nhật lấy được từ trong tay Cổ Úy Sênh cho Tô Diêu Lăng.

Tô Diêu Lăng cầm lấy cung Phệ Nhật, hơi nhíu mày lại.

“Rót chân khí vào trong là có thể sử dụng, sức mạnh rất lớn, không phải lúc cần thiết thì tốt nhất đừng có dùng.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Ừm.” Tô Diêu Lăng khẽ gật đầu.

“À, đúng rồi, còn có thứ này.” Phương Vỹ Huyền lại lấy một cái túi trữ vật từ trong túi ra.

“Trong túi trữ vật này có không ít đan dược và sách quý về công pháp cùng mấy thứ linh tinh, chắc sẽ có nhiều thứ giúp ích cho cô.”

Tô Diêu Lăng nhận lấy túi trữ vật, yên lặng nhìn Phương Vỹ Huyền.

“Cô còn cần gì nữa không?” Phương Vỹ Huyền sững sờ hỏi.

Tô Diêu Lăng lắc đầu, hỏi: “Anh Huyền, có phải anh lại sắp biến mất không thấy đâu nữa đúng không?”

“Đương nhiên sẽ không, cô có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi cũng có thể đi tìm cô bất cứ lúc nào.” Phương Vỹ Huyền nói.

“Năm đó anh cũng nói như vậy.” Tô Diêu Lăng cúi đầu, khẽ cắn môi đỏ, nhỏ giọng nói.

“Lần này tuyệt đối không lừa cô.” Phương Vỹ Huyền nói.

Tô Diêu Lăng ngẩng đầu lên nhìn Phương Vỹ Huyền, khuôn mặt hơi ửng hồng, ánh mắt do dự, dường như đang ra một quyết định quan trọng nào đó.

“Sao vậy?” Phương Vỹ Huyền nghi ngờ nói.

“Anh Huyền, em muốn ôm anh một cái… có thể chứ?” Tô Diêu Lăng nhỏ giọng hỏi.

Phương Vỹ Huyền sửng sốt một lát, sau đó lập tức giang hai tay ra, tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy Tô Diêu Lăng.

Toàn thân Tô Diêu Lăng căng cứng, ngay cả hô hấp cũng dừng lại.

“Chúng ta đã thân nhau như vậy rồi, ôm một cái thì có là gì? Trước đây tôi còn thường xuyên đặt cô lên vai đi dạo phố nữa mà.” Phương Vỹ Huyền vỗ bả vai Tô Diêu Lăng, cười nói.

“Ngày mai tôi cũng phải đi ra ngoài một chuyến, phải ngủ một giấc đầy đủ, ngủ ngon nhé.” Phương Vỹ Huyền xoay người đi về phòng.

Tô Diêu Lăng ngạc nhiên nhìn bóng lưng của Phương Vỹ Huyền, trong mắt có tia sáng kỳ lạ chuyển động.



Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Phương Vỹ Huyền không thấy Tô Diêu Lăng đâu nữa, xem ra là đã đi rồi.

Buổi sáng, vẫn giống như mọi ngày, Phương Vỹ Huyền luyện công buổi sáng trước, sau đó lại tiếp tục ở trong nhà nghiên cứu Áp Linh trận.

Cho đến mười hai giờ trưa, Phương Vỹ Huyền mới xuống nhà.

Ở cửa khu dân cư có một chiếc xe Jeep màu xanh quân đội đang đỗ, Phương Vỹ Huyền đi thẳng về phía trước, mở cửa xe ngồi vào trong.

Hạ Tư Không, Hạ Kiều Y và Hạ Vi Vãn đang ngồi trong xe.

Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, trong mắt Hạ Vi Vãn hiện lên một chút sợ sệt.

Đến bây giờ cô ta vẫn không quên được thủ đoạn tàn nhẫn của Phương Vỹ Huyền và sự đe dọa đối với cô ta.

Mà Phương Vỹ Huyền cũng có chút ngạc nhiên, hỏi: “Cô cũng muốn đi à?”

“Dù sao cũng là ngày hội lớn bốn năm một lần, con bé có hứng thú nên tôi dẫn con bé đi theo để thấy chút việc đời.” Hạ Tư Không cười nói.

Phương Vỹ Huyền khẽ gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Đội viên của đội Tấn Long đều ngồi trong ba chiếc xe khác.

Xuất phát từ thành phố Giang Hải đến quân khu Trung Bộ cần khoảng hơn năm giờ.

Trong xe, Hạ Kiều Y bưng laptop, vẫn đang gõ phím lạch cạch.

Hạ Vi Vãn thì đeo tai nghe, hình như là đang nghe nhạc.

Hạ Tư Không nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, ánh mắt suy tư.

Còn Phương Vỹ Huyền thì nhắm mắt dưỡng thần.

Khi mở mắt ra lần nữa, xe đã lái vào khu vực Trung Bộ.

“Còn bao lâu nữa?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Khoảng chừng nửa tiếng nữa là đến quân khu Trung Bộ.” Hạ Kiều Y đáp.

“Người của những quân khu khác cũng đã đến rồi à?” Phương Vỹ Huyền hơi híp mắt lại, hỏi.