Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 189: Tô Diêu Lăng hùng mạnh

Có một bóng dáng giống như thần tiên xuống trần lóe lên ngoài cửa sổ.

“Cô!”

Liễu Tiên San nhìn thấy Tô Diêu Lăng trước cửa sổ sát đất, nét mặt cô ta đầy vui mừng.

Cô ta không ngờ rằng Tô Diêu Lăng có thể đến đây nhanh như vậy.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Diêu Lăng lạnh như băng, trên người tỏa ra hơi thở sắc bén rét căm căm.

Gió nhẹ thổi qua mái tóc dài màu xanh biển tuyệt đẹp của cô ấy, làm nó bay lên nhè nhẹ.

“Người kia là ai?” Người đàn ông cầm đầu đứng dậy, nhìn Tô Diêu Lăng trước mặt.

“Đang điều tra thân phận người này, thông tin có được bây giờ đó là sức chiến đấu của người này là mười hai nghìn bảy trăm tám mươi sáu, có chỉ số nguy hiểm cực cao.” Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu của năm người cải tạo gen.

Sức chiến đấu hơn mười nghìn?

Nghe thấy câu nói này, năm người cải tạo gen có mặt ở đây đều run lên.

Sức chiến đấu hơi mười nghìn có nghĩa là gì?

Có thể nói, trong cả bảng đen, sức chiến đấu của người này đã vượt qua mười nghìn cường giả, số người có sức chiến đấu mức này không quá mười người.

“Lập tức thả em ấy ra.” Tô Diêu Lăng lạnh lùng nhìn năm người cải tạo gen trước mặt, nói.

Người đàn ông nhìn Tô Diêu Lăng, trên mặt không có chút biểu cảm nào.

“Tiến sĩ, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?” Một người dò hỏi tiến sĩ Châu Âu bằng sóng não.

Đầu bên kia tiến sĩ im lặng trong chốc lát, nói: “Sức chiến đấu hơn mười hai nghìn… Không tệ, vừa hay thử nghiệm năng lực chiến đấu của mấy người một chút.”

“Bây giờ trên người năm người các cậu, ngoại trừ động cơ tiên tiến nhất ra, thì còn có gen của mãnh thú dũng mãnh nhất.”

“Sức chiến đấu của năm người các cậu cộng lại tuyệt đối sẽ không ít hơn người phụ nữ này.”

“Chúng tôi hiểu rõ, tiến sĩ.” Người đàn ông trả lời.



Lúc này, dưới tầng của khách sạn Hải Tinh.

Phương Vỹ Huyền ngẩng đầu nhìn cửa kính bị vỡ trên tầng ba mươi ba của khách sạn.

“Xem ra tốc độ của con nhóc này cũng không chậm.”

Nếu Tô Diêu Lăng đã đuổi tới nơi, vậy thì Phương Vỹ Huyền cũng không cần sốt ruột, từ tốn đi vào cửa chính khách sạn, rồi bấm thang máy lên lầu.



“Ầm!”

Trong căn phòng số ba nghìn ba trăm mười một phát ra tiếng vang nặng nề!

Tô Diêu Lăng tung ra một chưởng, một luồng chân khí lạnh lẽo thấu xương đánh về phía hai người phụ nữ cải tạo gen đang giữ chặt Liễu Tiên San.

Hai người phụ nữ này nhận một đòn nghiêm trọng, lập tức văng ngược ra ngoài.

Tô Diêu Lăng lắc mình vọt đến bên cạnh Liễu Tiên San, bảo vệ cô ta sau lưng mình.

“Cô!” Cuối cùng Liễu Tiên San đã thoát khỏi nguy hiểm, ôm chầm Tô Diêu Lăng, suýt nữa đã bật khóc.

“Lùi ra sau!”

Lúc này, Tô Diêu Lăng lại quát lên một tiếng, dùng một luồng chân khí dịu dàng hơn đẩy Liễu Tiên San vào góc phòng

“Gào!”

Trong phòng vang lên tiếng gầm của dã thú.

Liễu Tiên San còn chưa đứng vững đã nhìn thấy một cái bóng vọt về phía mình.

Chính là người đàn ông cầm đầu!

Lúc này, khuôn mặt người đàn ông kia đã không còn giống con người, trên mặt anh ta mọc ra lông tóc màu đen, đôi mắt lồi ra đỏ như máu. Còn hàm răng trong miệng cũng biến thành răng nanh sắc nhọn.

Anh ta vọt tới trước mặt Tô Diêu Lăng, dùng móng vuốt sắc bén vồ cô ấy.

“Người sói?”

Tô Diêu Lăng hơi nhíu mày, nghiêng người một cái, tránh khỏi đòn tấn công của người đàn ông này, đồng thời tay trái ngưng tụ chân khí bước về phía trước một bước.

“Ầm!”

Một tiếng va chạm nặng nề vang lên, người đàn ông đã bị ném ra ngoài.

Lúc này, có hai cái bóng vọt sang hai bên Tô Diêu Lăng.

Vẻ mặt Tô Diêu Lăng vô cảm, trên người đột nhiên bùng nổ một sức mạnh uy nghiêm.

“Bịch!”

Hai cái bóng kia còn chưa kịp ra tay với Tô Diêu Lăng thì đã bị sức mạnh uy nghiêm này đánh văng ra ngoài.

Liễu Tiên San đứng ở phòng góc tràn đầy kích động.

Đây là cô của cô ta, là cung chủ cung Sương Hàn, chưa đến ba mươi tuổi mà đã là cường giả Võ Tôn!

Không hổ là thần tượng của cô ta từ trước đến giờ!

Quá mạnh!

“Rốt cuộc những người này là ai? Sao em lại chọc đến bọn họ?” Giọng nói lạnh lẽo của Tô Diêu Lăng truyền vào trong tai Liễu Tiên San.

Sắc mặt Liễu Tiên San hơi thay đổi, nói: “Cô, những người này đến từ một tổ chức tên là phòng thí nghiệm gen Châu Âu, bọn họ là người đã trải qua biến đổi gen…”

“Sao em lại trêu chọc vào những người này?” Giọng nói của Tô Diêu Lăng vẫn không hề có chút nhấn âm nào.

Nhưng Liễu Tiên San biết biết rõ tính cách của cô mình, Tô Diêu Lăng nói câu này thật ra là đang trách mắng cô ta.

“Cô, em thật sự không chọc vào những người này… Là Phương Vỹ Huyền yêu cầu em giúp cậu ta làm việc, rồi làm cho em gián tiếp đắc tội những người này… Mục đích hôm nay bọn họ đến đây là để bắt Phương Vỹ Huyền trở về, em chỉ bị liên lụy…” Liễu Tiên San cãi lại, nói.

“Bọn họ muốn bắt Phương Vỹ Huyền về ư?” Tô Diêu Lăng nhăn mày, hơi thở tỏa ra trên cơ thể cô ấy càng lạnh lẽo hơn.

Cô ấy tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm ra hành vi gây hại cho Phương Vỹ Huyền!

Cho dù chỉ là suy nghĩ cũng không được!

Trên người Tô Diêu Lăng tỏa ra một luồng chân khí màu trắng.

Cùng lúc đó, lấy cô ấy làm trung tâm, một cảm giác rét lạnh cứa vào xương tủy từ từ lan rộng ra.

“Sức chiến đấu của đối phương đang tăng lên, trước mắt đã lên đến mười lăm nghìn bảy trăm tám mươi, chỉ số nguy hiểm cực cao.”

Vậy mà sức chiến đấu của người phụ nữ này còn tăng lên? Đã hơn mười lăm nghìn rồi!

Rốt cuộc cô gái này là ai?

“Số liệu về Hoa Hạ tương đối ít, thân phận của người này tạm thời không thể nào kiểm chứng.” Hệ thống nói.

Người đàn ông đã hóa người sói bò dậy khỏi mặt đất, dùng hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tô Diêu Lăng, nói: “Chúng tôi đến từ Phòng thí nghiệm gen, tôi là Tham Lang. Tôi muốn biết thân phận của cô.”

Khuôn mặt hoàn mỹ của Tô Diêu Lăng chỉ có vẻ hờ hững.

“Chưởng Hàn Băng!”

Cô ấy giơ bàn tay phải trắng nõn lên, đẩy mạnh về phía trước.

Một luồng khí màu trắng phóng về phía Tham Lang, lập tức bao phủ lấy anh ta.

“Rắc rắc…”

Lớp da bên ngoài của Tham Lang lập tức đông lại thành lớp băng, hơn nữa còn bao trùm cả người anh ta với tốc độ cực nhanh.

“Rắc!”

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, cả người Tham Lang đã bị đông lạnh thành tảng băng!

Thấy vậy, bốn người cải tạo gen khác liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng nhau nhào về phía Tô Diêu Lăng.

Bốn người bọn họ móc vũ khí cá nhân ra, đôi tay hai người phụ nữ hóa thành lưỡi dao sắc bén, còn đôi tay của hai người đàn ông còn lại lại biến thành khẩu pháo đen thui.

Trên người Tô Diêu Lăng tỏa ra từng luồng hơi lạnh, cả người bay lơ lửng giữa không trung.

“Pháo siêu năng!”

Hai gã đàn ông, và bốn khẩu pháo, bắn về phía Tô Diêu Lăng.

“Bằng!”

Một tiếng vang thật to, nơi Tô Diêu Lăng đứng xuất hiện ánh sáng chói lóa.

Tất cả cửa sổ sát đất nháy mắt vỡ tan.

Mà tất cả đồ đạc trong phòng đều bị vụ nổ mạnh này đập nát bét.

“Cô!” Liễu Tiên San trốn trong góc phòng, mở to hai mắt nhìn về nơi Tô Diêu Lăng đang đứng.

Bị bốn khẩu pháo bắn cùng lúc, hậu quả không dám tưởng tượng!

Nhưng cô ta đã thở phào nhẹ nhõm ngay lập tức.

Sau khi ánh sáng biến mất, Tô Diêu Lăng vẫn còn bay lơ lửng tại chỗ.

Quanh cơ thể cô ấy được phủ một tầng ánh sáng xanh nhạt.

Chân khí bảo vệ cơ thể!

Hai người phụ nữ có đôi tay hóa thành lưỡi dao sắc bén đã vọt về phía Tô Diêu Lăng.

Ánh mắt Tô Diêu Lăng lạnh như băng, tung ra hai chưởng đánh về hai người.

“Rắc!”

Vài giây sau, hai người phụ nữ này cũng đông lại thành tảng băng, đứng cứng đơ một chỗ.

Chỉ còn lại hai người đàn ông, cuối cùng sắc mặt họ cũng đã xuất hiện thay đổi, họ hơi cử động muốn phóng về phía Tham Lang.

Bọn họ cần nhanh chóng phá vỡ tảng băng, cứu Tham Lang ra.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp nhích người, thì đã cảm thấy tay chân trở nên cứng đờ.

“Rắc!”

Mấy giây sau, hai người họ cũng lập tức đông lại thành tảng băng.

“Cô!”

Thấy năm người cải tạo gen đều bị đông lại thành tảng băng, Liễu Tiên San lập tức đi ra.

“Cô, chưởng Hàn Băng của cô đúng thật là quá ghê gớm! Lại có thể làm cho mấy người đó đông lại thành tảng băng chỉ trong mấy giây? Lúc em dùng chưởng Hàn Băng, muốn đóng băng một chén nước cũng rất khó…” Liễu Tiên San chớp đôi mắt quyến rũ, nói với giọng sùng bái.

Tô Diêu Lăng đáp xuống mặt đất, nói với giọng điệu lạnh lẽo: “Nếu như em có thể dành chín mươi phần trăm sự tập trung của mình để tu luyện chưởng Hàn Băng, thì em cũng có thể làm được.”

“Nhưng dường như em thích để tâm đến những cái khác hơn.” Tô Diêu Lăng liếc mắt nhìn Liễu Tiên San đầy ẩn ý.

Trái tim Liễu Tiên San đập thình thịch, nhanh chóng ôm cánh tay Tô Diêu Lăng, làm nũng nói:”"Cô, người ta mới thoát khỏi tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, tâm trạng còn chưa hồi phục đâu, cô đừng dạy dỗ người ta mà.”

Tô Diêu Lăng thở dài, còn muốn nói thêm gì đó.

“Trời, sao lại thành như thế này?”

Lúc này, có một giọng nói vang lên.

Phương Vỹ Huyền đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy trong phòng bừa bộn lộn xộn, còn có năm cái tượng băng, vẻ mặt rất ngạc nhiên.

“Anh Huyền.” Tô Diêu Lăng nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, khuôn mặt lạnh lẽo lập tức dịu đi không ít.

Còn Liễu Tiên San đứng bên cạnh vừa nghe thấy cách Tô Diêu Lăng gọi Phương Vỹ Huyền, đột nhiên như bị sấm đánh ngang tai, đứng ngây ra tại chỗ.

Anh… Anh Huyền?

Thế mà cô lại dùng cách xưng hô thân mật như thế để gọi Phương Vỹ Huyền…

“Những bức tượng băng này là cô làm ra?” Phương Vỹ Huyền đi đến trước mặt Tham Lang đã bị đông thành tảng băng, hiếu kỳ liếc nhìn Tô Diêu Lăng rồi hỏi.