Ánh hào quang màu bạc rực rỡ phát ra từ trong Tháp Trấn Ma.
“Ầm!”
Tháp Trấn Ma hoàn toàn chia năm xẻ bảy, vỡ tan tành thành từng mảnh bay tứ tung.
“Sao có thể? Sao có thể chứ?” Tam trưởng lão nhà họ Trịnh trơ mắt nhìn Tháp Trấn Ma nứt toạc ra, vẻ mặt ông ta tràn đầy sự sợ hãi và không thể tin nổi.
Tháp Trấn Ma là bảo vật trấn nhà của nhà họ Trịnh bọn họ, nghe nói là được chế tạo từ thiên thạch ngoài vũ trụ, một loại vật liệu siêu cứng không thể tìm thấy trên trái đất.
Sao nó có thể vỡ được chứ?
Năm đó vị cao nhân kia đã từng nói rằng Tháp Trấn Ma có thể trấn áp vạn vật trên thế gian này, trừ khi thực lực của đối phương vượt xa Võ Tôn.
Thực lực vượt xa Võ Tôn…
Ánh mắt của Tam trưởng lão nhà họ Trịnh dại ra, đờ đẫn nhìn một bóng người đang đứng ở chỗ Tháp Trấn Ma vừa vỡ vụn.
Chân khí màu đỏ đang tản ra quanh thân bóng dáng này.
Đúng là Phương Vỹ Huyền.
Không nhìn thấy miệng vết thương nào trên người Phương Vỹ Huyền.
Rốt cuộc anh đã dùng cách gì vậy?
Trong lòng Tam trưởng lão nhà họ Trịnh giật mình.
Người bị Tháp Trấn Ma trấn áp sẽ bị tượng Phật và Phạn văn xâm nhập, tâm trạng sẽ trở nên hỗn loạn, chỉ ngắn ngủi hơn mười giây sẽ hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu.
Nhưng Phương Vỹ Huyền trước mặt lại có ánh mắt kiên định, biểu cảm thoải mái, trông chẳng có vẻ gì là bị những thứ đó ảnh hưởng cả.
Không chỉ có thế, anh còn đánh nát cả Tháp Trấn Ma!
Đây là loại sức mạnh gì vậy chứ?
Vẻ mặt bốn gã hộ pháp của nhà họ Trịnh cũng thay đổi mạnh!
Bọn họ biết ý nghĩa của Tháp Trấn Ma này đối với nhà họ Trịnh trọng đại đến nhường nào.
Nhưng hôm nay Tháp Trấn Ma cứ thế mà bị hủy rồi sao?
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì tiếng tăm của nhà họ Trịnh sẽ phải chịu ảnh hưởng tiêu cực rất lớn!
“Pháp bảo này của ông không được tốt lắm nhỉ. Tuy nói là pháp bảo cao cấp nhưng lại không đủ bền.” Phương Vỹ Huyền thản nhiên cười nói.
“Cậu, cậu…” Vẻ mặt Tam trưởng lão nhà họ Trịnh tái nhợt, nói không nên lời. Vì trên mặt còn vết thương nên miệng ông ta vẫn còn đang chảy máu.
“Ông chính là người mạnh nhất của nhà họ Trịnh đó à?” Phương Vỹ Huyền đi về phía trước từng bước rồi hỏi.
Ông già nhà họ Trịnh này có thể nhận một đấm của anh mà không ngã, thực lực cũng có thể xem như không tồi.
Mặc dù một đấm đó chỉ dùng chưa đến hai phần sức mạnh.
Thấy Phương Vỹ Huyền đi tới gần, Tam trưởng lão nhà họ Trịnh vô thức lùi về phía sau từng bước.
Lúc này, cuối cùng trong lòng ông ta cũng xuất hiện cảm giác sợ hãi.
Đã vài chục năm ông ta không được nếm trải loại cảm giác này rồi.
“Phương Vỹ Huyền, tôi đã nói rồi, chúng ta còn chưa đến nông nỗi không chết không ngừng.” Tam trưởng lão nhà họ Trịnh cố gắng bình tĩnh lại nói.
“Ồ? Cho nên ông còn có phi vụ gì muốn thảo luận chuyện hợp tác với tôi sao?” Phương Vỹ Huyền cau mày hỏi.
“Đương nhiên là chúng ta còn có thể nói chuyện hợp tác… Nhưng cần phải xem xét lại đã. Ông già này rất rõ thực lực của cậu, chắc chắn nhà họ Trịnh không muốn đứng ở vị trí đối địch với cậu.” Vẻ mặt Tam trưởng lão nhà họ Trịnh tái nhợt nói.
Nghe thấy lời này, vẻ mặt những khác ở đây đều thay đổi.
Đây có phải là hèn nhát không?
Nhà họ Trịnh chịu thua trước mặt Phương Vỹ Huyền ư?
Đám cao tầng có liên quan trong Hiệp hội Võ đạo Giang Nam hai mặt nhìn nhau.
Nhất là Khổng Trí Kiên. Ánh mắt gã mở to nhìn Tam trưởng lão nhà họ Trịnh lom lom, sau đó lại quay sang nhìn Phương Vỹ Huyền, trong mắt tràn đầy khϊếp sợ.
Gã không ngờ rằng tình huống ngày hôm nay sẽ phát triển thành như thế này!
Vốn dĩ gã tưởng rằng Tam trưởng lão nhà họ Trịnh tự mình ra tay thì giải quyết một mình Phượng Vỹ Huyền không phải việc gì khó!
Cho nên gã mới có thể tỏ thái độ quyết liệt khi đối mặt với Phương Vỹ Huyền như thế.
Nhưng bây giờ thế mà Tam trưởng lão nhà họ Trịnh lại chịu thua trước mặt Phương Vỹ Huyền…
“Ông nói nhiều thế nhưng tôi vẫn chưa hiểu ý của ông lắm.” Anh hơi híp mắt nói.
Tam trưởng lão nhà họ Trịnh đã sống hơn chín mươi năm, biết rõ đạo lý làm người thì phải biết co biết duỗi.
Ông ta cắn răng một cái rồi nói: “Tôi không phải đối thủ của cậu, tôi nhận thua! Nếu hôm nay cậu đồng ý tha cho chúng tôi một con đường sống thì ngày khác chắc chắn nhà họ Trịnh chúng tôi sẽ báo đáp lại ngài gấp mười lần!”
Bốn phía im lặng như tờ.
Tam trưởng lão nhà họ Trịnh… trực tiếp nhận thua.
Nhà họ Trịnh tiếng tăm vang trời trên mảnh đất Hoài Bắc này thế mà lại nhận thua trước mặt một chàng trai võ giả Tiên Thiên chưa đến hai mươi tuổi!
Nếu không được tận mắt chứng kiến thì ai mà tin nổi loại chuyện hoang đường này chứ?
Vẻ mặt bốn gã hộ pháp của nhà họ Trịnh tái nhợt, ánh mắt không cam lòng.
Phương Vỹ Huyền nói với Tam trưởng lão nhà họ Trịnh: “Tôi rất tò mò, nếu tôi bị nhốt trong Tháp Trấn Ma không ra được thì có phải ông cũng sẽ để lại một con đường sống cho tôi không?”
Vẻ mặt của Tam trưởng lão nhà họ Trịnh cứng đờ.
“Thế nên đừng có mơ tưởng hão huyền nữa.” Phương Vỹ Huyền cười nhạt nói: “Kết cục hôm nay đều là do các người tự chuốc họa vào thân thôi.”
Nhìn thấy nụ cười của Phượng Vỹ Huyền, trái tim của Tam trưởng lão nhà họ Trịnh đập một cách kịch liệt.
Ông ta cảm nhận được sự uy hϊếp của tử vong.
“Phương Vỹ Huyền, nếu tôi chết thì nhà họ Trịnh với cậu sẽ không chết không ngừng đâu! Cậu đừng khinh thường sức mạnh của một gia tộc sừng sững trên đỉnh Hoài Bắc!” Vẻ mặt của Tam trưởng lão nhà họ Trịnh xanh mét quát lớn.
“Nhà họ Trịnh các người ngày nào cũng tìm cách làm phiền tôi. Tôi đã muốn diệt cả đám các người từ lâu rồi.” Phương Vỹ Huyền nói xong bèn chậm rãi đi về phía Tam trưởng lão nhà họ Trịnh.
Cảm nhận được hơi thở xơ xác tiêu điều trên người anh, ông ta mặt cắt không còn chút máu nào.
“Phương Vỹ Huyền, trong nhà họ Trịnh còn có ba người nữa mạnh hơn tôi! Nếu tôi chết thì chắc chắn bọn họ sẽ trả thù cho tôi!” Tam trưởng lão nhà họ Trịnh dùng giọng nói khàn đặc kêu lên, trong lòng lại bắt đầu niệm pháp quyết.
“Bốn người các cậu ra tay ngăn cản cậu ta ngay lập tức!” Tam trưởng lão nhà họ Trịnh hét lớn một tiếng, trên người ông ta lập tức nổi lên một ánh sáng màu đen, cả người bay ra xa như viên đạn pháo.
Bốn gã hộ pháp nhà họ Trịnh liếc nhìn nhau, sự kiên quyết bốc lên trong mắt.
Ngay cả Tam trưởng lão cũng không phải là đối thủ của người này. Bọn họ biết rõ thực lực của Phương Vỹ Huyền khủng bố đến nhường nào.
Nhưng mà đây là trách nhiệm của bọn họ.
Bọn họ phải bảo vệ Tam trưởng lão.
Bốn gã hộ pháp chợt quát lên một tiếng rồi cùng vọt về phía Phương Vỹ Huyền.
“Nhàm chán.”
Anh thản nhiên phun ra hai chữ rồi nâng tay phải lên đẩy về phía trước một cái.
“Ầm!”
Một tiếng nổ vang lên, hai gã hộ pháp phun ra một ngụm máu sau đó bay ngược ra ngoài.
Hai người khác gắng gượng tránh thoát, trên người bộc phát ra hơi thở mạnh mẽ của tông sư, đánh úp về phía Phượng Vỹ Huyền.
“Mạn Thiên Kim Võng!” Một gã hộ pháp trong đó lấy một cái lưới màu vàng từ trong túi trữ vật ra, ném thẳng về phía Phượng Vỹ Huyền.
Cái võng này lóe lên ánh sáng vàng kim, mở rộng trên không trung rồi bao trùm lấy anh.
“Ầm!”
Phượng Vỹ Huyền dùng sức dưới chân một cái, dẫm cho mặt đất lõm vào một cái hố, cả người anh thì lại phóng về phía trước.
Đối mặt với cái lưới màu vàng này, anh vươn tay phải ra ngưng tụ chân khí, hóa nắm đấm thành sắt rồi xẹt qua giữa không trung.
“Răng rắc!”
Một tiếng giòn tan vang lên, cái lưới bị phá ra một cái lỗ bự chảng!
Phượng Vỹ Huyền lao ra theo lỗ hổng, chớp mắt một cái đã tới trước mặt gã hộ pháp kia. Anh nện một đấm ra!
“Ầm!”
Âm thanh bị bóp nghẹt, gã hộ pháp kia còn chưa kịp hét lên tiếng nào, l*иg ngực đã bị đánh nổ tung, máu bắn tung tóe, cả người cũng bay ra ngoài.
“Chết đi!”
Lúc này, một gã hộ pháp khác lại vọt tới sau lưng Phương Vỹ Huyền, thanh dao sắc bén nắm chặt trong tay đánh thẳng về cái gáy của anh.
Đầu Phương Vỹ Huyền chẳng thèm quay lại, chỉ huých khuỷu tay phải ra sau đầu một cái.
“Phụt!”
Bụng của gã hộ pháp gặp đòn nghiêm trọng, nội tạng gần như bị đánh cho nổ tung trong nháy mắt.
Hai mắt gã lồi lên, phun ra một ngụm máu tươi lớn.
Phương Vỹ Huyền xoay người tát lên mặt gã một cái.
“Ba!”
Đầu của gã hộ pháp trực tiếp xoay vòng ba trăm sáu mươi độ, chỉ còn có thể treo trên cổ bằng một mảnh da, mặt gã còn lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Phương Vỹ Huyền lấy con dao găm trong tay gã đi, sau đó liền tiện tay ném người ra ngoài.
“Thoát nhanh đấy chứ.” Anh hơi híp mắt nhìn theo bóng dáng Tam trưởng lão nhà họ Trịnh đã chạy được cả cây số.
Tam trưởng lão nhà họ Trịnh vận chuyển Quỷ Mị Công nên cả người được ánh sáng đen bao phủ. Tốc độ của ông ta nhanh như tên lửa.
Bây giờ trong đầu ông ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là phải chạy trốn!
Nhất định ông ta phải chạy khỏi đó! Nhất định ông ta phải sống sót!
Về phần Phương Vỹ Huyền thì không phải chỉ mình ông ta là có thể giải quyết được!
Lần này trở về nhà họ Trịnh, ông ta phải mở một hội nghị dòng họ, bàn bạc về phương án hoàn mỹ nhất để đối phó với Phương Vỹ Huyền!
“Với tốc độ này thì hai giây sau hẳn là ông ta sẽ xuất hiện ở vị trí kia.” Phương Vỹ Huyền thưởng thức con dao găm vừa lấy được từ tay hộ pháp nhà họ Trịnh, ánh sáng đo đỏ quái dị hiện lên trong mắt anh.
Nhìn theo bóng dáng của Tam trưởng lão nhà họ Trịnh, anh nâng dao găm lên.
Ánh sáng đỏ lại phát ra trên tay Phương Vỹ Huyền!
Sau đó dao găm bị anh ném ra ngoài!
“Vυ't! Vυ't…”
Tiếng xé gió cực kỳ chói tai vang lên trong không khí.
Cả con dao găm được chân khí bao trùm, phóng thẳng về phía bóng dáng của Tam trưởng lão nhà họ Trịnh phía xa xa, chỉ để lại chút ánh đỏ mờ nhạt trên không trung!
Tốc độ của nó cực kỳ nhanh, chỉ trong hai giây đã đuổi kịp tốc độ cũng rất nhanh của Tam trưởng lão nhà họ Trịnh!
Ông ta đang ra sức chạy trốn, đầu óc đều bị các loại suy nghĩ xâm chiếm nên không kịp phản ứng lại.
Chẳng qua có phản ứng cũng không làm được gì. Ông ta đã không thể nào né tránh được nữa rồi.
Thật sự là quá nhanh!
“Phốc!”
Con dao găm kia cắm xuyên qua ngực phải của ông ta trong nháy mắt.
Tam trưởng lão nhà họ Trịnh cúi đầu nhìn lỗ máu trên ngực phải, trong mắt chỉ còn sự tuyệt vọng.
Tốc độ của ông ta giảm xuống trong nháy mắt, cơ thể bắt đầu rơi từ trên không trung xuống.