Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 139: Tôi muốn đấu tay đôi với cậu ta!

Trong khách sạn, sau khi đăng tải thành công bài viết, tay Liễu Liên San cũng run cả lên.

Phải to gan lớn mật cỡ nào mới dám đăng một bài viết như vậy lên dark web kia chứ?

Cho dù Liễu Liên San biết địa chỉ ip trên dark web đều được ẩn đi, không ai có thể tra ra được nhưng cô ta vẫn thấy rất sợ.



Nhà họ Đường, phòng khách.

Cơ Chấn Hoành và Cơ Hiểu Nguyệt đang ngồi trên sô pha.

Mắt Cơ Chấn Hoàng đỏ hằn tơ máu, bọng mắt thâm đen, rõ ràng đã lâu không nghỉ ngơi. Bên đây, Cơ Hiểu Nguyệt mặt tái nhợt, đầy lo lắng.

Trạng thái của Đường Mạnh Sơn cũng không khá khẩm hơn, chỉ mới qua hai đêm ngắn ngủi mà mớ tóc bạc trên đầu ông ta đã tăng lên đáng kể.

Tình hình càng lúc càng nghiêm trọng, hai hôm nay, hợp đồng làm ăn của nhà họ Đường và nhà họ Cơ đã mất gần hết.

Mối quan hệ lợi ích luôn dính dáng đến nhiều mặt.

Những bản hợp đồng làm ăn vừa chạy mất, vòng vốn của tập đoàn nhà họ Đường và tập đoàn nhà họ Cơ cũng như người khổng lồ mất đi tứ chi, thoi thóp, không cử động được.

Việc buôn bán gần như đã đình trệ hoàn toàn, đến ngay cả các cổ đông trong tập đoàn cũng nháo nhào đòi rời đi.

Cứ tiếp tục như vậy, chẳng cần đến hai tuần, tập đoàn nhà họ Đường và vòng vốn tập đoàn sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Cơ Hiểu Nguyệt đã tra ra kẻ chủ mưu đằng sau những chuyện này, chính là Dương Yến Xuân đã im hơi lặng tiếng một thời gian.

Dương Yến Xuân lợi dụng thế lực của nhà họ Trịnh, kết hợp với sức ảnh hưởng tại Giang Nam của nhà họ Dương, ép những xí nghiệp kia phải nghe lời.

Nhà họ Trịnh là dòng họ võ đạo hàng đầu Hoài Bắc, chịu sự uy hϊếp từ một gia tộc có máu mặt như vậy, những xí nghiệp kia không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đứng về phía nhà họ Dương.

Trước mắt, nhà họ Đường và nhà họ Cơ vẫn chưa tìm ra được giải pháp nào để xoay chuyển tình thế.

Muốn những xí nghiệp này quay đầu thì phải nhận được sự ủng hộ từ một gia tộc ngang sức ngang tài với nhà họ Trịnh, mà thậm chí còn phải lớn mạnh hơn chúng.

Nhưng ở thời điểm hiện tại, ở Giang Nam, thậm chí là Hoài Bắc, không có gia tộc nào có thể đứng ngang hàng với nhà họ Trịnh.

“Phải giải quyết sao đây?” Suốt hai hôm, Đường Mạnh Sơn và hai cha con Cơ Chấn Hoành vẫn đang nghĩ đến chuyện này.

Lúc này, ông cụ Đường ngồi xe lăn được giúp việc dìu xuống cầu thang.

Hai cha con Cơ Chấn Hoành vội vàng đứng dậy chào hỏi ông cụ Đường.

Ông cụ Đường xua tay nói: “Nếu đối thủ là nhà họ Trịnh thì chỉ dựa vào những người đang ngồi đây cũng không thể nghĩ ra cách giải quyết được.”

Ba người ngồi đó mặt biến sắc.

Lời ông cụ Đường nói không sai, bọn họ thực sự không nghĩ được cách giải quyết nào.

“Sao các cháu không nói chuyện này cho thần y Phương… nhờ cậu ấy giúp sức?” Ông cụ Đường hạ giọng nói.

“Ông Đường, thực ra bọn cháu có nghĩ đến chuyện đi tìm anh Phương nhờ giúp rồi… Nhưng dù gì anh Phương cũng không phải người làm ăn, chỉ sợ anh ấy cũng không hứng thú gì mấy chuyện đấu đá giữa các xí nghiệp nên bọn cháu mới không muốn làm phiền anh ấy…” Cơ Hiểu Nguyệt đáp.

“Đúng là thần y Phương không phải người làm ăn thật, nhưng cậu ấy quen một người có thể chống lại nhà họ Trịnh.” Ông cụ Đường nói.

Cơ Hiểu Nguyệt thay đổi sắc mặt hỏi: “Ông Đường, ý ông là cô Tần sao?”

Ông cụ Đường gật đầu nói: “Cô Tần đến Giang Nam nhằm mở rộng sự nghiệp của nhà họ Tần tại Giang Nam. Nếu hai nhà chúng ta hợp tác với cô Tần thì nhất định có thể tìm ra phương án đôi bên cùng có lợi.”

Nghe ông cụ Đường nói vậy, mắt ba người Đường Mạnh Sơn lập tức sáng rực.

Nhà họ Tần sau lưng Tần Lăng Thường chắc chắn không yếu hơn nhà họ Trịnh, thậm chí có thể nói là vượt qua cả nhà họ Trịnh.

Nếu có thể đạt được thỏa thuận hợp tác với Tần Lăng Thường vậy thì đối với hai nhà Đường Cơ mà nói, đây chắc chắn là cọng rơm cứu mạng. Bọn họ có thể mượn thế lực của nhà họ Tần, gọi những bản hợp đồng làm ăn kia quay về hết…

Nhưng muốn hợp tác thành công với Tần Lăng Thường, mấu chốt lại nằm ở một người.

Phương Vỹ Huyền.

Chỉ có Phương Vỹ Huyền quen với Tần Lăng Thường.

“Hầy, lại phải làm phiền thần y Phương rồi… Hi vọng thần y Phương sẽ không thấy phiền phức, chúng ta cũng chẳng có lựa chọn khác rồi.” Ông cụ Đường thở dài nói.



Hôm sau, Phương Vỹ Huyền nhận được điện thoại của Cơ Hiểu Nguyệt.

Sau khi nghe những chuyện xảy ra gần đây, Phương Vỹ Huyền hơi cau mày.

Nhà họ Trịnh? Nhà họ Dương?

Thế mà bọn chúng vẫn chưa chịu thôi sao?

Xem ra lần dạy dỗ chúng ở hồ Nguyệt Tâm đó vẫn còn quá nhẹ rồi.

“Các người muốn hợp tác với Tần Lăng Thường?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Phải, giờ chúng tôi chỉ có thể hợp tác với cô Tần thôi… Nếu không, hai nhà chúng tôi sẽ sụp đổ mất.” Cơ Hiểu Nguyệt nói.

“Tôi sẽ nói lại chuyện này với Tần Lăng Thường, để cô ấy gặp mặt nói chuyện với các người.” Phương Vỹ Huyền đáp.

“Cảm ơn anh Phương.” Cơ Hiểu Nguyệt nói một cách chân thành.

Sau khi cúp điện thoại, Phương Vỹ Huyền gọi ngay cho Tần Lăng Thường.

“Nhà họ Đường và nhà họ Cơ… Tôi sẽ hẹn gặp nói chuyện với họ, nhưng hợp tác thì chưa chắc sẽ thành công, chủ yếu tôi vẫn phải cân nhắc đến lợi ích của nhà họ Tần chúng tôi.” Tần Lăng Thường nói.



Chiều chủ nhật, Phương Vỹ Huyền đến quân khu Giang Nam, nơi Hạ Tư Không đóng quân theo lời mời của ông ta.

“Đại sư Phương, cậu tới rồi à.” Hạ Tư Không đang ngồi trong sân uống trà, vừa thấy Phương Vỹ Huyền đã lập tức đứng lên.

“Nào, mời ngồi.” Hạ Tư Không nói.

Phương Vỹ Huyền ngồi xuống trước mặt Hạ Tư Không.

“Vi Vãn, mau ra đây rót trà!” Hạ Tư Không quay ra căn nhà đằng sau gọi lớn.

“Cháu đến đây, ông nội.” Hạ Vi Vãn mặc đồ thường, khá miễn cưỡng bước ra.

Hạ Vi Vãn đi đến trước mặt Phương Vỹ Huyền, nhìn anh, trong mắt ánh lên sự sợ hãi. Cô ta vẫn chưa quên được lời hôm đó Phương Vỹ Huyền nói với mình và thủ đoạn tàn nhẫn của anh.

Hạ Vi Vãn cúi đầu rót một chén trà nóng cho Phương Vỹ Huyền.

“Mời cậu Phương uống trà.” Hạ Vi Vãn bưng trà đến trước mặt Phương Vỹ Huyền nhưng không dám nhìn thẳng anh.

Phương Vỹ Huyền không để ý đến Hạ Vi Vãn, anh nhận lấy chén trà ngửa đầu uống một ngụm.

“Ông gọi tôi đến có việc gì không?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Chỉ còn nửa tháng nữa là diễn ra thi đấu rồi, đến lúc đó mỗi quân khu đều phải cử ra một nhóm mười người. Hôm nay tôi mời đại sư Phương tới đây là muốn cậu chọn ra những đội viên tham gia thi đấu với cậu… Đợi chút nữa Hi Hưng sẽ dẫn đội ngũ tinh nhuệ dưới quyền cậu ấy tới đây, cỡ năm sáu chục người thôi. Ngoại trừ Hi Hưng, cậu chỉ cần chọn thêm tám người nữa vào đội là được.” Hạ Tư Không nói.

“Ừ.” Phương Vỹ Huyền gật đầu.

Uống thêm hai chén trà nữa, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân.

Hoàng Hi Hưng và Hạ Tuyết Nhan cùng bước vào sân.

Trông thấy Phương Vỹ Huyền đang uống trà với Hạ Tư Không, sắc mặt Hạ Tuyết Nhan lập tức thay đổi.

Còn Hoàng Hi Hưng cũng chỉ hơi híp mắt, ánh mắt tối đen.

“Ông nội, ông bảo ông đã tìm được một vị đại sư dẫn dắt đội, hóa ra lại thực sự là cậu ta sao? Sao cậu ta phối hợp…” Hạ Tuyết Nhan nổi giận đùng đùng bước đến trước chất vấn.

“Tuyết Nhan! Phép lịch sự của cháu đâu hả? Im miệng cho ông!” Hạ Tư Không mắng.

Thấy ông nội tức giận, Hạ Tuyết Nhan chấn động, mặt biến sắc.

Nhưng thấy Phương Vỹ Huyền dửng dưng ra mặt như vậy, cô ta thấy rất không cam tâm, lại không nhịn được nói tiếp: “Ông nội, sao ông có thể để cậu ta dẫn dắt đội chứ? Cậu ta chính là một tên…”

Hạ Tuyết Nhan còn muốn nói thêm nhưng Hạ Vi Vãn bên cạnh đã kéo tay cô ta, ngăn cản cô ta nói tiếp.

Lúc này, Hoàng Hi Hưng đi đến chào hỏi Hạ Tư Không: “Báo cáo đại soái! Tôi đã dẫn tất cả bộ đội thần binh đến, tổng cộng năm mươi tư người đang ở ngoài đợi lệnh!”

“Được, chốc nữa để đại sư Phương đích thân chọn đội viên lập nhóm tham gia lần thi đấu này.” Hạ Tư Không gật đầu đáp.

Hoàng Hi Hưng nhìn Phương Vỹ Huyền, trong mắt chứa đầy sự không cam tâm, thậm chí còn có chút oán hận.

Anh ta không ngờ Hạ Tư Không lại mời Phương Vỹ Huyền quay lại thật!

Rõ ràng Phương Vỹ Huyền chỉ là một võ giả Tiên Thiên!

Còn Hoàng Hi Hưng anh ta đây là một tông sư, là một trung tướng! Anh ta đã làm việc cho Hạ Tư Không suốt bao nhiêu năm qua!

Về tình về lý, lẽ ra phải để anh ta dẫn đội tham gia lần thi đấu này mới phải!

Mỗi đội trưởng dẫn đội đều có thể giành lấy khoản tiền thưởng kếch xù.

Nếu có thể giành lấy hạng cao thì càng là một vinh dự to lớn, có ảnh hưởng lớn đến sơ yếu lí lịch cá nhân.

Mấy năm qua Hoàng Hi Hưng cực khổ rèn luyện ngày nào cũng như ngày nào, cố gắng đạt đến cảnh giới cao nhất cũng là vì muốn tỏa sáng trong lần thi đấu này.

Nhưng Hạ Tư Không lại vội vàng đi tìm một người ngoài hơn nữa còn là một học sinh trung học đến dẫn dội như vậy!

Chuyện này khiến Hoàng Hi Hưng không thể chấp nhận nổi.

Hoàng Hi Hưng nhìn Hạ Tư Không bằng ánh mắt phẫn nộ, nói: “Đại soái, ông thực sự muốn để cậu ta dẫn đội tham gia lần thi đấu này thật sao?”

Hạ Tư Không gật đầu, nghiêm giọng nói: “Đây là quyết định sau khi tôi suy nghĩ cẩn thận.”

“Nghĩ cẩn thận à?” Hoàng Hi Hưng tức giận, bật cười, chỉ vào mặt Phương Vỹ Huyền nói: “Đại soái, tên này chỉ là võ giả tu vi Tiên Thiên, cậu ta có tài đức gì để dẫn đội? Năm mươi bốn người tinh nhuệ đang đứng ngoài kia cũng có ít nhất năm mươi người tu vi cao hơn cậu ta! Ông để cậu ta dẫn đội, ai sẽ phục chứ?”

Hạ Tư Không nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Hi Hưng, tôi biết trong lòng cậu…”

“Tôi muốn đấu tay đôi! Đại soái, tôi muốn đấu tay đôi với cậu ta! Nếu tôi thắng, hãy để tôi dẫn đội, còn cậu ta cuốn gói ngay và luôn! Nếu tôi thua, tôi sẽ vâng theo sự căn dặn của đại soái!” Hoàng Hi Hưng cắn răng nói.