Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 86: Quyền pháp thực sự!

“Quả thật anh đã tu luyện cho cơ thể này rất tốt nhưng còn xa lắm mới đạt đến cực hạn.” Phương Vỹ Huyền lạnh lùng nói.

Sắc mặt của Cổ Lạc Xuyên rất tệ hại.

Những võ giả như vậy cùng lắm chỉ tôi thể một lần, một số ít thì tôi thể hai lần. Còn Cổ Lạc Xuyên đã tôi thể tổng cộng chín lần. Thể xác của gã ta đã đạt đến trạng thái hoàn mĩ nhất.

Đến cả Cổ Úy Sênh cũng nói Cổ Lạc Xuyên không cần tôi thể nữa.

Nhưng Phương Vỹ Huyền trước mặt lại nói cơ thể của gã ta còn xa lắm mới đạt đến cực hạn?

Đó rõ ràng là một sự xúc phạm!

Lửa giận trong lòng Cổ Lạc Xuyên ngùn ngụt cháy, gã ta giơ quyền trái lên lần nữa đánh về phía Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền nhẹ nhàng nghiêng người tránh được.

Cổ Lạc Xuyên nổi điên gầm lên một tiếng, nhanh chóng ra quyền về phía Phương Vỹ Huyền, tốc độ cực nhanh khiến từng nắm đấm đều để lại tàn ảnh giữa không trung.

“Đây là Kinh Thiên Thần Quyền! Cũng là một trong những tuyệt kĩ của tôn giả Cổ Úy Sênh!” Bàng Thế Lục ngạc nhiên thốt lên.

Sức mạnh của Kinh Thiên Thần Quyền nằm ở sự kết hợp hoàn hảo giữa tốc độ và sức mạnh, tốc độ ra chiêu rất nhanh đồng thời vẫn giữ được uy lực không hề giảm sút, chính điểm này đã khiến nó vượt trội hơn rất nhiều quyền pháp khác.

Tuy nhiên muốn học được Kinh Thiên Thần Quyền thì đầu tiên phải tôi luyện cơ thể cho mạnh mẽ hơn, chiêu thức này vô cùng phù hợp với Cổ Lạc Xuyên.

Ấy vậy mà, dù Kinh Thiên Thần Quyền của Cổ Lạc Xuyên đã thể hiện ở mức độ cao nhất nhưng Phương Vỹ Huyền vẫn bình tĩnh ứng đối, chẳng chút hoảng sợ.

Né tránh, dùng tay cản lại, né tránh…

Phương Vỹ Huyền luôn kịp thời hóa giải từng quyền của Cổ Lạc Xuyên.

Mà Kinh Thiên Thần Quyền lại khiến thể lực của võ giả tiêu hao trầm trọng.

Sau khoảng một phút, tốc độ ra quyền của Cổ Lạc Xuyên đã chậm đi rất nhiều, thể lực của gã ta sắp không trụ được nữa.

Điểm trí mạng hơn là cảm xúc của Cổ Lạc Xuyên càng đánh càng mất kiểm soát.

Gã ta dốc ra toàn lực nhưng chẳng thể đả thương dù chỉ một sợi tóc của Phương Vỹ Huyền.

Đối với một kẻ luôn tự nhận bản thân là tay cận chiến đỉnh nhất hiện nay như gã ta thì đây đúng thực là một đả kích cực đại.

Phương Vỹ Huyền phát hiện tốc độ ra quyền của Cổ Lạc Xuyên đã chậm lại, cong môi nở nụ cười đầy châm chọc.

Anh cố ý không ra tay.

Anh muốn để những lời Cổ Lạc Xuyên nói ra ứng nghiệm trên người gã ta.

Đó gọi là hủy diệt triệt để tất cả niềm kiêu hãnh của Cổ Lạc Xuyên.

“Sao thế? Mệt à?” Phương Vỹ Huyền cười nói.

Cổ Lạc Xuyên thở dốc, trông thấy nụ cười của Phương Vỹ Huyền lại thấy vô cùng nhục nhã!

Gã ta là đại đệ tử số một của Cổ Úy Sênh! Vậy mà gã ta còn chẳng thể đả thương Phương Vỹ Huyền!

Lúc này, mấy người bên Đỗ Từ Tiến cũng đã nhìn rõ sự xuống sức của Cổ Lạc Xuyên.

“Tông sư Cổ Lạc Xuyên… còn đánh tiếp, e là…” Bàng Thế Lục lắc đầu nói.

“Cậu ta đã thua rồi, không có hi vọng đâu.” Tằng Thiệu Hiển bên cạnh dứt khoát nói.

Mặt Đỗ Từ Tiến biến sắc, nhưng dù ông ta có muốn tin hay không thì Cổ Lạc Xuyên cũng thực sự thế suy sức yếu rồi.

“Vị đại sư Phương này… thực sự quá mạnh, từ đầu đến cuối cậu ta chỉ ra tay đúng một lần, còn lại thì chỉ đang… đùa giỡn tông sư Cổ Lạc Xuyên.” Tằng Thiệu Hiển đắn đo mãi mới nói ra từ đùa giỡn này.

Chí ít thì nhìn cuộc chiến này từ góc độ của ông ta, Cổ Lạc Xuyên thực sự giống như một con ruồi không đầu, bị Phương Vỹ Huyền đùa giỡn suốt từ đầu đến cuối, mãi đến lúc sức tàn lực kiệt.

“Thứ gọi là Thần Long Quyết ấy, chẳng qua cũng chỉ là bí pháp của Chân Long Giáo để lại trên trang giấy tàn mà thôi. Tôi không biết thầy anh lấy được nó từ đâu nhưng chắc chắn không phải do ông ta tự nghĩ ra.” Phương Vỹ Huyền nhìn Cổ Lạc Xuyên lạnh lùng nói.

“Cậu dám sỉ nhục thầy của tôi?” Lửa đỏ rực cháy trong mắt Cổ Lạc Xuyên. Gã ta nghiến răng tiếp tục tung chiêu với Phương Vỹ Huyền.

Cổ Úy Sênh không chỉ là sư phụ của gã ta mà còn là ân nhân đã nuôi dưỡng gã ta thành người.

Gã ta tuyệt đối không cho phép bất cứ ai sỉ nhục thầy của gã ta!

Nhìn Cổ Lạc Xuyên đã rơi vào trạng thái cuồng bạo, trên mặt Phương Vỹ Huyền lại lộ ra một nụ cười khinh thường.

Trình độ của tu sĩ bây giờ đều thế hay sao?

Quá yếu ớt.

Nếu là ba nghìn năm trước, Trúc Cơ Kỳ có trình độ như Cổ Lạc Xuyên chắc chắn chỉ xếp vào hàng bét bảng.

Ít nhất thì trong mắt Phương Vỹ Huyền, Cổ Lạc Xuyên và Dương Thiếu Xương cũng chẳng khác gì nhau.

Tốc độ ra chiêu của Cổ Lạc Xuyên càng ngày càng chậm, trên người đã lộ ra vô số sơ hở.

Phương Vỹ Huyền nhìn Cổ Lạc Xuyên gần như phát điên cũng hiểu cảm xúc của gã ta sắp hoàn toàn mất kiểm soát rồi.

“Để tôi dạy cho anh quyền pháp thực sự là thế nào.” Phương Vỹ Huyền thản nhiên cất lời.

Vừa nói Phương Vỹ Huyền vừa lùi về sau, tay phải nắm chặt thành quyền.

Luồng chân khí màu đỏ nhạt xuất hiện trên tay phải anh tạo thành một vòng xoáy!

Uy lực kinh khủng dần lan ra từ tay phải của anh.

Quyền pháp thực sự là gì?

Chính là chỉ một quyền đánh chết tất cả!

Cảm nhận được uy lực mạnh mẽ ẩn trong nắm đấm phải của Phương Vỹ Huyền, Cổ Lạc Xuyên lập tức thay đổi sắc mặt.

Gã ta không kịp tránh ra, chỉ có thể phát huy Thần Long Quyết ở mức cao nhất, một ánh vàng chói mắt xuất hiện quanh cơ thể gã ta!

Có bộ giáp tạo thành từ chân khí ngưng tụ của Thần Long Quyết, ít nhất gã ta vẫn đủ sức chống lại một quyền!

Ánh đỏ hiện lên trong mắt Phương Vỹ Huyền, anh hạ một quyền đánh về phía Cổ Lạc Xuyên!

“Ầm!”

Cả nóc nhà họ Đường đều bật tung lên, ánh sáng rực rỡ ngập tràn trong căn phòng khách, không thấy được bất cứ thứ gì khác.

“Mau lùi ra sau!” Đỗ Từ Tiến hét lên.

Một sức mạnh cực đại quét qua mọi thứ trong phòng khách nhà họ Đường, dù đám người Cơ Hiểu Nguyệt ở cách đó rất xa cũng không tài nào đứng vững.

Ánh sáng từ từ nhạt dần.

Lúc này, phòng khách nhà họ Đường đã biến thành một đống lộn xộn, sàn nhà vốn được lát gạch sứ rất đẹp mắt đã biến thành hố đất.

Trong bụi tung mù mịt, tất cả chỉ thấy được một bóng người vẫn sừng sững đứng đó.

Chính là Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền không chịu chút tổn thương, biểu cảm lạnh lùng, tựa như chẳng làm bất cứ chuyện gì.

Cổ Lạc Xuyên đâu?

Mọi người tìm kiếm bóng dáng Cổ Lạc Xuyên.

Đỗ Từ Tiến đột nhiên chú ý đến một bóng người đang nằm vật ra ở phía xa xa, sắc mặt lập tức biến đổi.

Cổ Lạc Xuyên ngã lăn ra đó, trên ngực xuất hiện một lỗ máu lớn, bên trong trống rỗng.

Mắt Cổ Lạc Xuyên vẫn mở, trên mặt gã ta là sự kinh hoàng và không cam tâm.

Máu tươi chảy xuống từ người Cổ Lạc Xuyên tạo thành một vũng lớn.

Lúc này, Dương An Thành đã bị Phương Vỹ Huyền đánh hôn mê trước đó cũng tỉnh lại.

Thi thể của Cổ Lạc Xuyên nằm cách ông ta không xa.

Dương An Thành vừa đứng dậy đã trông thấy tử trạng kinh hoàng của Cổ Lạc Xuyên.

Mặt ông ta biến sắc, ngẩng đầu nhìn lên Phương Vỹ Huyền ở vị trí trung tâm hố đất trước mắt, rồi lại nhìn Cổ Lạc Xuyên đã nằm trên đất.

Sao lại thế…

Sắc mặt Dương An Thành lúc xanh lúc trắng, trong mắt chỉ có sự bàng hoàng, khó tin.

Ông ta vò đầu, đột nhiên cười rồi lại đột nhiên khóc rống lên, vừa khóc vừa gào thét.

Dương An Thành hoàn toàn phát điên rồi.

Phương Vỹ Huyền quay lại nhìn Đỗ Từ Tiến ở bên kia.

Đỗ Từ Tiến rùng mình, lập tức quỳ xuống dập đầu với Phương Vỹ Huyền: “Đại sư Phương, lúc trước là tôi hồ đồ, có mắt không thấy thái sơn, sau này tôi sẽ không gây với cậu nữa. Hiệp hội Võ đạo thành phố Giang Hải của chúng tôi về sau sẽ tuân theo đại sư Phương, chỉ cần cậu căn dặn, chúng tôi sẽ răm rắp nghe theo!”

“Tuân theo đại sư Phương!” Tằng Thiệu Hiển và Bàng Thế Lục bên cạnh cũng cúi người trước Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền lạnh lùng liếc nhìn họ nói: “Chuyện xảy ra tối nay, tôi không mong bị truyền ra bên ngoài.”

Nói rồi Phương Vỹ Huyền quay lưng đi khỏi.

Khi ngang qua Cơ Hiểu Nguyệt, anh nói: “Lôi Dương An Thành lên xe, đến nhà họ Dương.”

Cơ Hiểu Nguyệt lập tức gật đầu, sai đàn em đi làm.

Hai mươi phút sau, Phương Vỹ Huyền đứng trong sân biệt thự biệt lập của nhà họ Dương, tay nắm Dương An Thành đang dở điên dở khùng.

“Nhìn cho kĩ, là do tự các người chuốc lấy.” Phương Vỹ Huyền mặt không đổi sắc nói với Dương An Thành.

Phương Vỹ Huyền vừa nói vừa giơ một bàn tay lên đè xuống.

“Ầm!”

Hai căn biệt thự trong sân ầm ầm sụp đổ!

Sau tối đó, thành phố Giang Hải đã không còn nhà họ Dương nữa!

Dương An Thành ngây ngốc nhìn nhà họ Dương đã thành đống đổ nát, sau đó ngã quỵ ra đất, đau khổ nước mắt nước mũi tèm lem.

Phương Vỹ Huyền quay người về xe.

Cơ Hiểu Nguyệt ngơ ngác nhìn Phương Vỹ Huyền.

Cô ấy thực sự rất nghi ngại… Người trước mặt là người trái đất à?

Thực lực của Phương Vỹ Huyền tựa như một chiếc động không đáy, mãi mãi chẳng có điểm cuối, mãi mãi vượt xa sức tưởng tượng của tất cả mọi người.

“Lái xe đi, về nhà họ Đường.” Phương Vỹ Huyền nói.



Nam Đô, nhà họ Trịnh.

Dương Yến Xuân đang chuẩn bị lên đường quay về thành phố Giang Hải.

Hôm nay cô đã có cao thủ do Trịnh Thanh Huỳnh phái ra bảo vệ, sau khi quay về sẽ không cần phải sợ Phương Vỹ Huyền nữa.

Song đúng vào lúc Dương Yến Xuân sắp ra đến cửa thì điện thoại di động của cô ta lại đổ chuông.

Mà người gọi đến cho cô ta không chỉ có một mà là mấy người liền cùng lúc gọi.

Trong lòng Dương Yến Xuân lập tức dấy lên dự cảm chẳng lành, cô ta nhấc máy nghe.

Nghe được vài giây, cô ta đã giận dữ ném mạnh điện thoại xuống đất!

“Phương Vỹ Huyền! Tôi muốn anh phải chết! Tôi muốn anh phải chết!” Dương Yến Xuân như phát điên, chân mạnh mẽ đạp xuống điện thoại trên đất.

Người giúp việc bên cạnh cũng giật mình, lùi ra một bên.

“Sao đấy?”

Lúc này, Trịnh Thanh Huỳnh mặc âu phục, đi giày da bước vào từ cửa.

“Phương Vỹ Huyền! Hắn phá nát nhà họ Dương của tôi rồi! Hắn ép cha tôi phát điên!” Dương Yến Xuân đỏ hoe hai mắt, nghiến răng nói ra từng từ, giọng nói khàn khàn.

Trịnh Thanh Huỳnh bước lên trước ôm lấy Dương Yến Xuân nói: “Yên tâm đi, giờ em đã là người của tôi rồi, tôi ắt sẽ xử lí Phương Vỹ Huyền giúp em. Tôi đã có kế hoạch sơ bộ.”

Trịnh Thanh Huỳnh nói, mắt tối đi, khóe miệng cong lên thành nụ cười khểnh.