Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 82: Sức mạnh kỳ lạ!

Phương Vũ Huyền xoay người lại, đưa tay bắt lấy lưỡi dao.

Trước mắt là người đàn ông đen gầy, trong ánh mắt của anh ta tràn ngập vẻ hung ác.

Anh ta dùng sức chuyển động lưỡi dao, mục đích là muốn dùng lưỡi dao làm tay Phương Vũ Huyền bị thương.

“Răng rắc!”

Phương Vũ Huyền dùng sức nắm chặt, lưỡi dao bị bóp gãy!

Trong mắt người đàn ông đen gầy hiện lên vẻ ngạc nhiên, tay trái sờ tới sau lưng, giống như muốn rút cái gì đó ra.

Phương Vũ Huyền đưa tay bắt lấy tay trái anh ta, không cho anh ta lấy thứ kia ra.

“Vừa bắt đầu đã muốn gϊếŧ người rồi sao? Tôi không oán, không thù với anh, hà cớ gì chứ?” Phương Vũ Huyền mở miệng nói.

Người đàn ông đen gầy cắn răng, dùng hết sức muốn thoát khỏi tay Phương Vũ Huyền, nhưng hoàn toàn không động đậy được.

Lúc này, đột nhiên anh ta mở miệng, trong miệng đọc một khẩu quyết khó hiểu.

“Rắc…”

Vách đá sau lưng đột nhiên vang ra tiếng.

Ánh mắt Phương Vũ Huyền chợt thay đổi, xoay đầu nhìn lại, đã thấy một tấm mặt nạ treo trên vách đá đang run lắc dữ dội.

“Vù!”

Sau đó, tấm mặt nạ kia rời khỏi vách đá, bay tới vị trí Phương Vũ Huyền!

Thừa dịp Phương Vũ Huyền mất cảnh giác, người đàn ông đen gầy giận dữ gầm lên, bước sang bên cạnh một bước.

Tấm mặt nạ kia bay thẳng tới trên mặt người đàn ông đen gầy, vừa vặn bao trùm trên mặt của anh ta!

Đôi mắt trên mặt nạ lập tức nổi lên một màn khói đen!

Mà trên thân người đàn ông đen gầy kia cũng bất chợt toát ra một luồng khí thế mạnh mẽ!

“Đây là thuật pháp gì? Mượn sức mạnh của xác chết ư?” Phương Vũ Huyền nhướng lông mày, cảm thấy rất thú vị.

Sau khi người đàn ông đeo mặt nạ lên hình như dáng người cũng cao lớn lên vài tấc, đấm một quyền tới phần đầu của Phương Vũ Huyền!

Phương Vũ Huyền nâng tay trái lên ngăn cản một đòn này.

“Bùm!”

Một tiếng vang thật lớn, Phương Vũ Huyền lùi về sau một bước.

Sau khi người đàn ông đen gầy đeo mặt nạ lên, sức còn mạnh hơn nhiều so với Phương Vũ Huyền nghĩ.

Trong mắt Phương Vũ Huyền tràn ngập vẻ tò mò.

Rốt cuộc đây là thuật pháp thần kỳ gì?

Lúc đầu người đàn ông đen gầy chỉ là tu sĩ tầng tám Luyện Khí Kỳ, nhưng sau khi đeo mặt nạ lên, khí tức trên người anh ta đã mạnh hơn mấy lần. Lúc này, chỉ sợ thực lực của người đàn ông đen gầy đã trên võ đạo Tông Sư!

Người đàn ông đen gầy tiến lên một bước, nắm tay phải nổi lên một đám khí đen, lại đấm một quyền tới Phương Vũ Huyền.

Phương Vũ Huyền lách mình tránh thoát quyền này.

“Ầm ầm!”

Vách đá sau lưng Phương Vũ Huyền đã bị đánh thành một cái động lớn!

Phương Vũ Huyền lách mình tới phía sau người đàn ông đen gầy, đá một cước vào sau lưng người đàn ông đen gầy.

Người đàn ông đen gầy phản ứng cực nhanh, xoay người chống lại một chưởng!

“Bùm!”

Một tiếng vang thật lớn, người đàn ông đen gầy bay ra ngoài mấy mét, nhưng ngay sau đó đã ổn định thân thể.

Trong mắt Phương Vũ Huyền tràn ngập vẻ ngạc nhiên.

Sau khi người đàn ông đen gầy đeo mặt nạ lên rồi cũng quá mạnh.

Một cước vừa rồi, anh đã dùng ít nhất hai phần sức mạnh, thế mà người đàn ông kia có thể dùng tay mạnh mẽ chống đỡ, còn không bị thương!

Người đàn ông đen gầy đứng yên đó, nhìn Phương Vũ Huyền mở miệng nói: “Anh là ai?”

Tiếng nói của anh ta rất lạ, trầm thấp, khàn khà, nghe giống như tiếng nói của một xác chết truyền ra trong quan tài.

“Vấn đề này anh nên hỏi trước khi ra tay mới đúng, bây giờ mới hỏi có ích gì? Anh vẫn muốn gϊếŧ tôi thôi.” Phương Vũ Huyền hờ hững nói.

Người đàn ông đen gầy không nói gì thêm, đột nhiên hai mắt trên mặt nạ anh ta bốc lên một làn khói đen dữ dội!

Phương Vũ Huyền cảm thấy đầu óc trống rỗng, ngay sau đó đã mất khả năng suy nghĩ.

Thừa dịp này, người đàn ông đen gầy phóng tới chỗ Phương Vũ Huyền, nắm tay phải bùng lên một màn khói đen, đánh một quyền lên ngực Phương Vũ Huyền.

“Bịch!”

Phương Vũ Huyền trúng đòn nghiêm trọng, thân thể bay ra ngoài vách núi, rơi xuống dưới, biến mất không thấy nữa.

Người đàn ông đen gầy đi tới bên vách núi, nhìn dưới những tầng mây, cười vang một trận chói tai.

“Thế mà mặt nạ này lại có tác dụng khống chế tinh thần… Tôi thật sự đánh giá thấp rồi.”

Lúc này đột nhiên giọng nói của Phương Vũ Huyền truyền tới từ sau lưng người đàn ông đen gầy.

Chuyện này… Sao có thể?

Không phải anh đã rơi xuống sao?

Tiếng cười của người đàn ông đen gầy chợt tắt, nhanh chóng xoay người đã thấy Phương Vũ Huyền đang mỉm cười, đứng ở trước mặt anh ta.

Vừa rồi rõ ràng Phương Vũ Huyền trúng đòn nặng của anh ta, sao lại không có chút gì vậy?

“Thật ra nhược điểm của anh rất rõ ràng, anh biết không?” Phương Vũ Huyền mở miệng.

Người đàn ông đen gầy lùi về sau một bước, lại đấm một quyền tới Phương Vũ Huyền.

Phương Vũ Huyền nghiêng đầu, thoải mái tránh thoát quyền này của người đàn ông đó.

Sau đó, anh đánh một quyền tới mặt nạ của người đàn ông đen gầy kia.

“Cành cạch!”

Tấm mặt nạ này được chế thành từ đá, ngay lập tức bị vỡ tan, lộ ra khuôn mặt cực kỳ hoảng sợ của người đàn ông đen gầy.

“Anh nhìn đi, bây giờ anh chẳng phải đã trở thành một tên vô dụng rồi sao?” Trên mặt Phương Vũ Huyền lộ ra nụ cười lạnh lẽo, nói.

“Anh, rốt cuộc anh…” Người đàn ông đen gầy nhìn Phương Vũ Huyền, mồ hôi trán nườm nượp, trong lòng cực kỳ sợ hãi.

Phương Vũ Huyền không nói gì, đá một cước lên đầu gối anh ta.

“Răng rắc!”

Người đàn ông đen gầy hét thảm một tiếng, lùi về sau một bước, mất trọng tâm rơi thẳng xuống vách núi.

Phía sau anh ta là vách núi cao hơn ba nghìn mét!

Nhưng vào lúc anh ra sắp rơi xuống, Phương Vũ Huyền lại giẫm lên tay của anh ta.

Thân thể của người đàn ông đen gầy treo lơ lửng trên vách đá cao hơn ba nghìn mét.

“Nói cho tôi biết, anh là tà tu của tông môn gì?” Phương Vũ Huyền hỏi.

Người đàn ông đen gầy vô cùng sợ hãi, run rẩy nói: “Tôi không phải tà tu, tôi là người trong tộc Huyền Minh.”

Tộc Huyền Minh?

Phương Vũ Huyền nhíu mày, anh chưa từng nghe thấy bộ tộc này.

Nhưng người đàn ông đen gầy bày ra tế đàn, thuật phát anh ta sử dụng hiển nhiên không phân rõ với tà thuật.

“Nếu như anh gϊếŧ tôi, người trong tộc chúng tôi nhất định sẽ tìm tới anh để báo thù cho tôi!” Người đàn ông đen gầy nhìn Phương Vũ Huyền, lớn tiếng nói.

“Là anh ra tay gϊếŧ tôi trước, anh biết rõ mà.” Phương Vũ Huyền hờ hững nói.

Người đàn ông đen gầy nhìn nét mặt Phương Vũ Huyền biết rõ Phương Vũ Huyền sẽ không tha cho anh ta.

Thế là anh ta cắn đầu lưỡi, dùng tay trái bôi máu tươi ở đầu lưỡi lên mí mắt, trong miệng niệm khẩu quyết.

“Các trưởng lão, các người nhìn cho rõ, đây chính là người đã gϊếŧ tôi! Các người nhất định phải báo thù cho tôi!” Người đàn ông đen gầy mở to mắt, nhìn chằm chằm vào mặt Phương Vũ Huyền, nói.

Phương Vũ Huyền nhíu mày.

“Ha ha ha… Người trong tộc của tôi lập tức sẽ biết anh là người gϊếŧ tôi! Bọn họ sẽ tìm được anh, họ nhất định sẽ tìm tới anh!” Anh ta cười điên cuồng.

“Bây giờ tôi kéo anh lên vẫn còn cơ hội cứu vãn không?” Đột nhiên Phương Vũ Huyền hỏi.

Sắc mặt người đàn ông đen gầy lập tức thay đổi, nói ngay: “Dĩ nhiên, chỉ cần anh thả tôi một con đường sống, tôi đảm bảo không truy cứu việc này.”

Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng anh ta lại vô cùng thù hận.

Mặt nạ quỷ kia là đồ vật chế tác nhất định cho mỗi người trưởng thành trong tộc Huyền Minh của bọn họ.

Mà mặt nạ của người đàn ông đen gầy đã được làm vài năm. Nguyên liệu là xác chết của tu sĩ Kết Đan Kỳ chết vào nghìn năm trước.

Để có được xác chết kia, người đàn ông đen gầy đã tiêu tốn tiền tài và tinh lực rất lớn.

Nhưng hôm nay, mặt nạ tỉ mỉ chế tác lại bị Phương Vũ Huyền đánh vỡ trong một quyền.

Anh ta bị tổn thất cực nặng như vậy thì sao có thể tùy tiện buông tha Phương Vũ Huyền?

“Anh không đủ chân thành.” Khóe miệng Phương Vũ Huyền hơi nhếch lên, nói.

“Anh…” Người đàn ông đen gầy trợn to mắt, đang muốn nói tiếp.

Phương Vũ Huyền đã thả chân ra.

“Á…”

Tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông đen gầy vang vọng trời xanh.

Phương Vũ Huyền không thay đổi nét mặt, xoay người trở về trước cái bàn kia.

Lúc này, anh mới nhận ra, hai cái chén đã vỡ nát, toàn bộ nến trên bàn đều bị dập tắt.

“Tộc Huyền Minh… Khá thú vị.” Ánh mắt Phương Vũ Huyền chớp nhẹ, nghĩ thầm.



Khu vực Tây Nam là một vùng núi vắng vẻ.

Một ông cụ ngồi quỳ trên chiếc chiếu, hai mắt nhắm nghiền.

Trước mắt ông ta là mặt tường đá, phía trên treo mặt nạ quỷ nhìn tương tự như Phương Vũ Huyền thấy.

Vẻ mặt ông cụ bình tĩnh, giống như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng đột nhiên, sắc mặt ông ta thay đổi, mở choàng mắt ra, trong mắt hiện lên một màn khói đen.

Ông ta thấy được một hình ảnh.

Trong bức hình là một khuôn mặt hờ hững của người trẻ tuổi.

“Các trưởng lão, các người nhìn kỹ đi, chính là người này gϊếŧ tôi! Các người nhất định phải báo thù cho tôi!”

Là Minh Chử!

Ông cụ phủi đất đứng dậy, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Màn sương đen trong mắt của ông ta tan đi, hình ảnh im lặng dừng lại.

Sắc mặt của ông cụ không ngừng thay đổi, sau đó bước vội vào nhà tranh.

Lúc này, mấy căn nhà tranh xung quanh cũng có người đi ra.

“Các người đều thấy?” Ông cụ nặng nề nói.

“Tộc trưởng, chúng tôi thấy được, Minh Chử bị người…” Sắc mặt của các trưởng lão xung quanh đều khó coi.

“Minh Chử mượn hồn pháp đàn xây ở núi Thiên Tế, các người lập tức phái người đến đó điều tra, tìm ra hình ảnh người đàn ông trong hình và có được tất cả tin tức của cậu ta cho tôi! Thù của Minh Chử, chúng ta nhất định phải trả!” Ánh mắt của tộc trưởng ác liệt, đè nén nói.

“Vâng!” Các vị trưởng lão gật đầu.