Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 70: Giới võ đạo Giang Nam chấn động!

Phương Vỹ Huyền nhìn về phía Dương An Thành, phát hiện đã không thấy bóng dáng Dương Yến Xuân.

“Lại rời đi? Quả nhiên lòng dạ người phụ nữ này đủ độc ác.” Phương Vỹ Huyền nói thầm.

Anh vốn muốn cùng nhau xử lý sạch Dương Yến Xuân, thật không nghĩ tới, ngay lúc anh tập trung tinh thần hấp thụ linh khí của Dương Thiếu Xương, Dương Yến Xuân đã chạy trốn.

Nhưng Phương Vỹ Huyền cũng không quá để ở trong lòng.

Anh nhìn người trên khán đài, phát hiện đám người cũng đang theo dõi anh.

“Nơi đây không nên ở lâu, đi thôi.” Phương Vỹ Huyền cũng không muốn nổi danh, thế là bước xuống đài tỷ võ, đi ra khỏi hội quán.

Tất cả mọi người bên trong hội quán đều đưa mắt nhìn Phương Vỹ Huyền rời đi, không ai dám lên tiếng.

Trong thời gian chưa đến mười phút, chuyện xảy ra thực sự quá nghe rợn cả người, người bình thường vẫn còn thẫn thờ.



Ngày hôm nay, tin tức bùng nổ từ thành phố Giang Hải truyền ra, trong nháy mắt nổ tung toàn bộ giới võ đạo Giang Nam.

Cậu cả nhà họ Dương Dương Thiếu Xương vừa bước vào cảnh giới tông sư không lâu bị một người đàn ông là Phương Vỹ Huyền đánh bại trên đài tỷ võ, mất đi tay phải, tu vi mất hết, đến nay sống chết không rõ!

Dương Thiếu Xương là cậu cả nhà họ Dương, lại bị là tông sư cao quý hàng đầu Cổ Úy Sênh thu làm học trò, vốn rất nổi danh giới võ đạo Giang Nam.

Tin tức gần đây anh ta thành công đột phá đến cảnh giới tông sư võ đạo, trở thành võ giả trẻ tuổi nhất bước vào cảnh giới tông sư gần năm mươi năm nay, càng không ít người nghe nói.

Không ai sẽ nghĩ tới, ngôi sao mới Dương Thiếu Xương bay lên từ giới võ đạo Giang Nam, thế mà lại rơi xuống nhanh như vậy!

Mà người làm Dương Thiếu Xương rơi xuống là Phương Vỹ Huyền, càng trở thành trọng điểm thảo luận của tất cả võ giả!

Trước đó chưa từng nghe nói qua Phương Vỹ Huyền, rốt cuộc là thần thánh phương nào?



Tập đoàn Hoa Thái, công ty chi nhánh Giang Nam.

Tần Lăng Thường ngồi trên ghế sô pha ở văn phòng, gọi điện thoại cho ông nội Tần Hải Minh.

“Ông nội, rốt cuộc Phương Vỹ Huyền… Là ai?” Tần Lăng Thường do dự hỏi.

“Ông đã nói rồi, muốn biết, tự mình đi tìm hiểu.” Tần Hải Minh cười ha hả nói.

“Cháu không thể kết nối được với cậu ta! Không nói được ba câu, cậu ta đã lấy cháu, còn có ông, thậm chí toàn bộ nhà họ Tần nói đùa! Cậu ta vốn không biết tôn trọng người…” Tần Lăng Thường không cam lòng nói.

“Nếu như cậu ấy không có đùa giỡn với cháu thì sao?” Tần Hải Minh nói.

“Vậy cậu ta có ý muốn sỉ nhục nhà họ Tần chúng ta rồi!” Tần Lăng Thường cắn răng nói.

“Ha ha, ở chung với cậu ấy cho tốt, có cơ hội, cháu sẽ thực sự hiểu rõ cậu ấy.” Tần Hải Minh nói xong, cúp điện thoại.

Tâm trạng Tần Lăng Thường rất khó chịu, mỗi lần cô vừa nhắc tới Phương Vỹ Huyền, ông nội lại làm trò bí hiểm với cô ấy, không chịu nói ra tình huống thật.

Vả lại mỗi lần cô ấy nói Phương Vỹ Huyền không tốt với ông nội, kiểu gì ông nội cũng sẽ giúp Phương Vỹ Huyền nói chuyện!

Cô ấy hơi nghi ngờ, cô ấy có phải cháu gái ruột hay không.



Vùng cực bắc, ở một ngọn núi tuyết, tọa lạc một căn nhà nhỏ.

Lúc này một ông lão áo tím đang đứng trong phòng nhỏ, nhìn cảnh tuyết bên ngoài.

Một con chim lạ đen tuyền, từ trên trời bay tới, bay về phía trước cửa sổ căn nhà của ông lão áo tím

Dưới lòng bàn chân con chim lạ, cột một quyển giấy viết thư.

Ông lão áo tím khẽ nhíu mày, gỡ xuống giấy viết thư, mở ra xem.

Nhìn thấy nội dung bên trong, sắc mặt ông lão áo tím thay đổi, trong mắt nổi lên một ánh sáng vàng!

Xem xong nội dung bên trong thư, sắc mặt ông lão áo tím âm trầm, giấy viết thư trong tay bốc lên ngọn lửa, đốt thành tro bụi.

Ông ta ra khỏi nhà tranh, hơi nhún chân, cả người bay lên, vội vàng bay đến một hướng.



Tại một cánh đồng hoang vu, một người đàn ông dáng người cực kỳ cường tráng, mình trần vật lộn cùng một bầy gấu Bắc cực.

Chỉ thấy người đàn ông đấm ra một quyền, một con gấu Bắc cực thể trọng mấy tấn bay ra ngoài mười mấy mét.

Ông lão áo tím đi vào cánh đồng hoang vu, đứng ở một bên, nhìn người đàn ông này.

Người đàn ông chú ý tới ông lão áo tím đến, vừa quần chiến với gấu Bắc cực vừa nói: “Thầy, thầy tìm con có việc à?”

“Dương Thiếu Xương đã xảy ra chuyện.” Ông lão áo tím trầm giọng nói.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Người đàn ông cường tráng một cước đá bay gấu Bắc cực Hùng vọt tới ra ngoài, quay đầu nhìn về phía ông lão áo tím.

“Một người đàn ông tên là Phương Vỹ Huyền đã phế nó.” Ánh mắt ông lão áo tím sắc bé, giọng nói lạnh lùng.

Lúc này một con gấu Bắc cực to bự phóng tới chỗ người đàn ông.

Người đàn ông cường tráng một phát bắt được hai chi của gấu Bắc cực, gầm nhẹ một tiếng, dùng sức kéo ra.

“Xoẹt xẹt!”

Con gấu Bắc cực phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, trước ngực lộ ra một vết máu, lập tức hoàn toàn bị xé rách, lộ ra nội tạng đẫm máu bên trong!

Tay không xé nát gấu Bắc cực!

Cơ thể có sức mạnh to lớn cỡ nào?

Người đàn ông cường tráng ném hai nửa thi thể gấu Bắc cực xuống đất, nhìn về phía ông lão áo tím hỏi: “Người ở nơi nào?”

“Giang Nam, thành phố Giang Hải.” Ông lão áo tím đáp.



Sau khi Phương Vỹ Huyền về đến nhà, lập tức về phòng, khóa cửa lại.

Trong lòng của anh không cách nào ức chế phấn khởi.

Đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc anh tìm được cách tăng cao tu vi trừ cắn nuốt nội đan yêu thú, còn có thể nhanh chóng hấp thụ linh khí.

Đó chính là từ khi anh cải tiến phệ tinh đại pháp thành phệ linh quyết.

Sau khi nắm giữ phệ linh quyết, Phương Vỹ Huyền cách mục tiêu Luyện Khí kỳ tầng mười nghìn cũng không phải xa vời như thế nữa.

Dùng phệ linh quyết hấp thu tu vi một tên tông sư Võ Đạo, có thể đột phá hai tầng.

Nói cách khác, chỉ cần hấp thu tu vi một trăm tên tông sư Võ Đạo, Phương Vỹ Huyền có thể đột phá Luyện Khí kỳ tầng mười nghìn.

Mặc dù tông sư Võ Đạo hiếm thấy, nhưng toàn bộ Hoa Hạ, không đến nỗi ngay cả một trăm cũng không có, so với yêu thú cấp cao vẫn dễ tìm hơn rất nhiều.

Nhưng quan trọng của của vấn đề nằm ở chỗ, Phương Vỹ Huyền không có lý do thích hợp.

Anh không phải đại ma đầu, anh không cách nào làm vì tăng lên tu vi của mình, phế bỏ tu vi người khác không có lý do.

Năm đó anh mới vừa vào con đường tu luyện, sư phụ anh từng nói với anh nhiều nhất chính là, làm người tuyệt không thể đánh mất nhân tính.

Đây cũng là nguyên nhân qua nhiều năm như vậy Phương Vỹ Huyền ít tiếp xúc thuật pháp tà tu.

“Thôi, năm ngàn năm cũng sắp tới rồi, không thiếu trong nhất thời, thuận theo tự nhiên đi.”

Trong lòng Phương Vỹ Huyền rất nhanh khôi phục bình tĩnh.

Ban đêm, Phương Vỹ Huyền nhận được điện thoại của Cơ Hiểu Nguyệt.

Cơ Hiểu Nguyệt nói cho anh biết, buổi chiều Dương Yến Xuân ngồi trên chuyến bay rời khỏi Giang Nam, tiến về Hoài Bắc, cụ thể đi đâu còn không rõ ràng lắm.

Về phần Dương Thiếu Xương, được đưa đến bệnh viện cấp cứu, người tạm thời còn sống. Nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, còn chưa thoát khỏi nguy hiểm.

Phương Vỹ Huyền không nói gì. Đối với anh mà nói, chuyện nhà họ Dương đã qua một thời gian.

Giải quyết Dương Thiếu Xương xong, tin tưởng nhà họ Dương Gia cũng không còn sức nhảy nhót.

Sáng sớm chủ nhật, Phương Vỹ Huyền rời khỏi khu chung cư Lệ Giang, muốn đi ra bên ngoài chạy bộ, thuận tiện ăn sáng.

Thế là anh thuận theo con đường bên cạnh khu chung cư Lệ Giang, chậm rãi chạy về phía trước.

Lúc này ánh nắng vừa dâng lên, chiếu xạ trên mặt sông Lệ Giang, phản xạ ra ánh sáng màu vàng.

Một chiếc xe màu đen lao vụt đi theo sau lưng Phương Vỹ Huyền, chậm rãi đuổi theo.

Phương Vỹ Huyền dừng bước lại, nhìn chiếc xe Mercedes này.

Cửa xe Mercedes mở ra, một người phụ nữ mặc sườn xám màu xanh nhạt xuống xe.

Cô ta có một khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ, rang điểm nhẹ, khí chất cả người lộ ra vẻ xuất trần tươi mát.

“Xin chào cậu Phương, tôi là Lệ Dĩ Tuyên của hội Thanh Nham. Xin hỏi cậu có thời gian trò chuyện đôi chút với tôi không?” Lệ Dĩ Tuyên mặt mỉm cười, cung kính mở miệng nói.

Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày.

Anh chưa nghe nói qua hội Thanh Nham, cũng chưa nghe nói qua Lệ Dĩ Tuyên.

“Làm sao cô biết tôi?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

Ngày hôm qua quyết đấu kết thúc, anh đi rất nhanh, không cho kỳ ai cơ hội lôi kéo làm quen.

Người phụ nữ trước mắt này, không phải là một trong số những người hôm qua chứ?

“Hành động vĩ đại đêm hôm đó một mình cậu Phương ở cửa khu chung cư Lệ Giang đánh nhau với hơn bốn mươi tên đàn em đã truyền khắp toàn bộ thế giới ngầm thành phố Giang Hải từ lâu rồi.” Lệ Dĩ Tuyên che miệng khẽ cười nói.

“Uầy, là chuyện kia à.” Phương Vỹ Huyền nhẹ gật đầu.

“Cậu Phương, người cậu đắc tội là Lý Hòa Phúc, gã ta là một trong những ông trùm thế giới ngầm thành phố Giang Hải, tính cách có thù tất báo, đêm hôm đó cậu làm gã mất thể diện, tất nhiên gã ta sẽ tiếp tục làm phiền cậu, cho đến khi cậu…” Lệ Dĩ Tuyên nhìn Phương Vỹ Huyền nói.

“Cho nên hẳn là tôi nên hợp tác với cô, cùng nhau chống lại gã ta đúng không?” Phương Vỹ Huyền đã cắt ngang Lệ Dĩ Tuyên nói.

Sắc mặt Lệ Dĩ Tuyên thay đổi, sau đó khẽ cười nói: “Quả thật cậu Phương rất thông minh, tôi còn chưa nói…”

“Không hứng thú, tôi không cần hợp tác với bất kỳ ai.” Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt nói, quay người tiếp tục chạy bộ.

Lệ Dĩ Tuyên cứ thế đứng nguyên tại chỗ, cắn môi, trở về xe.

“Hình ảnh khi nãy tôi và cậu ta nói chuyện, có chụp được chưa?” Lệ Dĩ Tuyên hỏi tài  xế lái xe.

“Hội trưởng, tôi đã dựa theo căn dặn của cô,chụp lại toàn bộ ảnh, cô có thể xem thử.” Tài xế nói xong đưa di động cho Lệ Dĩ Tuyên.

Lệ Dĩ Tuyên nhìn thoáng qua ảnh chụp, trên mặt lộ ra nụ cười gian xảo.



Phương Vỹ Huyền tiếp tục chạy bộ dọc theo lệ con đường cạnh Lệ Giang.

Đang chạy đột nhiên anh cảm nhận được hơi thở của một con yêu thú mạnh mẽ.

Hơi thở này từ phương xa truyền đến, chậm rãi tới gần.

Phương Vỹ Huyền dừng bước lại, quay đầu nhìn ra đằng sau.

Không nhìn thấy gì cả.

Làm sao yêu thú có thể xuất hiện ở nơi này?

Nhưng hơi thở yêu thú kia lại đang từ từ tới gần.

“Không thể nào…”

Phương Vỹ Huyền quay đầu, nhìn dòng sông Lệ Giang…

Có một con yêu thú cấp tám trở lên, đang bơi qua Lệ Giang!

Yêu thú cấp tám! Bao nhiêu năm chưa từng thấy!

Phương Vỹ Huyền không chút do dự, lập tức thả người nhảy xuống Lệ Giang!

Một màn này, vừa lúc bị một công nhân bảo vệ môi trường cách đó không xa trông thấy, gấp giọng hô lớn: “Cứu mạng, có người nhảy sông!”