Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 27: Kính rượu

Cả lớp lập tức im lặng.

Thầy sẽ tuyên bố cách trừng phạt Phương Vũ vì tội gian lận phải không?

Tất cả mọi người đều mong chờ.

“Phương Vũ không có gian lận, bài thi của Phương Vũ đều do cậu ta tự làm, hơn nữa còn làm rất xuất sắc. Thầy xin lỗi vì đã nghi ngờ Phương Vũ. Ngoài ra, sau buổi học này, Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu sẽ được chuyển vào học lớp trọng điểm. Vì vậy, thầy hy vọng mọi người sẽ cho Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu một tràng vỗ tay, đặc biệt là bạn học Phương Vũ, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn Phương Vũ đã có rất nhiều tiến bộ, đây xứng đáng là tấm gương cho các em noi theo…”

Cả lớp học im lặng như tờ, không ai vỗ tay, chỉ có giọng nói của Hoàng Hải.

Không ai nghĩ rằng mọi chuyện lại thành ra như thế này.

Phương Vũ không những không bị phát hiện gian lận mà còn được chuyển vào lớp trọng điểm!

Lớp trọng điểm, đó là nơi Hứa Hiểu Na đã nỗ lực hơn hai năm mà không thể bước vào được!

“Chuyện này sao có thể xảy ra?” Hứa Hiểu Na cắn chặt răng, trong lòng cảm thấy không phục.

Tưởng Duyệt ở bên cạnh cô ta lại càng không muốn, hai tay nắm chặt lại!

Tại sao lần nào Phương Vũ cũng có thể thoát nạn? Dựa vào cái gì?

"Thầy khuyên một số bạn học sinh không nên quá ghen tị với sự tiến bộ và điểm số của người khác, phải biết thay đổi cách nhìn và học hỏi lẫn nhau. Chắc chắn bạn học Phương Vũ đã phải trải qua không biết bao nhiêu nỗ lực cố gắng mới có được thành tích đứng đầu khối như vậy…” Những lời này của Hoàng Hải đã chặn hết những thắc mắc của Hứa Hiểu Na.

Hoàng Hải nói xong, trong lớp im ắng không còn một tiếng động.

Sau khi tan học, Lưu mập chạy đến trước mặt Phương Vũ nói: “Phương Vũ, cậu thật tuyệt vời, vậy mà cậu lại có thể đạt được thành tích đứng đầu khối, lại còn được chuyển sang lớp trọng điểm nữa! Rốt cuộc cậu làm như thế nào vậy?”

Phương Vũ mỉm cười nói: “Rất đơn giản, chỉ cần có động lực. Chẳng hạn, động lực mỗi ngày của tôi là bữa sáng.”

Nghe thấy những lời này, Đường Tiểu Nhu đang thu dọn sách vở, không khỏi dừng lại.

“Bữa sáng? Đây là có ý gì?” Lưu mập ngẩn người.

Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu thu dọn sách vở chuyển vào lớp trọng điểm.

Ngay khi vừa đặt chân vào lớp trọng điểm, Phương Vũ đã nhận được sự chú ý vô cùng khác thường.

Tất cả các học sinh đều tò mò, rốt cuộc Phương Vũ là thần thánh nào mà có thể đạt được thành tích đứng đầu khối.

Ở trong lòng bọn họ, bọn họ chưa bao giờ tin rằng Phương Vũ lại có thể đạt điểm cao như vậy trong bài thi. Nhưng bọn họ cũng không nói ra, dù sao thì Phương Vũ cũng không có thù oán sâu nặng gì với bọn họ.

Về phần rốt cuộc Phương Vũ có bản lĩnh hay không, kỳ thì tiếp theo là có thể nhìn ra được, chắc chắn Phương Vũ không thể lần nào gian lận cũng thành công.

Trong ánh mắt của tất cả những người này, có một ánh mắt đặc biệt không mấy thiện cảm, đến từ Dương Húc.

Phương Vũ nhận thấy điều đó nên quay đầu mỉm cười với Dương Húc.

Dương Húc xem nụ cười này của Phương Vũ là sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ!

Cậu ta đã sớm cảnh cáo Phương Vũ không được lại gần Đường Tiểu Nhu.

Nhưng bây giờ Phương Vũ không chỉ càng ngày càng gần Đường Tiểu Nhu, thậm chí còn tìm tới trước mặt cậu ta!

Đây rõ ràng là không xem Dương Húc cậu ta ra gì!

Dương Húc càng nghĩ càng tức giận, trong đáy mắt cũng nổi lên đầy tơ máu.

Nhưng lập tức cậu ta đã bình tĩnh lại.

Bây giờ Phương Vũ đến trước mặt cậu ta, có lẽ không phải là chuyện xấu. Ít nhất, cậu ta có thể dễ dàng đối phó với Phương Vũ hơn.

Sau giờ học, Dương Húc tìm đến Triệu Song Nhi, ghé sát vào tai cô ta nói vài câu.

Hai người rất thân mật, xem ra từ lâu đã có tiếp xúc da thịt với nhau.

Sau khi nghe Dương Húc nói xong, Triệu Song Nhi gật đầu, cô ta lập tức đi tới chỗ Đường Tiểu Nhu và Phương Vũ.

“Tiểu Nhu, cuối cùng cậu cũng trở lại, tớ rất nhớ cậu!” Triệu Song Nhi nhào vào lòng ngực của Đường Tiểu Nhu và nũng nịu nói.

Đường Tiểu Nhu cũng rất vui khi lại được học cùng lớp với một người bạn tốt, cô vô cùng vui vẻ trò chuyện với Triệu Song Nhi.

Nói chuyện một lúc, Triệu Song Nhi nói: “Tiểu Nhu, cậu về vừa đúng lúc, đêm nay là sinh nhật của tớ.”

Đường Tiểu Nhu ngây người một lúc rồi nói: “Song Nhi, không phải trước đây cậu chỉ tổ chức sinh nhật âm lịch thôi sao?”

Triệu Song Nhi che miệng cười khúc khích và liếc nhìn về phía Dương Húc đang ngồi ở hàng ghế đầu và nói: “Là Dương Húc, cậu ấy nói sinh nhật ngày âm hay dương đều phải tổ chức, đêm nay cậu ấy sẽ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật hoành tráng cho tớ, cậu sẽ tham gia đúng không?”

Có Dương Húc ở đó, Đường Tiểu Nhu hơi do dự, nhưng Triệu Song Nhi là bạn thân nhất của cô, nếu cô không đi thì không nể mặt cô ta.

Hơn nữa, bây giờ Dương Húc ở bên cạnh Triệu Song Nhi, chắc cậu ta sẽ không làm phiền cô như trước nữa.

“Tất nhiên tớ sẽ tham gia.” Đường Tiểu Nhu đáp.

“Vậy thì tốt quá.” Triệu Song Nhi ôm Đường Tiểu Nhu và nói.

Sau đó, Triệu Song Nhi nhìn về phía Phương Vũ đang đọc cuốn tiểu thuyết và nói: “Bạn học, tôi còn chưa biết tên cậu?”

Đường Tiểu Nhu đánh vào vai Phương Vũ.

“Có chuyện gì vậy?” Phương Vũ nhìn về phía Đường Tiểu Nhu.

“Đây là bạn tốt của tôi, Triệu Song Nhi.” Đường Tiểu Nhu giới thiệu.

“Ừ.” Phương Vũ quay đầu lại, không muốn chào hỏi Triệu Song Nhi.

Đường Tiểu Nhu có chút xấu hổ, cô đang định nói.

“Dương Húc muốn tôi mời tất cả các bạn cùng lớp, bao gồm cả Phương Vũ.” Triệu Song Nhi nhìn thoáng qua Phương Vũ và nói.

Lúc này, chuông tan học vang lên.

“Tớ về trước.” Triệu Song Nhi nói.

Tiết học sau, Đường Tiểu Nhu lại lấy ngón tay chọc vào Phương Vũ.

“Tối nay cậu đi cùng tôi đi? Đi một chút thôi.”

“Không có hứng thú.” Phương Vũ đáp.

Dương Húc mời anh đến bữa tiệc sinh nhật của Triệu Song Nhi, chắc chắn đang có âm mưu gì đó.

Thật ra Phương Vũ không sợ Dương Húc sẽ sử dụng thủ đoạn gì, anh chỉ cảm thấy nó quá vô vị.

“Nhưng nếu tôi đi một mình thì sẽ rất nhàm chán. Chắc chắn Song Nhi sẽ luôn ở bên cạnh Dương Húc, không có thời gian để trò chuyện với tôi, tôi lại không thân với các bạn học khác trong lớp.” Đường Tiểu Nhu nói.

“Vậy thì sao, chẳng lẽ tôi với cậu có nhiều thứ để nói lắm sao?” Phương Vũ hỏi ngược lại.

Đường Tiểu Nhu nói: “Ít nhất thì tôi cũng quen với cậu hơn.”

“Vẫn không có hứng thú.” Phương Vũ thẳng thừng từ chối.

Trong mấy tiết tiếp theo, Phương Vũ vẫn bị Đường Tiểu Nhu làm phiền.

Đường Tiểu Nhu đeo bám không buông, chính là muốn Phương Vũ đi cùng cô.

Cuối cùng, Phương Vũ thật sự không thể chịu nổi nữa, anh nói: “Câm miệng! Cậu hứa với tôi một yêu cầu, tôi sẽ lập tức đi cùng cậu!”

“Yêu cầu gì?” Đường Tiểu Nhu hỏi.

“Cuối tuần này cậu phải qua nhà tôi làm việc nhà.” Phương Vũ suy nghĩ một chút rồi nói.

“Thỏa thuận như vậy đi.” Đường Tiểu Nhu đồng ý ngay lập tức.

Buổi chiều sau khi tan học, Phương Vũ theo Đường Tiểu Nhu trở về nhà họ Đường.

Đường Tiểu Nhu thay một chiếc váy màu xanh da trời xinh xắn và trang điểm nhẹ nhàng, cả người cô toát lên sự xinh đẹp động lòng người. Nó trái ngược hẳn với bộ đồng phục học sinh mà Phương Vũ đang mặc trên người.

Nơi Dương Húc tổ chức tiệc sinh nhật cho Triệu Song Nhi là trên tầng cao nhất của khách sạn Vân Đỉnh ở thành phố Giang Hải.

Khi Phương Vũ và Đường Tiểu Nhu đến, đã có rất nhiều người, đa số đều là học sinh trong lớp.

Toàn bộ tầng trên cùng đã được Dương Húc bao, trên bàn bày đầy đồ ăn và rượu, những người phục vụ và đầu bếp đã đợi sẵn ở một bên, sẵn sàng phục vụ bất cứ lúc nào.

Ngoài ra ở giữa hội trường còn có một sàn nhảy, để mọi người có thể khiêu vũ giải trí.

“Tiểu Nhu, cậu đến rồi!” Tối nay Triệu Song Nhi ăn mặc rất sang trọng, cô ta mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng và đeo một chiếc vòng cổ đính kim cương.

Nhưng so với Đường Tiểu Nhu, Triệu Song Nhi vẫn kém hơn rất nhiều.

Khi Đường Tiểu Nhu và Triệu Song Nhi đang trò chuyện, Dương Húc trong bộ vest cũng đi tới.

Nhìn thấy Đường Tiểu Nhu mặc váy, trong mắt Dương Húc lóe lên một sự ham muốn, nhưng rất nhanh đã che dấu nó.

“Chào mừng đến với bữa tiệc sinh nhật của Song Nhi.” Dương Húc nở nụ cười.

Đường Tiểu Nhu nhìn Dương Húc và Triệu Song Nhi, cô cảm thấy rằng họ quả thực rất xứng đôi.

Nhưng mà, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, hai người bọn họ đã phát triển đến mức này, điều này vẫn khiến Đường Tiểu Nhu cảm thấy có chút kỳ quái.

Nhưng có lẽ đây là tình yêu, chỉ cần bạn gặp đúng người, ngọn lửa tình yêu sẽ lập tức bùng cháy.

Đường Tiểu Nhu chân thành chúc phúc cho Triệu Song Nhi và Dương Húc.

“Cậu có thể tùy ý đi dạo, tớ sẽ đi tiếp các bạn học khác.” Triệu Song Nhi nói với Đường Tiểu Nhu, rồi cùng Dương Húc rời đi.

Từ đầu đến cuối, bọn họ coi Phương Vũ như không khí.

Loại tình huống này, Phương Vũ đã sớm đoán trước được, nhưng anh không thèm quan tâm đến thủ đoạn của những đứa trẻ này, sự chú ý của anh đều đổ dồn vào đồ ăn.

Phương Vũ bước đến bàn với nhiều loại thức ăn khác nhau và bắt đầu ăn.

Dương Húc đang nói chuyện với các học sinh khác, cậu ta liếc mắt nhìn Phương Vũ và cười nhạo một tiếng.

Đúng là quê mùa.

“Không hổ là Dương Húc!”

“Tối nay Cậu Dương đã bao cả nơi đây, chi phí có thể lên đến mấy chục vạn!”

“Với thân phận của cậu Dương, mấy chục vạn thì có là gì!”

Hầu hết các của học sinh trong lớp chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng xa hoa như vậy, bọn họ chỉ có thể âm thầm ngưỡng mộ.

Trước những lời tán thưởng và khen ngợi của các bạn cùng lớp, trong mắt Triệu Song Nhi tràn đầy niềm tự hào và hãnh diện, đây chính là cuộc sống mà cô ta đã mơ ước từ rất lâu rồi!

Cô ta đã phải lòng Dương Húc lâu như vậy, cuối cùng cũng được đáp lại!

Nếu sau này cô ta có thể thành công gả vào nhà họ Dương, thì thân phận của cô ta có thể ngang hàng với Đường Tiểu Nhu rồi!

Đường Tiểu Nhu chào hỏi một ít bạn học và nói chuyện vài câu, vừa quay đầu lại đã không thấy Phương Vũ đâu nữa.

Nhìn quanh bốn phía, cô mới phát hiện Phương Vũ đang mở to miệng ăn một miếng bít tết.

Đường Tiểu Nhu đang định bước tới thì đèn trong hội trường đột nhiên tắt hết, chỉ để lại một tia sáng trên người Dương Húc và Triệu Song Nhi.

“Tôi rất vui vì tối nay mọi người có thể đến dự tiệc sinh nhật của Song Nhi. Với tư cách là bạn trai của Song Nhi, trước tiên tôi sẽ nâng ly kính mọi người một ly rượu!” Dương Húc cầm một ly rượu vang trên tay và một ngụm uống cạn.

Xung quanh nổi lên một tràng vỗ tay.

“Chúng ta cũng phải nâng ly chúc mừng Triệu Song Nhi và Dương Húc!” Một học sinh nam lớn tiếng nói.

“Được…” Một nhóm người phụ họa nói.

Bạn học sinh nam này đi tới trước mặt Dương Húc và Triệu Song Nhi rồi nói: “Chúc Song Nhi càng ngày càng xinh đẹp, cùng Dương Húc răng long đầu bạc!”

Nói xong, cậu ta ngẩng đầu uống cạn ly rượu trong tay, một tràng vỗ tay nữa lại vang lên.

Sau đó, mọi người lần lượt nâng ly chúc mừng Dương Húc và Triệu Song Nhi.

Đường Tiểu Nhu cũng bước tới và nâng ly chúc mừng: “Song Nhi, chúc cậu và Dương Húc có thể mãi mãi hạnh phúc bên nhau.”

“Chắc chắn sẽ như vậy!” Triệu Song Nhi vui vẻ nói.

Dương Húc ở một bên mỉm cười không nói gì.

Sau khi Đường Tiểu Nhu kính rượu xong thì bước sang một bên.

Dương Húc nhìn xung quanh, trên mặt lộ ra nụ cười châm chọc, cậu ta lẩm bẩm: “Xem ra vẫn còn một bạn học chưa tới kính rượu…”

Nói xong, cậu ta ra lệnh cho người phục vụ bật đèn.

Ngay khi đèn được bật lên, mọi người đã nhìn thấy Phương Vũ đang ngồi ăn gà nướng trên bàn ăn ở đằng xa.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều bật cười.

Phương Vũ này không có giáo dục đúng không? Đến dự tiệc sinh nhật do người khác tổ chức, không những không kính rượu mà còn ở đó ăn.

“Phương Vũ, cậu đói như vậy sao? Không phải là vì biết tối nay cậu sẽ đi dự tiệc nên để bụng đói đến đây ăn đó chứ?” Dương Húc lớn tiếng hỏi.

Những lời này khiến ai nấy đều bật cười.

Phương Vũ không thèm để ý đến Dương Húc.

“Quên đi, mọi người cũng kính rượu rồi, nếu cậu không muốn vậy thì tôi sẽ qua đó kính cậu một ly.” Trên mặt Dương Húc nở nụ cười cầm theo ly rượu vang bước đến.