Trùm Mãn Cấp Trọng Sinh Thành Quái Khóc Sướt Mướt

Chương 16: Đường Tây Hoa Đào (1)

"Đàn ông anh tuấn như vậy, theo tôi đi."

"Đó là thị trấn bị hủy hoại bởi vua dị chủng. Người nhà của anh ở đó sao?"

"Ai, nguyên lai là một người câm nhỏ."

......

Thích Miên đột nhiên mở mắt ra.

Ánh mặt trời chiếu trên mi mắt, đem loại cảm giác ấm áp đã lâu không có.

Cô thế mà mơ thấy người yêu của mình ở đời trước.

Nói là người yêu kỳ thật cũng không đúng lắm, anh ấy quá mức nhỏ yếu, bị bắt dựa vào cô mà sống, cô đã cố gắng sưởi ấm trái tim anh, đáng tiếc là làm thế nào cũng không sưởi nổi.

Đời này, cô vẫn muốn tìm một người cô yêu, mà người đó cũng yêu lại cô.

Thích Miên đứng dậy, cậu nhỏ phát hiện cô tỉnh đầu tiên, oa một tiếng nhào tới ôm chặt lấy Thích Miên.

Thích Văn Duệ ở bên cạnh chăm sóc thật vui mừng, vội vàng đỡ Thích Miên lên: "Chị cảm thấy như thế nào?"

"Chị không có việc gì." Thích Miên sờ sờ cái đầu to giống như đầu chó của Thích Văn Duệ, nhìn chung quanh.

Đây hẳn là ký túc xá của công nhân viên chức của trường đại học, một phòng ngủ một phòng khách, lại khá hoàn chỉnh, có thể là khi Hồng Dạ tới thì không có người. Bên người La Minh để cây trúc đao, đúng như trong trí nhớ Thích Miên, vỏ đao bằng đá, trên mặt có khắc một bụi trúc đầy sức sống.

Thích Văn Duệ nghĩ đến chuyện cô tự tiện nhảy xuống cứu người liền tức lên: "Chị, chị thật là......"

La Minh ở bên cạnh, cậu không thể nói ra "không nên cứu", rối rắm nửa ngày, nhụt chí nói: "Về sau chị phải gọi em luôn."

Thích Miên chớp chớp mắt, cười tủm tỉm gật đầu ứng.

La Minh nơi nào không hiểu được Thích Văn Duệ muốn nói cái gì, cũng bởi vậy càng cảm thấy thật khó chuyện Thích Miên đi cứu Giang Hành Chu.

Cành khô của anh cầm cái muỗng to, quậy quậy trong nồi mì, múc ra một tô mì lớn, còn lột một cây xúc xích: "Tới ăn tới ăn. Cảm ơn cô cứu em tôi."

Thích Văn Duệ cứu anh, Thích Miên cứu Giang Hành Chu, đây là hai phần ân tình.

Thích Miên cong mặt mày không nói chuyện, rốt cuộc cô không có khả năng nói, tôi nhảy xuống kỳ thật là muốn đi sờ thi thể......

"Giang Hành Chu đâu?" Thích Miên không quên "con nợ" của mình.

Cô đương nhiên sẽ không đem lời vui đùa nhân lúc cháy nhà mà đi hôi thành thật sự, đến cùng cô vẫn nên thương lượng với người ta, ít nhất cũng tạo quan hệ tốt, sau đó mới hỏi xem có thể giao dịch trúc đao hay không.

Công nghệ làm trúc đao quá thần bí, có thể mở rộng cường độ, phạm vi dị năng của dị năng giả. Đời trước cô giao trúc đao cho viện nghiên cứu khoa học, ý đồ muốn phục chế công nghệ này, đáng tiếc không thành công.

"Cậu ta đi tìm vật tư, chúng ta không có gì ăn." La Minh trả lời.

Đa phần vật tư của Thích Miên đã bỏ lại ở văn phòng lúc nhìn thấy cậu nhỏ, Thích Văn Duệ và La Minh bị cầm tù mấy ngày, Giang Hành Chu càng không cần phải nói.

"Như thế mau, thương thế của anh ấy đã lành?" Thích Miên kinh ngạc. Kia chính là trình độ đến sắp bị nổ tung tinh hạch, như thế nào cô còn nằm đây mà anh ta lại có thể ra ngoài chạy.

La Minh gật gật đầu, hút một đũa mì: "Thể chất cậu ấy vẫn luôn như thế, thương thế lành lại rất mau."

Thích Miên mê hoặc: "Anh không có vẻ ngạc nhiên gì, chẳng lẽ trước mạt thế anh ấy cũng như vậy?"

Nếu mạt thế trước có thể chất không quá bình thường như vậy sẽ bị đưa vào viện nghiên cứu.

La Minh gãi gãi đầu: "Cũng không, trước mạt thế không khoa trương như vậy, nhưng xác thật so với người thường khôi phục mau hơn nhiều. Tôi đã có thói quen, cậu ta như thế nào tôi cũng đều cảm thấy bình thường, ba cậu ta cũng vậy, phỏng chừng là gien. Hiện tại là mạt thế, sau khi thức tỉnh dị năng thì cái gì cũng đều có khả năng xảy ra, không phải sao?"

Thích Miên nghĩ nghĩ, cảm giác xác thật là đạo lý này. Bản thân thức tỉnh dị năng là có liên quan đến gien, giống như con dơi có thể phát ra sóng siêu âm con người không nghe được, dị chủng cường hóa gien thì nhân loại cũng có thể làm được chuyện trước mạt thế không thể tưởng tượng ra được.

Ánh mắt Thích Miên đảo qua trúc đao bên người La Minh, dường như không có việc gì, hỏi: "Đây là thanh đao anh ấy dùng hôm qua? Nhìn thật là lợi hại."

La Minh nhẹ nhàng thở dài, phát sầu: "Lợi hại là lợi hại, nhưng cũng không phải là thứ gì tốt, là đồ gia truyền nhà cậu ta. Cậu ta chỉ dùng đao này một chút liền mất khống chế, cho nên ngày thường đều là tôi khóa lại, lần này tôi cho rằng mình không sống nổi nên mới trả lại cậu ta..."

La Minh không nói thêm gì nữa, Thích Miên lại nghe ra được ý ngầm của anh – Giang Hành Chu thật sự bị mất khống chế, thiếu chút nữa mất cả mạng.

Là đồ gia truyền sao......

Thích Miên nhíu mày, không hỏi lại. Khi cô dùng trúc đao chưa hề có tình huống mất khống chế, đồ gia truyền này đối với cô không phải là tin tức tốt gì.

Thích Văn Duệ: "Chị, kế tiếp đi đâu? La ca nói nếu không chúng ta cùng nhau đi."

Thích Miên do dự một lát, phát ra một từ: "Ừm......"

La Minh quát nhanh: "Đương nhiên đi cùng nhau! Chờ Hành Chu đã trở lại, chúng ta thương lượng đi tiếp như thế nào, lúc không cầm đao cậu ta vẫn rất lợi hại, thật lý trí, tuyệt đối có thể an toàn đưa các người về đến nhà."

Là ân nhân cứu mạng của họ, làm sao cũng phải chiếu cố cho thật tốt.

Thích Văn Duệ nhìn nhìn chị mình, chưa nói gì.

La Minh không hiểu biết Thích Miên, nhưng cậu thì khác, vừa nghe ngữ khí của Thích Miên đã biết cô không quá muốn cùng đi với nhau.

Cửa bỗng nhiên đẩy ra, Thích Miên giương mắt nhìn lên, là Giang Hành Chu.

Anh cầm một cái rìu chữa cháy, tay kia trống rỗng, nghĩa là không tìm được đồ ăn.

La Minh đột nhiên bắn lên, kéo thân thể cành khô vào một góc tường, bộ dáng như muốn diện bích.

Thích Văn Duệ nghẹn cười không thôi, nhỏ giọng: "Trước Hồng Dạ là La ca tự chủ trương rời khỏi Chu ca, Chu ca cho rằng La ca bị biến dị, vì tìm anh ấy mà đã nhiều ngày đi gϊếŧ dị chủng, cho nên hôm nay phạt La ca hôm nay không được ăn cơm."

Thích Miên:...... Nguyên lai một thân máu của Giang Hành Chu là từ đó mà tới.

Giang Hành Chu lạnh lùng liếc qua La Minh, lại đảo qua cái chén không, cũng không chọc thủng chuyện La Minh ăn vụng. Anh tránh người ra, mọi người liền thấy phía sau giương nanh múa vuốt mà tiến vào hai con thây ma, trên người cột lấy dây thừng, kéo thùng đồ ăn phía sau.

Thích Miên: ............

Thích Văn Duệ & Tiêu Thụy: ............

Thây ma điên cuồng tiến về phía trước, khát vọng mà duỗi tay hướng tới huyết nhục mới mẻ trước mặt, Giang Hành Chu vặn gãy cổ hai con thây ma, ném hai lao công miễn phí ra ngoài mà không thấy một chút máu nào.

Thích Miên biểu tình phức tạp.

Giang Hành Chu bỗng nhiên giơ tay, ném cho cô một cái cái túi nhỏ. Thích Miên tiếp lấy, mở ra, bên trong lăn ào ào ra một đống tinh hạch, đầy màu sắc lập lòe.

Thích Miên trừng mắt thật lớn.

Giọng Giang Hành Chu trầm thấp: "Tạ lễ. Ăn cái này vào có thể khôi phục dị năng, tôi sẽ đưa các người về nhà, xem như cảm ơn cô cứu mạng tôi."

Giang Hành Chu nghe La Minh nói cùng nhau đi liền nghĩ đến chuyện này, anh giành trước nói ra, cũng là cảnh cáo Thích Miên đừng nghĩ đến điều kiện gì khác.

Thích Miên há miệng thở dốc, chung quy cũng không nói gì.

Thôi, từ từ rồi tính. Dù sao cũng là đồ gia truyền, cũng không dễ dàng giao cho cô. Chờ về sau khi quen thuộc hơn có lẽ dễ nói chuyện hơn.

La Minh vui sướиɠ: "Của anh đâu, em trai?"

Giang Hành Chu mặt vô biểu tình ngẩng đầu nhìn La Minh một cái, ném qua một viên tinh hạch lớn cỡ bằng cái móng tay, còn xám xịt, chưa rửa, dính đầy máu.

La Minh: "............"

Anh nhìn qua cái túi trong tay Thích Miên, sạch sẽ, xinh xinh đẹp đẹp tinh hạch, nhìn nhìn lại đồ của mình, bi phẫn.

Thằng em rác rưởi!

*

Bởi vì Giang Hành Chu bạo lực tàn sát toàn bộ đám dị chủng ở ký túc xá lớn nhất trong trường, khu giáo viên và nhân viên quản lý ngược lại an toàn hơn hẳn, bọn họ khó có được ít thời gian ngắn ngủi tương đối an tĩnh.

Dưỡng hai ngày, đem tinh hạch ăn như đồ ăn vặt, Thích Miên khôi phục thật nhanh chóng, cô quyết định bắt tay vào làm việc: "Hiện tại thông tin toàn bộ bị gián đoạn, tôi phải đi đến chỗ tòa nhà cao nhất của trường học xác định một con đường an toàn để quân đội tiến vào."

Từ chỗ cao cô có thể nhìn rõ ràng hơn.

La Minh lập tức nói: "Cao nhất chính là tòa nhà thực nghiệm và tòa nhà dạy học chính, một nam một bắc, tòa nhà chính cách đây khá xa."

Sau khi được Thích Miên chỉ điểm, anh phát hiện ra mình có thể hướng cành cây sinh trưởng vào phía trong, cố định chỗ xương tay chân mình bị gãy. Chỉ là, khi làm như thế, anh không thể dùng dị năng hướng ra ngoài để công kích, thể chất được cường hóa cũng không được thể hiện ra, chỉ tương đương với một người bình thường.

Cho nên, ngoại trừ cậu nhóc có sức chiến đấu thấp nhất, anh tích cực nhận thầu sở hữu tin tức, làm hậu cần, cái quần với lực đàn hồi căng chùng của Thích Văn Duệ là do anh dùng cành khô đem hai mảnh da đàn hồi nối lại, bởi vì khi Thích Văn Duệ phát động dị năng, thân hình cậu sẽ biến thành khổng lồ, quần áo bình thường không chịu nổi.

"Từ vòng xoay có bốn quốc lộ có thể lại đây." Thích Miên từ ký ức của mình họa ra một bản đồ đơn giản, đánh dấu ra bốn đường quốc lộ.

Giang Hành Chu nhìn bản đồ, trầm mặc một lát: "Không, chỉ có một cái đi được."

Thích Miên nhìn anh.

"Quốc lộ phía nam này trước đây nửa tháng đã phong kín để sửa chữa lớn, mặt đông bắc này vào đêm Hồng Dạ xuất hiện tai nạn giao thông nghiêm trọng, tôi ở đó đã từng tưởng đi trở về, cuối cùng bởi vì tai nạn mà phải vòng về mặt bắc chỗ cây cầu, cũng không xa chỗ trường học này, sau đó..."

Giang Hành Chu mặt vô biểu tình mà chuyển hướng về phía La Minh đang rút đầu như chim cánh cụt, "Cây cầu này có thể đi tắt qua bên kia, lúc tôi đi tìm anh, thấy được di động cùng cái video mặc đồ phụ nữ của anh ấy, trên đường gặp được một con dị chủng, lúc tôi đánh với nó ——"

"Không cẩn thận đánh gãy đoạn cầu cỡ hai mươi mét."

Thích Miên: "......"

Giang Hành Chu trầm mặc đối diện với cô: "......"

Trừ phi đoàn xe biến dị ra một đôi cánh có thể bay, nếu không tuyệt đối không thể đi qua bằng cầu này.

Đầu lưỡi Thích Miên chạm chạm vào hàm răng một chút.

Giang Hành Chu và cô giống nhau, dị năng là đặc thù, trên tay khi đυ.ng chạm đồ vật sẽ trong nháy mắt phân giải thành bột phấn, phạm vi, trình độ phân giải tùy vào tình huống dị năng phóng thích mà định ra.

Trúc đao đêm đó bày ra năng lực như thế, chính là kết quả phóng đại dị năng của anh.

"Vậy chỉ còn một đường." Thích Miên cuốn bản đồ lên, "Như thế không cần đi tòa nhà chính, trực tiếp đi đường vòng xoay phía tây."

Nhưng mà đường tây là cách xa khu trường học nhất, hơn nữa đi ra ngoài chút nữa là trung tâm thành phố, khả năng độ dày đặc dị chủng và thây ma là cực cao, vạn nhất mà con đường này cũng không được...... Thích Miên nhíu mày.

La Minh kinh ngạc "A" một tiếng: "Như thế so với đi tòa nhà chính còn xa ......"

Không ngờ hai người trước mặt đồng thời quay đầu nhìn chằm chằm, nhìn đến lông tơ La Minh dựng thẳng đứng, anh khóc không ra nước mắt: ".... Tôi sai rồi, tôi không nên đi lên cầu chụp video đồ phụ nữ t_t."

Ô ô ô hai người các người như thế nào động tác đều giống nhau t_t.

Năm người cần chuẩn bị nhiều, không thể giống như lúc Thích Miên một mình chỉ cần chút ít huyết nhục dị chủng ngụy trang lên người. Thích Văn Duệ và La Minh dùng cành cây gia cố ba lô leo núi, làm ba lô thành một cái giỏ cây, bỏ cậu nhỏ vào trong.

Cậu nhỏ ngoan ngoãn cuộn lại, Thích Văn Duệ bọc áo khoác cẩn thận cho cậu, nghĩ nghĩ lại gắn cho cậu bé một cái đèn pin nhỏ xíu: "Có ánh sáng sẽ không sợ."

Tiêu Thụy khẽ cắn môi: "Em không sợ."

Thích Văn Duệ ấn ấn đầu nhỏ của nó, bật cười.

Ở trong ký túc xá công nhân viên, họ còn tìm được hai cái cặp xách, bỏ vào ít mì gói và nước cho La Minh và Thích Miên. Đồ ăn còn lại một phần để vào một chiếc xe tìm thấy dưới gara, phần còn lại được buộc bằng dây thừng để Giang Hành Chu giữ.

Giang Hành Chu lại cúi người, xách lên trúc đao.

Thích Miên vội lộ ra nụ cười thân thiện: "Nếu không cây đao này tôi đeo."

Cho tôi sờ sờ (: 3 ∠)_.

Ánh mắt Giang Hành Chu dừng trên mặt cô, lạnh nhạt nói: "Hồ nháo."

Đi ra ngoài vài bước, bỗng nhiên xoay người cầm luôn cặp xách nhỏ của cô lên.

......

Dưới gara ngầm không có xe việt dã tính năng cường đại, họ chọn một chiếc minibus sáu chỗ ngồi.

Lần này họ chọn xuất phát ban ngày, sau khi kiên định phủ quyết ý định của Giang Hành Chu bắt một con dị chủng làm lái xe, Thích Miên dẫm lên chân ga, lao ra khỏi gara, hướng về phía quốc lộ đường Tây Hoa Đào.