Trùm Mãn Cấp Trọng Sinh Thành Quái Khóc Sướt Mướt

Chương 7: Ngày tận thế sắp đến

Mấy tuần nay nghe tình hình bị report, nhiều bạn bị mất truyện mất nick nên mình tạm dừng đăng truyện 1 hồi. Hôm nay mới quay trở lại đây nhé.

---

Hôm nay, tôi gϊếŧ ba tôi.

—— Mạt thế ngày thứ 371, nhật ký Thích Miên.

......

Thích Miên biết mình đang nằm mơ.

Bởi vì biết, cho nên vì sao cô lại đang ở trước mặt m2 không quan trọng, vì sao có thể nhận ra căn phòng nhỏ ở nhà cô đang phát ra ánh sáng xanh cũng không quan trọng.

Cô ngồi trước cửa nhà, không nhúc nhích, không có ý định làm vỡ nát giấc mộng này.

Hoàng Mỹ Hoa cùng Thích Quốc đứng ở trong nhà nhìn ra bên ngoài, vẫy tay với cô: "Miên Miên, về nhà ăn cơm, mẹ làm cho con canh tôm, chân heo nấu đậu nành, sủi cảo, ớt xanh xào thịt bằm, cơm chiên trứng, cánh gà xào hành, cá hấp."

"......" Thích Miên cực chậm mà đau lòng mà lau nước miếng.

Hàng ngày tới nhà cô ăn ké, chú thím cũng đang kêu lên: "Miên Miên, mau vào đây, con ở bên ngoài không khó chịu sao? Nhanh nhanh đi vào!"

Thích Miên kêu trở về: "Ai kêu mẹ làm trứng kho mà còn dính vỏ làm chi!"

Mũi Thích Miên ê ẩm, tay không ngừng chùi sát chất lỏng nóng bỏng tràn ra, tràn nhiều ra đến toàn thân đều nóng đến đau. Cô si ngốc mà nhìn trong phòng, ủy khuất mếu máo.

Thật muốn về nhà anh anh anh...

Cô hít sâu một hơi, cuối cùng tính toán đứng dậy rời đi, từ trong cửa bỗng nhiên lộc cộc chạy ra một đứa bé béo tròn, tròn xoay tròn ủng, trên trán có hai cái bím tóc, khuôn mặt nhỏ phình phình, giống như trong tranh Tết, manh đến muốn nhéo.

Thích Miên: ...... Như vậy là phạm quy.

Dị chủng hiểu được cô thích nhất là bộ dáng manh manh này của cậu em trai, cho nên cố ý giả làm bộ dáng của cậu ấy tới sắc dụ cô hay sao?

Đứa nhỏ ngồi xổm mặt đối mặt với cô, chớp chớp đôi mắt như nho đen nhìn nhìn, Thích Miên manh đến tim muốn chảy ra.

Đứa bé mở miệng, phun ra lại là thanh âm của một thanh niên: "Chị cả, sao chị không đi vào?"

"......" Hộc máu.jpg.

Tuy rằng đã lâu không gặp em trai, nhưng họ vẫn thường xuyên trò chuyện, cho nên dị chủng liền giả làm bộ dáng còn nhỏ của em, lại kết hợp với giọng một thanh niên hiện tại mười sáu mười bảy tuổi đang ở thời kỳ vỡ giọng?

Thích Miên chậm rãi lau máu vừa nhổ ra, vừa nãy định đứng lên giờ cũng ngồi xuống trở lại, mắt to trừng mắt nhỏ với Thích Văn Duệ.

Thích Văn Duệ: "Chị cả, vì sao chị lại bất động?"

Thích Miên: "Bởi vì có người xấu trói chặt chị."

"Còn có người xấu có thể bó trụ chị?"

"Bởi vì người xấu làm rất đúng."

"Chị cả, vì sao toàn thân chị lại toát ra khí trắng? Trong nhà có điều hòa thật mát mẻ, chúng ta vào đi thôi."

"Bọn họ chích cho chị nước muối sinh lý, chị không thể đi vào, đi vào sẽ bị quá lạnh."

"Vậy chị hiện tại phải đi về sao?"

Thích Miên ấn ấn trán: "Chút nữa, vừa rồi chị đầu óc không thanh tỉnh, không cẩn thận đánh một người...... Ừm có lẽ vài người xấu, chị tỉnh lại họ sẽ tính sổ với chị, vậy chị ở lại đây bình tĩnh bình tĩnh, cũng nhìn em thêm một chút."

Bộ dáng Thích Văn Duệ thập phần mất mát, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, vươn tay nhỏ giúp cô lau mồ hôi, sát nước mắt.

"Chị cả, vì sao mắt chị có nhiều nước mắt thế?"

"Bởi vì chị cả bị đau quá."

"Có bao nhiêu đau?"

"Đau giống như trói em lại, bôi lên người đầy mật ong, mấy đứa nhỏ hàng xóm đều thèm đến khóc."

Thích Miên bỗng nhiên cười, trán bởi vì đau nhức mà gân xanh nổi phồng lên, nụ cười của cô có chút dữ tợn: "Nhưng các người còn ở đây, đau mấy chị đều nhịn được."

Cô chậm chạp đứng dậy, sờ đầu Thích Văn Duệ: "Được rồi, em trở về đi."

Thích Văn Duệ muốn kéo cô cùng đi vào, Thích Miên thong thả lại kiên quyết đẩy ra, đẩy mạnh cậu bé vào trong căn nhà nhỏ, xoay người đi về hướng ngược lại.

Cô càng đi càng đau, giống như linh hồn đều bị xé rách. Mắt mũi đều chảy máu, thịt trên người một tầng lại một tầng bị xé rách. Căn phòng màu xanh lục cũng biến thành sáng chói, điên cuồng dũng mãnh tiến vào trong cơ thể cô, lại theo bước chân cô, từng phân từng phân xé rách người cô.

Không biết đi được bao lâu, toàn thân chợt nhẹ đi, đột nhiên một tia sáng trắng ấm áp tỏa ra, bốn phía sáng lên như ban ngày.

Cô xoay người nhìn lại căn phòng màu xanh đã hoàn toàn tiêu tán.

Nhóc béo, chờ chị trở về tìm em, ba mẹ em, bác trai bác gái của em.

Cả đời này, chúng ta sẽ không thiếu đi một người nào.

*

Tần Diễm nhìn người bệnh trên giường, hạ giọng: "Bác sĩ, người bệnh như thế nào?"

Bác sĩ: "Bệnh trạng đã yên ổn, đây là trường hợp đầu tiên khôi phục bình thường."

"Trường hợp đầu tiên khôi phục bình thường là ý gì?" Tần Diễm nao nao.

Bác sĩ: "Hai ngày nay cả hệ thống bệnh viện ở thành phố thu được tổng cộng mười ba người bệnh như thế này, người bệnh trong tình trạng vô ý thức mà biểu hiện ra tính công kích táo bạo, bước đầu phán đoán là có virus nào đó xâm hại vào trung khu thần kinh, dẫn tới hương vị công kích của người bệnh. Hiện tại quá trình mắc bệnh dài nhất, sâu nhất ở bệnh viện chúng ta đã có tính công kích vô cùng mạnh mẽ, không thể giám sát triệu chứng của người này, tuy nhiên vẫn còn năng lực hành vi."

Bác sĩ nhìn nữ sinh viên khuôn mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh: "Cô ấy là người thứ nhất khôi phục lại bình thường, bệnh viện chúng ta muốn cẩn thận nghiên cứu ca bệnh của cô ấy."

Tần Diễm tâm tình phức tạp, hai ngày nay ở nội thành xuất hiện không ít vụ án với cùng loại công kích, cho nên tối hôm qua Thích Miên nói xác thật đúng với tâm sự của anh, hiện giờ nghe được bệnh trạng, không có cái nào là không hợp.

Lại bởi vì quá phù hợp, càng làm người thêm sợ hãi.

Tần Diễm: "Là bệnh truyền nhiễm sao?"

Bác sĩ lắc đầu: "Có thể lây bệnh hay không còn phải quan sát thêm. Hàng mẫu của người bệnh đã đưa đi kiểm, cũng phải tốn thời gian."

Tần Diễm hầu kết nhẹ nhàng lăn lộn một chút, ma xui quỷ khiến hỏi: "Bác sĩ, loại bệnh trạng này...... Có phải hay không nhìn giống như thây ma? ""

Bác sĩ tạm dừng một lát, khép lại hồ sơ bệnh án, nhẹ nhàng thở dài: "Chúng ta vẫn là muốn nói chuyện khoa học, thây ma vật như vậy nhìn xem điện ảnh tiểu thuyết thì thôi không thể nào là thật sự. Chúng tôi là như thế, cảnh sát cũng nên như vậy."

Tần Diễm không nói nữa, không cấm phun tào đầu óc mình có phải có nước. Vô luận Thích Miên làm ra vẻ tới cỡ nào, hiện giờ cô ta là nghi phạm nổ bom, cho nên không cần có từ tâm gì cả.

Thích Miên chậm rãi mở mắt ra, trước mắt một mảnh ánh sáng trắng.

Lòng bàn tay có một luồng nhiệt độ thấp luân chuyển, trấn an thần kinh đang đau đớn.

Tần Diễm bước nhanh tới, nhìn đến Thích Miên mở mắt, nhẹ nhàng thở ra: "May mắn không chết."

Nếu thật sự không minh bạch chết trong tay anh, bạn gái sẽ nuốt chửng anh luôn.

Tầm mắt khô khốc của Thích Miên chuyển qua gò má xanh tím của anh, hiển nhiên lúc cô hôn mê đã đánh anh ta không nhẹ tay, nhìn đến màn cửa sổ: "Hôm nay ngày mấy, mấy giờ?"

Tần Diễm: "6 tháng 10, 8 giờ rưỡi tối."

Thích Miên cảm thấy ngoài ý muốn.

Cô lần này thế mà hôn mê suốt 24 giờ? Đời trước cô thức tỉnh dị năng chỉ có nửa ngày, bởi vì bị thây ma đuổi theo, cô sốt cao cũng phải chạy, nếu không kết quả chỉ có thể bị vứt bỏ.

Thích Miên nhìn quét cảnh vật chung quanh, trong lòng không ổn: "Đây là nơi nào?"

"Bệnh viện."

"............" Thích Miên nhắm mắt lại, cực độ tự bế.

Tần Diễm có điểm bốc hỏa: "Không phải cô nói đi bệnh viện sao? 'Không, đi bệnh viện', tôi lúc đó xe cứu thương cũng chưa chờ mà trực tiếp lái xe cảnh sát chở cô thẳng lại đây."

"......" Ngôn ngữ con người thật bác đại tinh thâm.

Bắt đầu như thế này có thể nói là từ địa ngục. Bệnh viện là địa phương cô không muốn ở nhất lúc mạt thế bắt đầu, bệnh viện là nơi tập trung các người bệnh dị thường, thật là nơi đứng mũi chịu sào Hồng Dạ!

Tần Diễm cười nhạo một tiếng: "Chờ chút nữa có người đến lấy lời khai, khuyên cô từ bỏ cái cớ thái quá kia! Trên thế giới căn bản không có loại sinh vật gọi là thây ma gì cả, cho dù có, dưới sức mạnh của súng đạn cũng sẽ bị nhanh chóng nghiền áp."

Thích Miên không nhìn anh, Tần Diễm lạnh nhạt nói: "Lần này mục đích nổ bom, phương pháp tạo bom từ đâu có, nguyên nhân đánh cuộc sống, tình hình cụ thể gây án như thế nào, cô phải một năm một mười mà nói cho rõ ràng."

"Nếu cô còn có lương tâm, hối hận với việc mình đã làm thì không cần vọng tưởng giấu giếm cái gì, tất cả chuyện của cô, cảnh sát chúng tôi đều biết."

Tần Diễm còn định nói cái gì, phòng bệnh bị lộc cộc gõ vang. Tần Diễm vội vã đi ra ngoài, lại không trở về.

Trong chốc lát, hai vị cảnh sát đi vào phòng bệnh: "Thành thật trả lời, thẳng thắn sẽ được khoan hồng."

Hai tay hai chân Thích Miên đều bị trói chặt, nghe vậy nâng mí mắt lên, ngoan ngoãn nhìn.

Dưới ánh đèn, như thế nào cũng không thể tưởng tượng được cô gái mềm mại tinh tế này sẽ làm chuyện nổ bom cùng với đánh cảnh sát, chẳng lẽ mỹ nữ đều là rắn độc sao: "Tên họ, tuổi, giới tính?"

"Thích Miên, 20 tuổi, nữ."

"Ba lô của cô phát hiện ngày hôm đó, cô định dùng để chế bom hủy đi nơi nào?"

Thích Miên: "Đường trắng dùng để ăn, thuốc tẩy trắng cùng thuốc sát trùng giặt quần áo."

Cùng tuổi với Tần Diễm, người cảnh sát tên Tề Lân lập tức nhăn mày: "Không cần nói dối, nếu không sẽ ảnh hưởng đến mức hình phạt của cô! Chúng ta có ghi âm cuộc nói chuyện đêm qua của cô và cảnh sát, căn cứ vào đơn đặt hàng của cô, những thứ cô mua sắm hoàn toàn có thể chế bom. Cô cần biết, hiện giờ che giấu gì đều là phí công."

Thích Miên không sao cả nói: "A, tôi nói sai rồi. Thuốc sát trùng dùng để ăn, đường trắng để sát trùng."

"......" Tề Lân sắc mặt đen như than.

"Cô đánh Tống Hoài Địch là có mục đích gì? Công nhân bị chết ở công trường là có quan hệ gì tới cô?"

"Ai cung cấp cho cô cách tạo bom?"

......

Hai cảnh sát lặp đi lặp lại hỏi tra Thích Miên, không nghĩ người đối diện càng chắc nịch hơn, nghĩ cái gì thì nói cái đó, nếu có điều xung đột thì thuận miệng một câu: "À, tôi nhớ lầm."

Cùng một vấn đề 180 đáp án, người trẻ tuổi kia tức giận đến thở phì phì, đang muốn đập bàn mắng to, dưới lầu bỗng nhiên phát ra một tiếng vang lớn, cả tòa nhà đều bị lay động, có âm thanh gào rống truyền đến.

Hai cảnh sát kinh ngạc một chút, Thích Miên thì tại thời khắc kia mà qua bức màn lay động, nhìn ra mặt trăng ngoài cửa sổ.

Mặt trăng cô độc treo trên cao, dưới vài đám mây xám xịt chiếu ra ánh sáng ảm đạm, bên cạnh thoáng lộ ra màu đỏ máu bất tường, giống như tơ máu kéo dài xung quanh.

Thích Miên nhìn ngoài cửa sổ, bỗng dưng cười nhẹ một tiếng: "Các người xem, chẳng sợ biết được tương lai, cũng sẽ không làm ra được thay đổi."

"Bắt đầu rồi."

Vừa dứt lời, dưới lầu đột nhiên tuôn ra tiếng súng vang liên tục, toàn bộ tòa nhà ánh đèn sáng tối lập loè.

Tiếng bước chân hỗn độn cùng tiếng thét chói tai xuyên thấu các tầng, hai cảnh sát lao nhanh ra ngoài, nhìn đến cửa phòng cháy mở ra, mấy người bệnh và nhân viên y tế té lộn nhào mà chạy ra.

Cảnh sát canh giữ ngoài phòng Thích Miên vội vàng lao ra: "Phát sinh chuyện gì?!"

Một bác sĩ bị giữ lại quỳ trên mặt đất run rẩy: "Thây ma, là thây ma!"

"Ăn người, ăn người......"

"Cứu tôi! Cảnh sát cứu cứu tôi! Tôi bị cắn, có phải sắp chết hay không?"

"Ô ô mẹ ơi mẹ ơi......"

"Chạy mau, chạy mau! Lấy ghế dựa tới, chúng ta phá vỡ cửa sổ nhảy xuống đi!"

"Đây là lầu 18, chúng ta sẽ té chết!"

"Tận thế tới, là tận thế a a a!"

Tề Lân tức giận mắng: "Nói hươu nói vượn!"

Ngay lập tức thấy ở cửa phòng cháy bên kia nghiêng ngả lảo đảo tiến vào mấy người nhuốm máu, Tần Diễm đi cuối cùng dùng thân thể đè lên cửa phòng cháy.

Đèn đột nhiên bùng lên một chút.

Trước khi ánh sáng tắt đi, tất cả mọi người nhìn thấy được nhào vào cửa kính là một khuôn mặt dữ tợn, hư thối cùng vừa cánh tay đầy máu niết vào cửa kính, trong cổ họng phát ra tiếng hí, làm cửa phòng cháy lung lay muốn đổ.