Lý Thanh đi ra ngoài, khi quay đầu đóng cửa, cô thấy được Thích Miên đã nằm xuống nhắm mắt lại. Trong lòng Lý Thanh có đủ loại ý niệm giao nhau, nào là "cô tôi có phải đã biết hay không", nào là "ít nhất lần này vai chính là của mình, chụp xong mình quay lại bỏ cái ly đi là được", cuối cùng Lý Thanh tự nâng cao tinh thần đi về hướng kia của tòa nhà.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Thích Miên chậm rãi mở mắt ra.
Sờ soạng di động, Thích Miên làm quen lại cách sử dụng, sau đó nhanh chóng lên web mua sắm, mua rương rương thùng thùng bánh nén khô, nước uống, các loại đậu, gạo, mì, dầu, muối, gia vị.
Tiếp đó là thuốc hạ sốt, trị vết thương, những thứ này đều không cần đơn bác sĩ, toàn bộ mua được cô gởi đến địa chỉ nhà ở phía nam ngoại ô thành phố.
Nhà Thích Miên có xí nghiệp nhỏ, sinh hoạt tính ra cũng là tiểu phú nào. Cha mẹ cùng chú thím ngày thường ở trong nội ô thành phố, nhưng ở ngoại ô còn có một biệt thự nhỏ để tên của cô, nhân viên an ninh sẽ hỗ trợ ký nhận chuyển phát nhanh.
Khu biệt thự người cũng không phải là ít, nhưng so với mật độ dân cư trong nội thành thì quả thực là thiên đường. Chỉ cần ngày mai cô về đến nhà, lấy cớ muốn về biệt thự ở vài ngày, đem cả gia đình đến khu biệt thự này, chờ đến ngày 7 tháng 10 khi Hồng Dạ mở ra thì không cần giải thích gì nhiều nữa.
May mắn trong nhà mỗi tháng cấp cho cô phí sinh hoạt rất đầy đủ, học bổng đại học cùng tiền lương làm thêm cũng không ít, cộng thêm thẻ tín dụng có thể sử dụng vượt hạn mức, toàn bộ có thể cho cô sử dụng được cả mười lăm vạn trong thời điểm mấu chốt này.
Mua xong đồ ăn, Thích Miên lại đặt mấy máy điều hòa, tủ đông, máy phát điện gia dụng cùng một đống bình chữa cháy.
Khi bào tử ấp xong sẽ yêu cầu môi trường cực nóng không nước, cho nên nếu ngược lại nhiệt độ thấp cùng nhiều nước sẽ hạ thấp được khả năng cảm nhiễm. Tiếp theo sau, Hồng Dạ mang đến cơn nóng cực độ liên tục một tuần, đầu tiên cần đề phòng chính là cháy nổ, cũng cần tận lực giảm nhiệt trong nhà, tránh bị mất nước mà chết.
Trước mắt bỗng nhiên thoáng hiện qua thảm tượng trong nhà đời trước, cô hung hăng mà cắn chặt răng.
Nếu không phải không kịp, cô khẳng định trực tiếp về nhà thuê một cái hầm chứa đá......
Thích Miên cuối cùng chốt đơn mua rất nhiều áo lạnh, găng tay da, chăn đệm, phòng bị cho đêm dài mùa đông.
Dùng hết chút tiền còn sót trong tài khoản, nhìn đơn đặt hàng thật dài, Thích Miên cuối cùng chậm rãi thở ra một hơi, cảm xúc căng chặt dần dần thả lỏng xuống.
Trong nhà ấm áp, ngay cả không khí đều mang theo hương vị tươi mát.
Thích Miên đột nhiên đứng dậy, đi vào giữa ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ.
Đúng là thời điểm thời tiết trong sáng nhất trong ngày, ánh mặt trời ấm áp dừng trên mi mắt, từ trên lầu cao nhìn xuống dòng người và xe cộ như nước chảy, hàng cây hai bên đường xanh mướt, cảnh sắc thật ấm áp đầy sức sống.
Thân thể Thích Miên ức chế không được mà run rẩy, vì cảnh sắc bình an như thế này.
Mạt thế sắc trời vĩnh viễn là u ám, hư thối tanh tưởi cùng mùi hôi tràn ngập trong không khí, màu đen và máu là màu sắc chủ yếu của thế giới.
Thân nhân của cô, đồng đội của cô. Người cô muốn bảo vệ, người muốn bảo vệ cô, không còn một ai.
Không sao, không sao.
Cô đã trở lại.
Người cô muốn yêu thương, không chỉ có một người!
*
Studio thật khẩn trương, vì Thích Miên té xỉu, tạp chí sắp xếp một tổ người mẫu khác chụp trước. Lý Thanh đổi xong quần áo người mẫu chính, đứng ở một bên chờ đợi.
Tuy rằng nói là quần áo người mẫu chính, nhưng rốt cuộc quần áo chính là dành cho Thích Miên mặc, nhân viên công tác cuối cùng tìm được quần áo phong cách tương tự, nhưng do vóc người khí chất Lý Thanh không bằng Thích Miên, khi hóa trang người nhân viên nhịn không được thở dài: "Thật đáng tiếc, bạn học kia mặc lên thật xứng."
Lý Thanh tươi cười nứt ra một chút, miễn cưỡng cười nói: "Đúng vậy, đáng tiếc thân thể cô ấy không thoải mái."
Tổ người mẫu kia quay chụp đã gần xong, Lý Thanh vẫn chưa thấy được Thích Miên, tâm tư căng chặt rốt cuộc buông lỏng, hít sâu một hơi đi về hướng studio.
Lúc này, bỗng nhiên truyền đến một tiếng mắng tức giận: "Cậu hiện tại nói với muốn đổi vị trí chính?"
Sàn quay chụp chợt yên tĩnh, ở trung tâm, Hạo ca bị mắng đến máu chó phun đầu, nhược nhược trả lời: "Chủ biên, đó chỉ là một quần thể nội trang bình thường, đổi vai chính có lẽ cũng không sao......"
"Tôi là dành riêng, chỉ đơn độc cho một mình cô ta! Cô tôi chết hay hủy dung gì cũng phải bò tới đây chụp cho xong!"
"Này......" Hạo ca nhìn thấy Lý Thanh, vội vàng kéo cô lại gần: "Chủ biên nhìn xem, tôi cảm thấy cô ấy cũng rất không tồi, cố gắng cũng được chính vị, nếu không chúng tôi thử xem?"
Chủ biên tức muốn hộc máu, châm chọc cười nói: "Có mù không? Cô tôi như vậy mà kêu cố gắng cũng được? Mắt không xài được thì có thể cho người khác!"
Lý Thanh sắc mặt trắng bệch.
Chủ biên nhìn chung quanh một vòng: "Xem cái gì mà xem!"
Người chung quanh đồng thời quay đầu đi, ai nấy mắt nhìn thẳng ra vẻ nghiêm túc, nhϊếp ảnh gia nói thầm: "Danh khí không lớn, tính tình lại không nhỏ..."
Người bên cạnh nhỏ giọng trả lời: "Tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa, cái gì đều phải có một tay."
Nhϊếp ảnh gia không thích những người khác nhúng tay vào việc quay chụp, nghệ thuật đối với họ mà nói là sáng tạo, nhưng mà, ảnh chụp có thể đưa lên tạp chí hay không còn quyết định bởi ý tưởng của chủ biên.
"Cô gái kia cũng thật thảm, nhìn cũng không kém, thế mà bị chủ biên nói như thế."
"Người kia phỏng chừng là thần tiên mới có thể làm cô tôi kích động đến như vậy..."
"Có thể là con gái một nhà đầu tư nào đó..."
"Nghệ thuật chính là như vậy mà bị phá hư!"
Nhϊếp ảnh gia căm giận, đang muốn lại oán hận thêm vài câu, liền nghe một hồi thanh âm đảo hút khí lạnh.
Chỉ thấy đám người tách ra, từ bên trong đi ra một nữ sinh da trắng trẻo.
Nhϊếp ảnh gia chợt im tiếng, trong đầu chỉ còn một ý niệm: Nghệ thuật Muse!
* "Nàng thơ" hay "Muse" là danh từ mỹ miều dùng để chỉ những cô gái được các nhà thiết kế yêu thích và xem như nguồn cảm hứng sáng tạo.
Thích Miên đầu tóc cột lại một cách hờ hững, một bên mái buông xuống, thoáng che lấp khuôn mặt tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật, da thịt trong sáng, chiếc váy nhung màu đen dưới ánh đèn trắng lại lấp lánh sáng rọi, một đôi chân dài thẳng tắp trong đôi giày bó đen, khí chất xuất chúng làm người muốn hít thở không thông.
"Xin lỗi, vừa mới trang điểm xong."
Cặp mắt đen nhánh như đêm khuya, khi nhìn thẳng làm người đối diện cảm giác sâu không thấy đáy: "Có lẽ là không ăn buổi sáng nên tuột huyết áp, có chút không thoải mái. Hiện tại đã không có việc gì, bắt đầu quay lúc nào cũng được."
Chủ biên bắt bẻ đánh giá, nhìn đến Thích Miên xác thật như trong dự đoán của mình xuất sắc như thế, tức giận lập tức tan hơn phân nửa, lời nói lạnh nhạt: "Thật không có việc gì?"
"Không có việc gì." Thích Miên cong môi cười.
Hạo ca thấy không khí hòa hoãn, vội thu xếp bắt đầu quay chụp. Thích Miên thuận theo đứng dưới đèn nhϊếp ảnh, Lý Thanh bị vừa rồi chủ biên nói châm chọc mà hốc mắt đỏ bừng, cố nén nước mắt nâng lên gương mặt tươi cười, đứng ở bên cạnh Thích Miên.
Thích Miên nhìn Lý Thanh, bỗng nhiên cúi người, cười, thì thầm: "Thanh Thanh, thuốc ngủ hương vị thật đắng."
Lý Thanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên.
"Ngượng ngùng, chuyện cậu làm tôi đều đã ghi lại, nếu không muốn tôi báo nguy thì ngoan ngoãn chờ tôi chụp cho xong."
Thích Miên sờ sờ đầu Lý Thanh, đứng thẳng người lên nhìn về phía chủ biên mỉm cười: "Trạng thái cô ấy giống như không tốt lắm, rất ảnh hưởng tới việc tôi tìm cảm giác."
Chủ biên đánh giá một chút, xua tay: "Vậy thay đổi người."
Lý Thanh đại não trống rỗng, cho đến bị kéo xuống mới đột nhiên tỉnh lại, cả người run rẩy, ánh mắt kinh sợ.
Cô ta đã biết!
Thích Miên nhìn Lý Thanh cười như không cười, nghe theo nhϊếp ảnh gia xoay người qua bên khác, dưới ánh đèn chụp chói mắt lộ ra bên mặt thanh lãnh.
Phong cách chụp lần này là lạnh lùng, ở giữa xen kẽ một tia hắc ám. Nếu là đời trước Thích Miên còn có khả năng cần chút thời gian tìm cảm giác, nhưng hôm nay cô chỉ cần tùy tiện đứng trước màn ảnh, khí tràng lạnh lẽo liền toát ra làm người hít thở không thông.
Trong đầu nhϊếp ảnh gia nhanh chóng tràn ngập linh cảm, anh điên cuồng mà ấn máy, chụp đến thật kích động. Chụp xong đến lúc xem lại hình ảnh sơ lược, thật là vừa lòng không cần nói gì hơn!
Bất chợt trong một giây, anh ta bỗng nhiên ngơ ngẩn, nhắm nhắm mắt, nhéo nhéo mũi.
Người bên cạnh nhận thấy được: "Sao?"
Nhϊếp ảnh gia nhìn những ảnh chụp đó, sờ sờ đầu: "Cảm giác xem cô ấy giống như đang xem nữ chính trong phim X nguy cơ sinh hóa."
"Cái phim nổi tiếng về thây ma zombie kia?" Người bên cạnh vừa hỏi đi đến gần nhìn nhìn, "a" một tiếng, "Thật đúng nha!"
......
Thích Miên chụp hình xong, Hạo ca đi đến tìm cô, Thích Miên hơi hơi mỉm cười, rốt cuộc đã chờ đến đồ mình muốn.
Cố ý để Lý Thanh thấy, Thích Miên lấy ra áo khoác, đặt phía dưới bình giữ ấm. Lý Thanh vừa rồi muốn tìm bình giữ ấm lại không tìm được, đến lúc này cái gì cũng đã minh bạch, đứng một bên run rẩy, không dám nói câu nào.
Hạo ca nhìn biểu tình của hai cô gái, không rõ ràng nhưng cũng không hỏi gì, nói với Thích Miên: "Cô chụp hình biểu hiện rất tốt, chúng tôi rất thưởng thức phong cách của cô. Tôi muốn hỏi cô có ý định ký hợp đồng làm người mẫu cho tạp chí của chúng tôi không?"
Thích Miên bình tĩnh trả lời: "Tôi tương đối quan tâm tới giá cả."
Hạo ca không nghĩ tới cô trực tiếp như thế, hơi do dự một chút: "Cụ thể phải xem tình huống quay chụp như thế nào, nếu cô ký hợp đồng sẽ như những người khác tính theo số lần, giá thì khả năng thấp hơn một chút, nhưng đương nhiên sẽ cao hơn chụp lần này 700 đồng, tạp chí chúng tôi cũng có thể giúp cô tuyên truyền khá nhiều."
Giá cả này tính ra không cạnh tranh nhiều, Hạo ca lại mở miệng: "Nếu cô không hài lòng thì cứ nói số cô muốn, tôi sẽ giúp cô thương lượng."
"Có thể ký, nhưng có điều kiện." Thích Miên không ngạc nhiên khi anh tôi thuyết phục, đời trước họ cũng muốn cô làm người mẫu cho họ, nhưng cô tới chụp chỉ vì Lý Thanh cầu xin chứ hoàn toàn không có tâm tư làm liên tục, cho nên đã trực tiếp cự tuyệt.
Hạo ca hỏi: "Điều kiện gì?"
"Trước tiên dự chi một phần tiền lương, tiền mặt hoặc chuyển khoản." Thích Miên lấy ra di động, "Ít nhất một vạn, tôi có thể ký lần đầu một năm với anh."
Nửa giờ sau, Thích Miên và Lý Thanh đi ra khỏi tòa nhà, tiếng người ồn ào cùng âm thanh thành thị ập vào trước mặt, Thích Miên nhìn đồng hồ, đã hai giờ chiều.
Thích Miên đi vào một khách sạn nhỏ, vẫy tay kêu Lý Thanh cùng đến.
Lý Thanh sắc mặt tiều tụy theo vào, Thích Miên gõ gõ quầy tiếp tân: "Muốn một phòng đơn, thẻ căn cước và tiền phòng, lấy ra đây."
Lý Thanh không biết Thích Miên muốn làm gì, nhút nhát mà lấy tiền ra, đưa qua.
Thích Miên dùng căn cước và tiền của Lý Thanh thuê phòng xong, hai người cùng đi tới phòng thuê, vừa mở cửa phòng ra, hơi mốc từ trong trào ra, góc tường còn bong ra từng mảng xi măng.
Lý Thanh cường chống lên: "Tới nơi này làm gì? Tôi, tôi cảnh cáo cậu, tuy rằng tôi bỏ thuốc ngủ, nhưng không có tạo thành hậu quả nghiêm trọng, ngay cả báo nguy, cảnh sát cũng sẽ không thụ lí."
"Nếu cậu thật sự không sợ, còn sẽ cùng tôi tới này sao?" Thích Miên lấy bình giữ ấm, "Còn muốn bằng cấp hay không?"
Thích Miên có video, nếu phát lên diễn đàn, tất cả mọi người đều biết được chuyện này, học viện sẽ không cấp bằng cho một học sinh đã có hình ảnh cực xấu như vậy.
Thân thể Lý Thanh có thể thấy bằng mắt thường xìu xuống.
Thích Miên ngồi xuống phía đối diện: "Đáp ứng tôi một chuyện, tôi có thể cắt bỏ video, chuyện cũ sẽ bỏ qua."
Mắt Lý Thanh một lần nữa sáng rọi lên.
Thích Miên giơ lên bình giữ ấm, đưa đến trước mặt Lý Thanh: "Uống hết!"
Lý Thanh sắc mặt xanh trắng đan xen, thất thanh: "Sẽ chết!"
"A?" Thích Miên nghe xong cảm thấy buồn cười, "Cậu cảm thấy uống nhiều như thế sẽ chết, còn dám bỏ cho tôi uống?"
Lý Thanh đột nhiên không nói gì.
Thích Miên từ trong túi Lý Thanh lấy ra thuốc ngủ, bỏ vào bình nhôm trước mặt lắc lắc, nói chậm rì rì: "Yên tâm, cậu mất ngủ không nghiêm trọng lắm, loại thuốc ngủ này uống nhiều gấp mười lần cũng sẽ không chết, chỉ khó chịu hai ba ngày thôi, không tin thì cậu cứ tra. Tôi bất quá chỉ tương kế tựu kế với cậu mà thôi."
Lý Thanh bị mất ngủ tính ra cũng không nghiêm trọng, bác sĩ cấp thuốc cũng nhẹ. Chỉ cần ý chí đủ mạnh là có thể chống đỡ được dược hiệu mang đến cơn buồn ngủ, hiện giờ Thích Miên là trọng sinh đến, lại có chuẩn bị, tất nhiên không cần phải nói.
"Cậu chỉ cần đáp ứng tôi hai ngày nay cậu không trở về trường mà ở yên tại nơi này, tôi sẽ xóa video."
Lý Thanh lập tức lấy ra di động tìm kiếm, hồi lâu mới run run: "Vì sao muốn tôi làm như vậy?"
Thích Miên chống cằm nghĩ nghĩ, cười: "Đại khái hai ngày này không muốn nhìn thấy cậu."
Lý Thanh cơ hồ trong nháy mắt liền ra quyết định: "Tôi vừa uống xong hết thì cậu xóa ngay."
Thích Miên gật đầu: "Được."
Lý Thanh nuốt nuốt nước miếng, lấy bình giữ ấm, vặn ra nắp bình làm ly, từng ngụm từng ngụm mà uống cà phê. Bởi vì uống quá nhanh, cô không nhịn được sặc khụ nôn khan, nhưng nghẹn thì nghẹn Lý Thanh vẫn tiếp tục uống, cho đến khi uống cạn bình.
Thích Miên thờ ơ lạnh nhạt.
Lý Thanh buông ly xuống, khóe miệng còn dính tí cà phê, hung tợn mà nhìn chằm chằm Thích Miên, tận mắt nhìn thấy Thích Miên cầm điện thoại di động xóa đi video, mới khó chịu mà ngã lên giường.
Tuy rằng sẽ không chết, nhưng hôn mê, choáng váng cùng ghê tởm là không thoát khỏi.
Thích Miên nhìn Lý Thanh ngã vào trên giường hôn mê, mặt vô biểu tình lấy di động từ trong túi Lý Thanh ra, dùng vân tay giải mã khóa, cũng bỏ đi mật mã.
Rời khỏi phòng, Thích Miên rút thẻ phòng ra đặt ở quầy tiếp tân: "Bạn tôi ngủ rồi, chút nữa sẽ có người tới đây chăm sóc cho cô ấy, tôi để thẻ phòng cho cô ấy tới lấy."
Tiếp tân gật đầu: "Được, người tới lấy tên gì?"
"Trương Khê."
ThíchMiên đi ra khách sạn, kêu taxi quay lại trường học, lập tức đi vào siêu thị lớn ngay ở cửa trường.