Chu Sa một lần nữa tỉnh dậy, ban đầu còn mơ hồ, tưởng rằng bản thân đang ở một nơi nào đó giống như vừa được sinh ra. Nhưng hình như không phải. Là Chu Sa vẫn còn ở trên cánh đồng hoa Bỉ Ngạn. Có điều, dường như cánh đồng hoa ấy đã trở về lại một màu đỏ chói mắt. Nghĩa là, thượng thần kia đã sớm rời đi rồi hay sao?
“Diệp Lạc Hy!” Chu Sa tức giận, đôi đồng tử đỏ co lại thành một chấm, ngay lập tức, từ dưới đất, ở tứ phương đều mọc lên san sát những loại cây gai to lớn khổng lồ, giống như phá hủy, giống như đập tan, giống như phát tiết lên tất cả.
“Chủ nhân! Người đừng tức giận nữa! Cuộn chết ta bây giờ!” Một giọng nói vang lên khiến Chu Sa kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
Hồng Tinh Chu vẫn còn sống, hơn nữa nó còn đang quấn lấy hai lưỡi hái của nàng ta. Tất cả đều không có gì xảy ra cả, giống như những chuyện vừa rồi Chu Sa trải qua, nó vốn dĩ chỉ là một giấc mơ. Chu Sa vừa thấy Hồng Tinh Chu vẫn còn nguyên vẹn, liền bật khóc nức nở, chạy về phía Hồng Tinh Chu, ôm lấy nó khóc nghẹn.
“Chủ nhân, người đừng khóc nữa. Không phải ta đã trở về rồi hay sao? Lần sau người đừng tự bạo như vậy nữa, dọa chết ta!” Hồng Tinh Chu dùng các chi của nó, ra chiều vỗ về Chu Sa, giống như an ủi nàng đừng buồn.
Nghe đến hai từ tự bạo, làm Chu Sa giật mình hỏi lại Hồng Tinh Chu: “Ngươi nói cái gì? Tự bạo? Không phải… Không phải ngươi cũng nằm mơ giống như ta hay sao?”
“Chủ nhân….” Hồng Tinh Chu có phần hơi khó xử, nói: “Người không hề mơ. Người xem, phong ấn của Ngọc Tỷ cổ thần cũng đã được phá hủy rồi. Người bây giờ đã không còn bị giam cầm lại ở đây nữa. Chủ nhân, tất cả đều là thật, kể cả việc ta đã chết một lần cũng là thật.”
Chu Sa kinh ngạc nhìn Hồng Tinh Chu.
Vốn dĩ, Chu Sa muốn đấu một trận sống mái với Diệp Lạc Hy vì nàng ta là một kẻ thiên giới. Mà vốn dĩ trong ký ức của Chu Sa suốt hàng vạn năm nay, thiên giới không kẻ nào tốt, toàn là những kẻ tự cao tự đại, tự cho mình là thượng đẳng, thậm chí cho dù Hồng Tinh Chu hay Chu Sa chết ở đây, cũng sẽ không ai thấu được nỗi đau cô độc hàng vạn năm của hai chủ tớ bọn họ.
“Ngươi nói vậy nghĩa là sao?” Chu Sa bất giác nhìn xuống nơi hai cổ chân luôn bị lớp váy dài che lấp của mình. Hai sợi xích vàng giam cầm cổ chân của nàng suốt chừng ấy năm đã biến mất. Chu Sa còn không tin, đưa tay sờ tới sờ lui nơi hai cổ chân vẫn còn vết hằn của mình.
Bất giác, Chu Sa rơi cả lệ. Lần này là thật sao? Nàng được tự do rồi ư? Không phải là mơ đâu, đúng không?
Chu Sa không hề mơ. Đây chính là sự thật. Chu Sa đã được tự do rồi. Nàng không cần mỗi ngày ở đây, đau đáu nỗi đau vạn khổ của chúng sinh khắp lục địa thất hải nữa. Cũng không còn mỗi ngày phải nghe tiếng xì xào của đám thần quân xung quanh bàn tán về một kẻ từng là thượng thần như nàng lại sa đọa đến mức bị Ngọc Tỷ thần quân giam cầm ở chốn này.
Chu Sa đã từng thề, nếu như có một ngày nào đó, là ai cũng được, có thể giải phong ấn cho nàng khỏi xiềng xích này, nàng nguyện sẽ hiến dâng sự trung thành ái mộ của mình cho một mình người đó. Chu Sa cũng đã nhiều lần tưởng tượng đến người sẽ cứu mình trông như thế nào. Là một ma tộc? Tinh linh tộc? Hay đơn giản chỉ là nhân tộc yếu ớt?
Chu Sa đã từng kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi người sẽ cứu nàng xuất hiện. Thế nhưng, chờ mãi, chờ mãi, chờ ba vạn năm cũng không ai nghe thấy nỗi đau của nàng, để cứu nàng. Thành ra, Chu Sa tuyệt vọng và căm hận, căm hận bất cứ ai dám bước chân đến cánh đồng hoa này. Mặc cho kẻ đó là ai, Chu Sa đều muốn gϊếŧ chết kẻ đó để giải tỏa cơn hận thù trong lòng.
Thế nhưng, có một ngày, Chu Sa gặp một thiếu niên. Thiếu niên đó đã ẩn giấu sức mạnh thật sự của mình. Mặc dù hắn gϊếŧ chết Hồng Tinh Chu, mặc dù hắn phá vỡ binh khí của nàng, nhưng sau đó, hắn đã hồi sinh Hồng Tinh Chu, hắn đã phá vỡ phong ấn của nàng, hơn nữa còn phá vỡ cả nỗi đau bên trong Chu Sa.
Thậm chí, người ấy còn rời đi không đòi đến lời tạ ơn, cũng không hề đòi nàng nhớ mặt nàng ta.
Chu Sa cầm lấy hai lưỡi hái của mình, trong lòng cảm thấy có một cái gì đó len lỏi, một thứ gì đó đang đập thình thịch giữa l*иg ngực của nàng. Chu Sa hiểu cảm giác này. Có khi nào, nàng đã yêu ân nhân của mình hay không?
“Chủ nhân.” Hồng Tinh Chu đưa đến trước mặt Chu Sa, cung kính nói: “Người đó còn để lại cho người một viên Tẩy Tủy Đan, dặn ta rằng khi nào người ra khỏi Minh giới hãy hấp thụ nó. Người đó nói, sẽ hẹn ngày tái ngộ lại với chủ nhân.”
Chu Sa nhìn viên Tẩy Tủy Đan tỏa ra mùi hương dịu nhẹ, thanh thoát, trên đan còn có cả hoa văn, liền kinh ngạc vô cùng. Ân nhân của nàng còn là một luyện đan sư ư? Người ấy còn tặng cho nàng một món quà quý báu đến như vậy hay sao?
Nàng ôm lấy hộp đựng đan vào trong ngực, cảm thấy hơi ấm của viên Tẩy Tủy Đan ấy vẫn còn len lỏi trong từng đường gân thớ thịt của mình. Trái tim của Chu Sa đã rung động rồi.
“Diệp Lạc Hy, đợi một ngày ta trở thành một Huyễn Vương, ta sẽ đến tìm chàng. Ta muốn xứng đáng với chàng về mọi thứ.” Chu Sa ngẩng đầu nhìn về phía ánh trăng đỏ như máu tươi, khẽ nở nụ cười nhẹ nhàng, thanh thoát.
Diệp Lạc Hy, ta nguyện làm gương, làm giáo cho chàng. Nếu như chàng thật sự muốn đem thiên hạ này dẫm đạp dưới chân, ta cũng nguyện lấy về cho chàng mặc sức chà đạp.1
Thân ảnh của Chu Sa và Hồng Tinh Chu dần biến mất, hai làn khói đen ấy hòa vào màn đêm tịch mịch chốn Minh giới âm u.