Dưới sự dẫn dắt của Hạ Hàn Không, mười hai người bọn họ cuối cùng cũng đến được vị trí của Chu Thành và Lục Bắc Quân. Lúc này, Lục Bắc Quân đã bị thứ gì đó đâm rồi bị thương nơi cánh tay phải, máu hắn nhỏ ròng ròng. Nhưng bộ dáng của Lục Bắc Quân vẫn không quên bảo vệ cho Chu Thành đã bị thương ở đầu, bất tỉnh tự lúc nào không hay.
Cách đó không xa, một sinh vật to lớn, đôi mắt đỏ ngầu trong đêm tối, lóe lên ánh nhìn tức giận nhìn hai huynh đệ bọn họ, chuẩn bị đánh tới. Ngay lập tức, Hạ Hàn Không bay vụt qua, tóm lấy Chu Thành và Lục Bắc Quân, bay trên cao.
“To gan! Dám đả thương huynh đệ của lão tử! Lão tử liều với ngươi!” Lam Hạo nóng tính, định lao đến cùng đối phương giáp chiến thì An Nhiên đã kéo áo hắn lại, tránh cho đôi bên cùng xảy ra xung đột không đáng tiếc.
Nhạc Tử Liêm phóng ra một quả cầu lửa màu xám trắng về phía đôi mắt đỏ lòm kia, hiện rõ một hình thù đầy lông lá, thân ngàn vạn trượng, người nặng ngàn cân, sức mạnh ghê gớm như vậy, chính là Vượn Titian thống lĩnh cấp sáu. Nhưng phía sau nó không chỉ có một mình con vượn này, mà còn rất nhiều con vượn khác, còn nào cũng phải đạt đến cấp chiến tướng trở lên.
“Thiên hạ có ngàn cơ quan, sao thập ca cứ nhằm cái này mà đạp cơ chứ?” Bạch Hiểu Hiểu đỡ trán, không nói nổi thành lời.
“Tứ đệ, có bao nhiêu con vượn titian ở đây?” Kim Mặc Nghiên gọi lớn về phía Hạ Hàn Không.
Hạ Hàn Không từ trên trời nói xuống: “Tổng cộng có đến trăm con vượn Titian ở đây.”
Vậy là đúng rồi! Bình thường vượn Titian có một lớp giáp cứng khủng khϊếp, chưa kể lực đạo cú đấm của nó có thể tương đương với một đạo thiên lôi. Lục Bắc Quân tuy đã đạt đến cảnh giới linh thần, nhưng hắn cũng không dám liều mạng đánh với đám vượn titian này, huống chi hắn còn Chu Thành đã bất tỉnh bên cạnh.
“Mọi người cẩn thận! Trong đám vượn này có kẻ chỉ huy, kẻ đó ký khế ước với Vượn TiTian thống lĩnh kia đó!” Lục Bắc Quân và Chu Thành đang được Bạch Hiểu Hiểu trị thương, ánh mắt sắc lẹm hướng mọi người nói vọng lại.
Lưu Nhất Thanh nhíu mày. Nơi này vốn dĩ là một lãnh địa của Độc Giác Thú, lấy đâu ra kẻ có thể ký khế ước với Vượn Titian này mà còn ở lại đây?
Lúc này, một nữ nhân có nước da ngăm cùng đôi mắt màu xanh, nửa thân dưới của nàng ta nguyên lai là thân rắn. Có vẻ như là một xà tộc. Trên trán của nàng ta có điểm xuyết sáu giọt máu màu đỏ sáng lấp lánh, nhìn giống như một chiến tích mà nàng ta rất tự hào đi.
“Các ngươi dám xông vào cấm địa, đúng là tội đáng muôn chết!” Nàng ta hướng quyền trượng của mình về phía đám nhóc tỳ không sợ sống chết, không biết lớn nhỏ, ra chiều khinh bỉ vô cùng.
Bỗng, ánh mắt của nàng ta cũng dời đến nhìn vào Quân Cửu, sắc mặt sợ hãi trắng bệch không còn một giọt máu, đôi mắt xanh như da trời của nàng ta bỗng ánh lên tia nguy hiểm, hỏi: “Ổ? Sao người được chọn cũng đến đây? Ngươi nên hiểu rằng bây giờ ngươi còn quá non nớt và yếu đuối, vậy mà lại cả gan chỗ ta làm khảo hạch? Đến đây để nộp mạng sao?”
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt quay lại nhìn Quân Cửu, khó hiểu.
“Sư muội nhà ta làm gì có quan hệ với cái thứ rắn rết nhà ngươi chứ?!”Chu Thành nghiến răng tức giận quát ả.
“Ô hô hô, không có quan hệ, đúng là chúng ta không có quan hệ. Nhưng nàng ta với Minh giới thì có quan hệ đó, đứa trẻ được chọn ạ!” Nàng ta nói nửa úp nửa mở, cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ tính nhẫn nại của một vài huynh đệ trong số bọn họ.
Quân Cửu nhíu mày, nhìn ả ta quác mắt, giống như cảnh cáo:“Mọi người cẩn thận với nàng ta đó! Nàng ta chính là một đại linh thần cấp bảy. Bây giờ chúng ta chưa phải là đối thủ của ả đâu!”
Ai nấy kinh ngạc nhìn Quân Cửu, giống như dò xét.
“Làm sao muội biết?” Kim Mặc Nghiên hỏi nàng.
“Ồ ô hô hô hô hô!” Ả ta nở ra nụ cười khó hiểu, nói: “Hóa ra đây là sư huynh sư tỷ trong lời đồn đại của ngươi sao? Người mà ngươi vô cùng tự hào đó sao? Cùng với ả sư phụ nửa mùa chết bầm của ngươi, ngươi đáng lẽ phải tỏ ra mình thượng cấp hơn bọn chúng chứ? Hà cớ gì ngươi phải cúi mình như vậy với bọn họ?”