Trong con ngõ nhỏ bên cạnh cửa chính “ROSA”, một đám choai choai đang tụ tập, ăn mặc bóng lộn dựa vào tường hút thuốc, đứa nào quen biết thì đứng ở đó cười cợt trêu chọc nhau, thế nhưng ánh mắt chúng lại không hề rời khỏi nơi rực rỡ ánh đèn kia.
Muốn ra vào “ROSA” thì nhất định phải đi qua con ngõ này. Những kẻ lắm tiền ngồi trong xe sang, trong khoảng thời gian chờ đèn đỏ chỉ cần liếc mắt nhìn về phía bên này đều có thể thấy rõ tất cả. Nguy nga xa xỉ và thấp hèn ti tiện thường chỉ cách nhau một bức tường.
Bọn họ đều là đám trai gọi không chen chân được lên bàn tiệc đang chờ chực ở câu lạc bộ đồng tính sa hoa nhất thành phố này chỉ vì hy vọng nhặt mót được chút gì đó. Nếu may mắn bắt được một cơ hội thì lời hơn nhiều so với việc “khởi nghiệp” cũng mấy lão già ở trung tâm dịch vụ công cộng.
Bởi vì đê tiện cho nên tùy tiện. So với mấy tên thích ra vẻ “thiếu gia đàng hoàng” thì bọn họ chơi cởi mở tự do hơn, vì vậy rất được những kẻ quyền quý có sở thích đặc biệt chào đón – cho dù không cẩn thận chơi đến tàn tạ hay đến chết cũng dễ xử lý, không gặp nhiều phiền toái.
Liều ăn nhiều. Trong lòng đám con trai đều biết rõ, nhưng chúng luôn cho rằng mình sẽ không xui xẻo như vậy. So với nguy hiểm mờ mịt xa vời, tiền bạc vật chất rõ ràng có sức cám dỗ trực tiếp hơn.
Hôm nay, ngoài cửa chính ROSA, chúng còn dành một ánh mắt thù địch cho đồng loại của mình – một thằng bé lạ hoắc, không ai nhận ra.
Đỗ Hoài Lâm cũng chú ý đến cậu.
Chẳng qua là vô tình nhìn thoáng qua, không hiểu sao bỗng giật mình. Anh bảo tài xế dừng xe, hạ cửa kính xuống.
Thằng bé rất đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, tóc nhuộm màu bạch kim hiện đang thịnh hành, mặc quần jean bó sát rách lỗ chỗ, áo T-shirt sặc sỡ, vành tai đính một hàng đinh thép, miệng thì nhai kẹo cao su, bất cần đời nhìn đông ngó tây.
Đỗ Hoài Lâm lắc đầu, thầm than thở, “Đáng tiếc.”
Đáng tiếc cho ngoại hình xinh đẹp nhưng lại bị phong cách phá hỏng. Hạng người nhỏ bé như cát bụi lăn lộn kiếm ăn ở tầng đáy xã hội luôn mang theo khí chất thô tục tầm thường như vậy, giả vờ phóng khoáng nhưng vẫn lộ rõ vẻ quê mùa.
Thằng bé cũng chú ý tới Đỗ Hoài Lâm đang nhìn mình, thế là nhả bã kẹo cao su trong miệng ra, tay đút túi quần khệnh khạng đi tới, khom lưng nói qua cửa kính: “Chú à, có hứng thú không?”
Đỗ Hoài Lâm ngẩn người – chủ động vậy sao, cũng to gan đấy.
Đêm nay anh thực sự không có ý định chơi bời. Cho dù có anh cũng không tìm hoa dại cỏ dại ở ven đường.
Chẳng qua anh thấy thằng bé này trông quen quen nên nhìn lâu hơn một chút, không ngờ lại bị người ta để ý đến.
Đỗ Hoài Lâm đang định móc ví, xem có bao nhiêu tiền mặt để đẩy cậu đi chỗ khác, thằng bé lại nói: “Tôi vẫn là trai tân, sạch sẽ. Thấy chú đẹp trai, tính rẻ cho chú một chút, thế nào?”
Bàn tay đang móc ví tiền chợt dừng lại, Đỗ Hoài Lâm cảm thấy thằng bé này khá thú vị. Anh hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Thằng bé đứng thẳng, đánh giá chiếc xe của hắn, báo giá: “Ba mươi nghìn.”
Đỗ Hoài Lâm nhíu mày: “Ồ, cậu đáng giá vậy sao?”
Ánh mắt thằng bé hơi do dự nhưng vẫn kiên quyết nói: “Đúng ba mươi nghìn.”
Nói xong còn hơi nheo mắt, nói như kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Có đáng giá hay không, chú cứ thử thì biết.”
Đỗ Hoài Lâm mỉm cười, anh mở cửa xe: “Lên đi.”
Thằng bé lên xe, nhìn xung quanh, tỏ vẻ thờ ơ nói: “Ồ, rộng ghê nhỉ.”
Đỗ Hoài Lâm nhìn cậu. Thằng bé giả vờ bình tĩnh nhưng ngón tay thỉnh thoảng lại gảy gảy đầu sợi chỉ của chiếc quần rách.
“Mang chứng minh thư không?” Đỗ Hoài Lâm hỏi.
Thằng bé lập tức lo lắng: “Chú là cảnh sát phải không, chẳng lẽ còn phải tra hộ khẩu?”
Đỗ Hoài Lâm lạnh nhạt đáp: “Tôi phải xác nhận xem cậu đã đủ tuổi chưa.”
Thằng bé bực bội lấy điện thoại di động ra, mở tấm ảnh chụp chứng minh thư. Đỗ Hoài Lâm nhận lấy nhìn, tên cũng khá thi vị, Hề Vi, vừa qua sinh nhật mười tám tuổi.
Anh đưa Hề Vi đến khách sạn, còn mình đi tắm trước. Lúc đi ra Hề Vi vẫn đang ngồi trên giường, thất thần nhìn chăn gối ở tủ đầu giường. Thấy Đỗ Hoài Lâm đi ra, cậu chợt có vẻ bối rối.
“Đi tắm đi.” Đỗ Hoài Lâm nói, “Tắm cho sạch sẽ vào.”
Hề Vi mặc áo choàng tắm, run cầm cập bước ra khỏi phòng tắm. Đỗ Hoài Lâm ngồi trên ghế, bắt tréo chân uống bia.
“Cởϊ qυầи áo.” Đỗ Hoài Lâm thong thả nói.
Hề Vi: “Tiền…Tôi muốn tiền mặt.”
Đỗ Hoài Lâm nở nụ cười: “Muộn thế này rồi tôi đi đâu rút tiền mặt cho cậu? Hay là chuyển khoản?”
“Tôi không có thẻ ngân hàng.”
Đỗ Hoài Lâm ném ra một tấm thẻ, đọc mật mã: “Kiểm tra xem, mai tự đi rút.”
Hề Vi nhận lấy, gọi điện thoại dịch vụ, cậu bị con số mà giọng nữ máy móc đọc trong điện thoại dọa sợ hết hồn.
“Làm tôi thỏa mãn, số tiền trong đó đều là của cậu.”
Hề Vi kinh ngạc mở to mắt. Đỗ Hoài Lâm nâng cốc bia lên ra hiệu: “Cởi đi. Một trăm nghìn đâu phải con số nhỏ, ít nhất cũng phải để tôi kiểm hàng trước đúng không?”
“Chú sẽ không đổi mật mã chứ?” Hề Vi hỏi.
“Cậu biết khách sạn này bao nhiêu một đêm không?” Đỗ Hoài Lâm không trực tiếp trả lời.
Đáp án không cần nói cũng biết. Hề Vi vứt bỏ tôn nghiêm bán đứng thân thể cũng không bằng tấm đệm giường của khách sạn sa hoa này.
Hề Vi nghĩ một lát, vẫn nói: “Chú có danh thϊếp không, cho tôi một tấm.” Không thể không đề phòng, người có tiền cũng vậy thôi, quệt miệng là quỵt nợ.
“Cậu cũng cẩn thận thái quá rồi.” Đỗ Hoài Lâm vừa cười vừa ném cho cậu tấm danh thϊếp, nền trắng mạ vàng, bên trên chỉ có một dãy số điện thoại đơn giản, tỏa ra mùi thơm của nước hoa Cổ Long.
Số điện thoại có thể tùy tiện bịa ra, nhưng danh thϊếp thì chẳng ai lại mang đồ giả suốt ngày.
Hề Vi cam chịu cởϊ áσ choàng tắm, để lộ thân thể dẻo dai thon dài.
Khí chất thiếu niên đan xen với đàn ông trưởng thành, có chút ngây ngô, chưa hoàn mỹ lắm. Hai chân thon dài trắng nõn, tính khí nhạt màu im lặng nằm giữa hai chân, màu sắc của lông mao cũng rất nhạt, không dày rậm.
Đỗ Hoài Lâm thưởng thức hết phong cảnh đằng trước, rồi ra lệnh: “Quay người.”
Hề Vi quay người.
“Khom lưng, nâng mông lên.”
Hề Vi cứng đờ, nhưng vẫn làm theo.
“Chưa tự mở rộng sao?”
“…Chưa.”
“Vì sao?”
“Tôi không làm đâu…”
“Trước khi đi bán, cậu không chịu học hành tử tế à?”. Đỗ Hoài Lâm nói: “Lên giường.”
Hề Vi quỳ trên giường, tay vịn đầu giường, đầu gối tách ra, cầm thuốc bôi trơn Đỗ Hoài Lâm đưa cho mình, vụng về bôi lên cửa sau.
“Đưa ngón tay vào.” Đỗ Hoài Lâm chỉ đạo cậu, “Cậu không nghĩ là tôi chỉ cọ sát bên ngoài là xong chuyện đấy chứ?”
Hề Vi hơi ngừng lại một chút, mượn thuốc bôi trơn, ngón giữa chậm rãi cắm vào.
“Làm cho kĩ. Chẳng phải cậu đã nói mình là trai tân sao? Lát nữa bắt đầu, tôi không có kiên nhẫn để thương hoa tiếc ngọc đâu, bị thương thì rất mất hứng.” Ngón tay Đỗ Hoài Lâm ấn lên xương cụt của cậu. Hề Vi run rẩy, rút ngón tay ra, nhắm mắt nói làm thì làm.
Đưa đầu hay rụt đầu, đằng nào cũng là một đao. Chết sớm đầu thai sớm.
Đỗ Hoài Lâm vén áo choàng tắm, đeo bαo ©αo sυ cho khí cụ của mình, lấn người vào.
Hề Vi nói cậu là trai tân, Đỗ Hoài Lâm cảm thấy tin hay không cũng không có gì quan trọng. Làm thoải mái là được, dù sao đều phải đeo bao.
Chặt đúng là có chặt, màu sắc cũng rất đẹp. Nhưng anh thực sự không biết thương hoa tiếc ngọc, kịch liệt rút ra cắm vào. Dươиɠ ѵậŧ màu đỏ tía tựa như đang mở rộng bờ cõi, khiến từng tầng từng tầng nếp gấp phẳng thành bình địa, Hề Vi phải chịu đựng đến mức đáy chậu co cứng, dường như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Ngoại trừ lúc bắt đầu Hề Vi kêu thảm một tiếng, về sau luôn cắn chặt răng chịu đựng, thân thể đong đưa, bên tai là tiếng cơ thể va chạm pạch pạch.
Không biết qua bao lâu, Đỗ Hoài Lâm đột nhiên gia tăng tốc độ. Khi Hề Vi tưởng anh sắp kết thúc, Đỗ Hoài Lâm lại lật người cậu, cắm vào từ chính diện.
Khi làʍ t̠ìиɦ anh có một đặc điểm, đó là số lần không nhiều, nhưng một hiệp kéo dài cực lâu, không làm đến một tiếng thì chưa tận hứng. Về sau Hề Vi giống như một con mèo nhỏ rên hừ hừ, quả thực không chịu nổi, xin tha cũng chỉ biết kêu đau, Đỗ Hoài Lâm càng nghe càng hưng phấn, ban đầu vốn chỉ là một cuộc chơi qua loa, nhưng giờ bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ ra hứng thú, nghiêm túc tập trung làm. Đến khi anh bắn vào bao, rút ra khỏi thân thể Hề Vi thì cậu đã hôn mê.
Lúc Hề Vi tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn. Cậu choáng váng bò dậy, trong phòng không còn ai, chỉ có mấy cái bαo ©αo sυ chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ném dưới đất. Cậu chạy vào phòng tắm, quay lưng soi gương kiểm tra – cửa sau hơi sưng đỏ, nhưng may không rách.
Mẹ nó, quả nhiên kẻ có tiền đều ham sống sợ chết, không đeo bao thì không dám làm. Hề Vi cười lạnh một tiếng, ra sức lau mặt.
Ngân hàng vừa mở cửa cậu liền đi rút năm mươi nghìn, rồi bắt xe đến một hộ gia đình nhà nông ở ngoại ô. Hai thanh niên bộ dạng lưu manh ở cửa đang phơi nắng ngủ gật, trông thấy cậu liền cảnh giác ngồi thẳng người, hỏi cậu tìm ai? Hề Vi trấn tĩnh đáp: “Tôi là con trai Hề Lỵ Lỵ, tôi tới trả tiền thay bà ấy.”
Tay giữ cửa nửa tin nửa ngờ dẫn cậu xuống tầng hầm. Hề Vi bày ra năm mươi nghìn tệ trong túi nylon đen, hỏi nhà cái của sòng bạc giấy nợ của mẹ cậu ở đâu?
Nhà cái cầm năm mươi nghìn lên ước lượng một lúc, đánh tiếng với đám tay chân. Hề Vi xé vụn tờ giấy nợ, nói: “Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng tôi trả nợ thay bà ấy. Lần sau nếu các ông dám cho bà ấy vào đánh bài, thì các ông muốn chặt tay hay chém chân bà ấy, tôi cũng không bỏ ra một cắc.”
Trả nợ cho Hề Lỵ Lỵ xong, Hề Vi lê thân thể mệt mỏi về nhà. Sân tiểu khu cũ kĩ đã bị thầu làm bãi đỗ xe thu phí, khắp nơi đều là xe với xe. Cậu lách mình qua khe hở nhỏ hẹp, đi qua phòng khám Đông y ở dưới lầu, leo bốn tầng mới về đến nhà. Trên cửa dán đầy thông báo cắt điện, Hề Vi không thèm nhìn xé hết xuống, vặn chìa khóa mở cửa.
Căn phòng thuê bốn mươi mét vuông bừa bãi lộn xộn, đồng hồ treo tường rơi xuống đất vỡ nát, bàn trà thủy tinh cũng vỡ gần một nửa. Hề Lỵ Lỵ nằm vùi trên ghế sofa, mặt mũi bầm dập, quần áo thì xộc xệch, đang khóc thút thít.
“…Mẹ nó, thằng khốn đó lại tới gây chuyện sao?” Một luồng máu nóng dồn lên não, Hề Vi đá văng chai bia dưới chân.
“Sáng sớm hắn đến gõ cửa, vừa vào phòng liền đòi tiền… Mẹ nói không có, hắn liền chửi mẹ là đĩ điếm, nắm đầu mẹ dộng vào bàn trà…”.
Hề Lỵ Lỵ năm nay vừa bốn mươi nhưng mặt mũi đã tiều tụy hốc hác, chỉ có ngũ quan còn rơi rớt lại một chút bóng dáng mỹ lệ thời trẻ.
Hề Vi không nhịn được nữa, móc điện thoại di động nói phải báo cảnh sát, Hề Lỵ Lỵ lao tới ôm đùi con trai, nói đừng, đừng. Hề Vi không thể tin nổi: “Gã đánh mẹ ra thế này rồi, mẹ còn muốn che chở cho loại rác rưởi đó? Mẹ có điên không?”
Hề Lỵ Lỵ nước mắt nước mũi dầm dề, nói: “Chẳng qua là hắn uống say nên mất lý trí, khi nào tỉnh táo sẽ đến xin lỗi mẹ, cho hắn thêm một cơ hội đi.”
Hề Vi lạnh lùng nhìn mẹ mình, cảm thấy vừa đáng trách vừa đáng thương.
Không có Hề Lỵ Lỵ cậu sẽ không có nhà, nhưng cũng chính vì Hề Lỵ Lỵ mà nhà cũng không ra nhà.
Cậu thở dài một hơi, lấy chổi và hót rác quét sạch sẽ những mảnh thủy tinh vỡ, sau đó bật bếp, đun nước thả mì, luộc hai quả trứng, tắt bếp nhỏ thêm mấy giọt dầu vừng, bưng lên cho Hề Lỵ Lỵ.
Hề Lỵ Lỵ im lặng nhận lấy, gắp từng sợi mì lên ăn. Hề Vi húp sột soạt hết bát mì của mình, đặt bát xuống, lau miệng, im lặng một lát rồi nói: “Mẹ, tiền nợ của mẹ, con trả hết cho mẹ rồi. Lần sau đừng đi đánh bài nữa được không?”
Hề Lỵ Lỵ đờ đẫn nhìn cậu, gật gật đầu.
“Còn nữa, lần sau nếu gã lại tới tìm mẹ, mẹ nhất định không được mở cửa. Nếu gã làm ầm ĩ thì phải lập tức gọi điện thoại cho con, hoặc là báo cảnh sát.” Cậu móc hai nghìn tệ từ trong túi đập lên mặt bàn trà chỉ còn một nửa, “Ngày kia khai giảng con phải về trường đi học. Năm sau con sẽ thi đại học, không thể trì hoãn nữa rồi…”
Cậu muốn nói rằng con xin mẹ, mẹ hãy nghĩ cho con trai của mình, mẹ muốn gϊếŧ con hay sao? Nhưng lời đến bên miệng rồi lại nuốt xuống.
Bởi cậu nhận ra Hề Lỵ Lỵ hoàn toàn không nghe thấy cậu nói gì, ánh mắt bà đang dán chặt vào tệp giấy màu hồng trên bàn.
Bà không hỏi làm sao cậu trả được nợ, cũng không hỏi hai nghìn tệ này ở đâu ra. Bà không quan tâm đến điều đó. Hề Vi cho bà, bà nhận, giống như việc bà ỷ lại vào những người đàn ông đó, chỉ cần cho bà tiền, bà sẽ chẳng hỏi han thêm gì.
Dường như nếu bà không hỏi, những chuyện này đều không tồn tại, bà vẫn có thể tiếp tục sống mơ màng như kẻ say.
Hề Vi nhìn bà vội vàng nhét hai nghìn tệ vào bọc nhỏ trong ghế sofa, thở dài, nói sau này uống ít rượu một chút, sau đó đẩy cửa ra ngoài.
Từ sòng bạc trở về, cậu rút thêm mười nghìn, cho Hề Lỵ Lỵ hai nghìn, nộp tiền điện nước ga còn nợ, ứng trước nửa năm tiền thuê phòng, mười nghìn tệ chẳng còn lại bao nhiêu.
Cậu nhìn tấm thẻ còn dư bốn mươi nghìn, đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định giữ làm của riêng.
Cậu vốn định bán thêm mấy lần trước khi khai giảng, nộp đủ học phí cho nửa kì đầu và trả nợ dần dần. Nhưng bây giờ mới bán một lần đã kiếm được nhiều như vậy thì phải rầu rĩ làm quái gì nữa.
Cậu nhớ lại lời tên bạn trai khốn kiếp của Hề Lỵ Lỵ từng chửi mình: “Rồng sinh rồng phượng sinh phượng, con trai chuột nhắt sẽ biết đào hang. Con trai của đĩ điếm còn ra vẻ thanh cao cắp sách đến trường, tương lai cũng chỉ thành đĩ điếm thôi!”
Lúc đó cậu dùng hết sức để phản bác, bị một chai rượu nện vào đầu, rạch xước hai vết, khâu bảy mũi.
Giờ nghĩ lại, phản bác dữ dội như vậy làm gì chứ, con trai của gái điếm quả thực chỉ có con đường làm điếm.
Cho dù giả bộ thanh cao, đi học, cũng không thay đổi được sự thật cậu ra ngoài bán thân.