Môi lưỡi dây dưa, tiếng mυ'ŧ "chùn chụt" vang dội phòng trọ nhỏ, lưỡi cô rượt đuổi lưỡi nàng, quấn quýt hút lấy mật ngọt. Bàn tay không yên phận mà luồn vào trong áo, mò mẫm kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai khoả no đủ trước ngực.
- Um~~.
Dứt khỏi nụ hôn kéo theo sợi chỉ bạc óng ánh, nhịp tim nàng tăng nhanh, gương mặt trắng nõn ửng đỏ, trông rất quyến rũ.
Thật muốn đè nàng ra mà khi dễ.
Nguyễn Thanh Ngọc vẫn còn dư luyến trong nụ hôn nóng bỏng vừa rồi. Trần Kỳ Phương nhanh tay cởϊ áσ nàng quăng đi, lập tức thân thể Nguyễn Thanh Ngọc cảm nhận khí lạnh về đêm, lúc này nàng mới ý thức được áo rời khỏi thân từ lúc nào.
- Ở đây... không được... sẽ bị nghe thấy.
Nguyễn Thanh Ngọc dùng tay che chắn ngực mình, lắc đầu nói.
- Ngoan, một chút thôi, chị sẽ làm ở ngoài không đi vào.
Môi Trần Kỳ Phương kề sát lỗ tai nàng thổi hơi nóng.
Nguyễn Thanh Ngọc như bị thôi miên mà gật đầu.
Được nàng đồng ý cô tiếp tục hôn xuống môi nàng, đầu lưỡi liếʍ từ cổ trượt dọc xuống ngực dừng lại, há miệng ngậm vào nhũ hoa nhỏ xinh, bàn tay vuốt ve tấm lưng trần cùng bờ eo nhỏ.
Không thiên vị, cô nhả khoả thịt bên này, ngậm vào khoả thịt bên kia, ra sức mυ'ŧ.
Nguyễn Thanh Ngọc sung sướиɠ mà ưỡn ngực lên y như thể muốn nhét cả đồi tuyết vào miệng của cô.
- Um~~~ â a.
Trần Kỳ Phương nhìn thành quả mà mình để lại, hai bên ngực của nàng óng ánh nước bọt, nhũ hoa có phần đỏ sẫm hơn tựa như nụ hồng bị người giẫm nát.
Trần Kỳ Phương đè nàng nằm xuống giường.
Cúi người hôn xuống vùng bụng phẳng lì, đồng thời tuột quần nàng quăng đi.
Chiếc lưỡi ẩm ướt tiếp tục liếʍ từ bụng dưới chậm rãi di động xuống vùng tam giác được che khuất sau lớp vải mỏng.
Trần Kỳ Phương dùng răng cắn mép qυầи ɭóŧ, kéo ra khỏi chân nàng.
Nguyễn Thanh Ngọc thẹn thùng quay mặt sang một bên, nhưng lại nâng hông phối hợp để cô dễ dàng cởi nó ra.
Tách chân nàng ra thành hình chữ M, nhìn ngắm huyệt nhỏ hồng hào e thẹn rỉ nước.
Mãi chẳng thấy cô có hành động gì, nàng phải hạ mắt nhìn xuống phía dưới, cô đang nhìn chằm chằm vào nơi tư mật của nàng giống như đang thưởng thức vẻ đẹp của phong thủy tuyệt mỹ.
- A~ đừng nhìn nữa.
Nàng vội khép chân.
- Được, không nhìn nữa, chị làm ngay đây. Em mở chân ra đi.
Cô nhướng mày cười cười nói.
Đây đâu phải là ý của nàng, sao qua miệng cô lại thành ra nàng là người hấp tấp làʍ t̠ìиɦ rồi?.
Trần Kỳ Phương kề sát nơi tư mật thổi khí làm nàng một trận run rẩy, cắn môi kìm nén âm thanh phát ra.
- Um~~ a.
Cô liếʍ dọc nụ hoa thơm ngát, chiếc lưỡi linh hoạt luồn lách tìm khe suối hút lấy tinh hoa.
Cảm giác ấm nóng từ lưỡi cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoa huyệt chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠.
Đầu lưỡi cô tiến sâu vào trong, xoay tròn một vòng, ra sức đâm chọt, mô phỏng động tác ngón tay cắm rút.
Sung sướиɠ tràn lan tâm trí, nàng tách chân ra rộng hơn, ghì lấy đầu cô mà ấn xuống.
m thanh đánh lưỡi phát ra vang vọng trong đêm tối tĩnh lặng càng rõ ràng và chân thực hơn.
Bàn tay không rảnh rỗi mà xoa bóp mông vểnh đàn hồi.
- Ưm ưm~... Thoải mái... a~~ Em sắp ra...
Nhận được tính hiệu, cô tăng tốc hơn, mạnh mẽ khuấy đảo lỗ nhỏ, đẩy kɧoáı ©ảʍ của nàng lêи đỉиɦ điểm.
Nguyễn Thanh Ngọc sung sướиɠ muốn chết, đạt cao trào tiết da da^ʍ tinh
Trần Kỳ Phương như thể người đi giữa sa mạc, khát khô cuống họng mà húp trọn nguồn nước.
Cô chồm lên hôn môi nàng, Nguyễn Thanh Ngọc cảm nhận được tư vị của chính bản thân còn đọng trên môi cô.
Thật khó uống, nhưng sao cô lại nuốt xuống ngon lành như vậy.
Có phải khi yêu thật lòng, thứ dơ bẩn của người mình yêu cũng trở nên sạch sẽ?.
Nguyễn Thanh Ngọc ý loạn tình mê nằm đó, bộ dạng quyến rũ của nàng làm cô rất muốn tiếp tục nhưng nghĩ lại vẫn là không nên, ở đây không an toàn, cô không muốn vì du͙© vọиɠ của bản thân mà khiến nàng bị hàng xóm đàm tiếu.
Trần Kỳ Phương rời giường tìm khăn lau hạ thân cho nàng, thu thập xong mọi thứ mới nằm xuống ôm nàng vào lòng, vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn, ru nàng vào giấc ngủ ngon.
Sau quan hệ tìиɧ ɖu͙©, cơ thể của người con gái rất mẫn cảm, từng cái vuốt ve âu yếm của đối phương sẽ tạo cảm giác an toàn cho họ.
Sáng sớm tinh mơ tại khu trọ có mấy xe đẩy bán thức ăn lề đường nghi ngút khói.
Chỗ xéo xéo trước dãy trọ có vài người phụ nữ trung niên đang tám chuyện.
- Tối hôm qua lúc tôi đi mua hủ tiếu gõ trở về thì thấy có thằng nào đứng trước cửa phòng của con bé Ngọc.
Người phụ nữ răng hô khởi nguồn chủ đề ngày hôm nay.
- Rồi sao, thằng đó là ăn trộm hả?.
Một người trong hội nhóm bà tám tò mò hỏi.
- Không phải, con Ngọc mở cửa cho thằng đó đi vô.
Người phụ nữ răng hô tiếp tục nói, mà không để ý nước miếng văng tùm lum.
- Trời, thiệt không?.
Ai nấy cũng đều bất ngờ mà phản ứng.
- Con nhỏ này gan nha, ban đêm ban hôm mà dẫn trai về nhà.
Cô tóc xoăn mặc quần bông, chống nạnh nói.
- Tui rình cả đêm mà có thấy thằng đó đi ra đâu. Dẫn trai về nhà còn cho qua đêm nữa, ây da, con gái bây giờ không biết giữ mình gì hết.
Cô răng hô lắc đầu chê trách.
Mấy người phụ nữ khác cũng đồng dạng suy nghĩ.
- Con bé Ngọc ngày thường ngoan hiền, ai mà dè cũng dữ dằn à nghen.
- Dám chừng vài hôm nữa nó vác cái bụng có chữa đi khắp xóm cho mà coi.
.... Tiếng xì xào to nhỏ phát ra không ngớt....
Nguyên bản tối hôm qua Trần Kỳ Phương bận nguyên set đồ đen thui, còn đội thêm nón kết nữa. Trời thì tối mà nhìn từ khoảng cách xa nên hình ảnh không rõ ràng, cộng với thân hình cứng cáp của người tập võ, vì thế mà Trần Kỳ Phương bị nhầm lẫn thành đàn ông. Mới có chuyện đồn thổi dở khóc dở cười này.
Nghĩa- hàng xóm của Nguyễn Thanh Ngọc, 25 tuổi có vẻ ngoài ưa nhìn, thích thầm Nguyễn Thanh Ngọc từ khi nàng vừa mới dọn về đây ở, thường xuyên mua đồ ăn cho nàng nhưng Nguyễn Thanh Ngọc chỉ xem anh ta như một người hàng xóm đúng nghĩa.
Nghĩa đứng trước cửa phòng trọ của Nguyễn Thanh Ngọc, trên tay anh cầm bịch phở định mời nàng ăn sáng.
Hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, Nghĩa gõ cửa. Lúc đi mua phở về, anh có đi ngang qua hội nhóm bà tám của xóm trọ mà nghe loáng thoáng việc nàng dẫn bạn trai về ở qua đêm.
Nghĩa không tin nàng là người như vậy, nhưng giờ đây đứng trước cửa phòng, anh lại cầu mong đó không phải là sự thật.
Tim Nghĩa đập "thình thịch" khi tiếng mở khoá chốt cửa vang lên, định bụng nếu là thằng đó thật, anh sẽ đấm nát cái mặt nó nhưng không, trước mặt anh là một cô gái xinh đẹp, ánh mắt lạnh lùng đang nhìn anh.
Trần Kỳ Phương mở cửa, đứng trước mặt cô là một chàng trai khá thuận mắt, trên tay anh ta cầm theo hai bịch phở "gì đây? Định rủ bé cưng nhà mình ăn sáng à?".
- Chào em, chắc em là bạn của Ngọc nhỉ?. Rất vui được quen biết em.
Nghĩa chìa tay ra chào hỏi nhưng đối phương ngó lơ.
- Có chuyện gì?.
Trần Kỳ Phương không có thiện cảm với Nghĩa, cộc lốc nói.
- À, anh có mua phở cho Ngọc, Ngọc đâu rồi em?.
Nghĩa cười gượng nói, đồng thời dòm ngó phía trong tìm kiếm.
- Xin lỗi nhưng lát nữa Thanh Ngọc đi ăn với tôi rồi.
Nói xong, cô đóng cửa cái rầm mặc kệ Nghĩa còn đứng đó.
Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mắt, Nghĩa thở dài một hơi, "người gì đâu mà mất lịch sự thấy ớn còn lạnh lùng nữa, cũng chỉ có em Ngọc là dễ thương thôi".
Không mời nàng ăn phở được, đổi lại Nghĩa cảm thấy nhẹ lòng vì lời đồn không phải là sự thật, đúng là không nên tin vào lời nói của mấy bà tám.