Hôm nay là một sự kiện chấn động.Một cậu trai nhỏ xinh, mặt mũi đỏ bừng như bị bắt nạt được một đóng thằng nhốn nháo bên lớp năng khiếu thể thao hộ tống qua. Nếu không phải nhìn chúng nó nịnh nọt cậu bé kia quá đáng thì bọn họ còn tưởng đây là băng đại ca xã hội đen bắt cóc trai nhà lành.
Không biết đứa nào buộc tóc mái cậu bằng cái cột tóc màu hồng có gắn hoa nhỏ, lộ cả gương mặt non nớt lại quyến rũ như hồ ly tinh ra (anh trai chương 2 dắt người yêu đi ăn xiên bẩn: đấy là cột tóc của tao). Mặc dù cậu ấy mặc bộ đồng phục cũ nát vô cùng nhưng lại ngăn không được mấy thằng con trai trong lớp thầm nuốt nước bọt.
Người gì đâu mà xinh trai vậy, mẹ ơi con biết yêu rồi!
Cả đám như lũ biếи ŧɦái nhìn chằm chằm vào Cửu Cửu, sau đó...sau đó nhìn cậu ngồi vào chỗ bên cạnh Lục Ý Hiên?
"Bé...à bạn ơi, chỗ đó có người ngồi rồi"
"Đúng thế, cậu mau qua tớ ngồi đây này, chỗ tớ chưa có ai ngồi", một chúa tể cơ hội cho hay
Kiều Ngọc Anh nhìn cậu trai nõn nà kia mà ngây ra như phỗng. Mặc dù cô ta kiếp trước phải phục vụ nhiều gã đàn ông thô bỉ xấu xí, nhưng lại đặc biệt yêu thích các cậu bé xinh đẹp. Chính vì thế có lần cô ta bị một thằng khốn nạn lừa hết tích cóp cả đời.
Bài học đã có nhưng cô ta vẫn chứng nào tật nấy, giờ nhìn cậu bé xinh đẹp như khắc trong tim trong khảm cô ta mà lớn lên thế này, Kiều Ngọc Anh không kiềm chế được mà động tâm.
"Bạn học, cậu mau rời khỏi chỗ đó. Ngồi đó là một đứa bẩn thỉu, ai biết chỗ ngồi có sạch sẽ không. Chỗ tớ lau dọn rất sạch, cậu mau qua đây ngồi."
Tưởng rằng dụ dỗ được bé xinh đẹp lại gần, cô ta sẽ tha hồ mà hành động. Mấy bé cừu non tuổi này chỉ cần cho chút tín hiệu, nói vài lời ngon ngọt là có thể cắn câu ngay.
Thế nhưng không ai ngờ tới, chàng trai nhỏ ngồi đó bỗng đỏ vành mắt vốn đã hơi sưng, hốc mắt cũng bắt đầu dâng lên hơi nước mong manh.
"Tớ...tớ...hức không ở bẩn mà", này thì nói xấu anh đây, xem anh đây đì chết cưng.
Mọi người lúc này vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, rõ ràng nói Cửu Cửu, cái thằng hay khúm núm lại kì lạ trong lớp này nhưng lại khiến cậu khóc. Vì Thế Lục Ý Hiên đến lớp, cảnh đầu tiên cậu thấy là bạn cùng bàn của mình đang dùng tay áo vụng về chấm nước mắt, trông cực kì đáng thương.
"Ai bắt nạt cậu?", gân xanh trên trán hắn nổi lên, lườn nhanh một loạt người đang ngồi trong lớp. Sau đó ánh mắt hắn bắt phải Kiều Ngọc Anh đang đứng.
"Là cậu bắt nạt Cửu Cửu?"
Kiều Ngọc Anh bị ánh nhìn đọc ác cùng giọng điệu kia hù cho sợ hãi, lập tức phủ nhận: "Không, không có, tôi không có bắt nạt...Cửu Cửu?" Cô ta hét lên sợ hãi: "Cậu nói đó là Cửu Cửu, sao có thể?"
Cửu Cửu sáng đến giờ dùng nước mắt hơi nhiều, mắt cũng thấy hơi đau rồi. Có cơ hội dừng nước mắt lập tức ngẩng đầu, thỏ thẻ giải thích:
"Là tớ đây mà, cậu...cậu không nhận ra tớ ư?", diễn tả mười phân vẹn mười cảnh chàng trai vì crush không nhận ra mình mà đả kích.
Làm sao bà đây nhận ra được, cái này là thay mặt rồi còn gì nữa. Kiều Ngọc Anh hét toáng trong lòng nhưng ngoài miệng lại nghẹn ứ. Hiển nhiên không chỉ cô ta không nhận ra, cả lớp này ngoài Lục Ý Hiên thì làm gì có đứa nào nhận ra.
Nhìn bạn bè trong lớp ngạc nhiên hét chói tai, trong lòng cô ta vô cùng phức tạp nhưng lại có chút mừng thầm. Nếu người đó thật sự là Cửu Cửu, mà người này lại thích cô ta thì chẳng phải... cô ta muốn làm gì thì làm à.
Cửu Cửu chỉ cần lướt qua là biết cái gương mặt da^ʍ tà kia của nữ chính đang nghĩ cái gì rồi. Nhớ lại nội dung cốt truyện kiếp trước nữ chính mang cái thân bệnh tìиɧ ɖu͙© đi dụ dỗ thanh thiếu niên mà cậu cảm thấy ghê tởm.
"Ngọc Anh, tớ... tớ không bẩn chút nào, cậu đừng... đừng như vậy."
Nhìn mỹ nhân thẹn thùng lại sỡ hãi hỏi thăm Kiều Ngọc Anh, mọi người mới nhớ Cửu Cửu trước đây rất thích cô ta, chuyện này trong lớp cũng không phải bí mật gì. Mỗi lần thu được quà của Cửu Cửu, con ả này lại mang đi khoe khoang như một chiến tích, tay thì nhận quà nhưng miệng lúc nào cũng chê bai người ta.
Trước đây bọn họ mặc kệ, nhưng giờ đổi lại là một người đẹp non nớt như này, ai nấy đều tức giận. Kiều Ngọc Anh thấy tình thế thay đổi rồi, cô ta làm đĩ bao nhiêu năm giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý vội vàng giải thích.
"Xin lỗi cậu, là tớ nói sai rồi. Cửu Cửu cậu biết tớ không có ý như vậy mà đúng không? Cậu hiểu chuyện như vậy nhất định sẽ tha thứ cho tớ mà đúng không?"
Mẹ nó!
Những bạn nữ trong lớp vốn đã không ưa con ả Kiều Ngọc Anh này từ lâu, ỷ mình có chút nhan sắc chuyên đi câu dẫn đàn ông. Câu xin lỗi vừa rồi cũng chỉ có thể lừa được mấy thằng con trai ngu ngốc kia nhưng nào qua mắt được họ.
"Cô nói vậy nghĩa là Cửu Cửu mà không tha thứ cho cô là không hiểu chuyện chứ gì?"
"Cuộc đời tôi chưa thấy kẻ nào mặt dày như cô đâu."
Cửu Cửu nhìn "người thương" của mình bị mọi người chỉ trích nào có thể "nhịn được", vội vàng nói đỡ: "Không sao đâu mà, tớ không để ý đâu. Mọi người đừng nói vậy, cậu ấy chỉ là vô tình thôi"
Chờ mọi người yên tĩnh, coi như bỏ qua chuyện này, Cửu Cửu lại bổ thêm một câu: "Ngọc Anh, tớ...tớ đã mua son cậu thích rồi, chốc nữa về kí túc xá tớ đưa cậu nhé", ông đây đì chết cưng.
Cả lớp: Mẹ kiếp, đào mỏ.
.
.
.
Nay tôi giữ lời hai chương rồi nha, cảm ơn vì mấy bà thả tim truyện "Sống lại làm mèo cùng nam chính của tui", yêu yêu chút chụt.