Mikey lúc này thêm khó hiểu , anh ta từ tối hôm qua rất kì lạ rồi sáng nay chuẩn bị đồ ăn rồi muốn đưa mình về nữa , trong lòng Mikey có gì đó rất rối bời.
Sau khi dọn dẹp xong thì lên xe về nhà trong khoảng thời gian anh dọn dẹp và rửa chén Mikey cứ nhìn anh miết , coi anh có bị điên không. Nhưng hoàn toàn ổn.
Ngồi trên xe 2 người không nói gì cho khi đến nhà Sano , đến nơi Mikey xuống xe, bỗng Takemichi lên tiếng :
" Anh sẽ thanh toán hết nợ của anh em , sau đó chúng ta sẽ không liên quan gì đến nhau nữa, anh chưa làm gì em mà đúng không?"
Mikey nghe thế liền trầm ngâm không nói một lời gì , ánh mắt của Takemichi luôn luôn đắm chìm trong sa đoạ nhưng nay yên lặng đến lạ.
Mikey cuối xuống sau đó ngước mặt lên nhìn anh nhưng anh phóng đi mất tiêu.
Về phía nhà Sano nhìn thấy Mikey về liền vui mừng và bất ngờ. Shinichirou xoa xoa trên người cậu gương mặt đầy lo lắng cho thằng em phía Izana và Emma cũng thế , lo lắng và sốt ruột không thôi. Ông của họ đứng đằng xa cũng yên lòng.
" Tên đó có làm gì em không ? Em không sao chứ? " Thằng em bị mà bị chắc anh sống chết với tên đó , có bị gì thì chịu thôi. Shinichirou thừa biết tên đó ra sao mà.
Mikey lúc này cuối đầu, giọng điệu nghe rất kì lạ: " Anh ta... không làm gì em hết thậm chí là không ngủ chung sáng nay còn chuẩn bị đồ ăn cho em nữa."
" Hả? " Họ có nghe lầm không thế , ai nấy cũng đều ngạc nhiên , họ lo lắng từ hôm qua đến giờ bây giờ không sao thì yên tâm rồi. Cả 4 người đi vào nhà.
Takemichi đi đến siêu thị mua 1 ít đồ nhà to mà tủ lạnh chả có gì ăn vậy là hỏng rồi thêm một số đồ dùng cho cậu và ngôi nhà mặc dù phòng ngủ thì sang trọng mà các phòng khách như cái ổ rác vậy. Lựa cả đống đồ mà hết hồn mà không sao cơ thể này thiếu gì tiền? Hehehehe.
Đang đi thì 1 thanh niên nào đó lỡ va vào anh , anh cúi xuống nhặt dùm bịch đồ ăn vào đưa cho người kia , vâng cuộc sống của anh như muốn thúc đẩy nhanh mọi thứ, người đang cầm bịch đồ ăn người đàn ông của gia đình , điềm tĩnh và là nhà thiết kế thời trang Mitsuya Takashi .
Gương mặt đẹp trai của Mitsuya khi nhìn thấy Takemichi liền thay đổi , khó chịu thấy rõ vừa sợ vừa ghét nhưng không dám nói gì ai biết anh ta sẽ làm gì khi điên lên chứ?
Takemichi nhìn thấy Mitsuya khó chịu liền quay lưng bỏ đi trong kí ức tên này hay chọc ghẹo Mitsuya nên bị ghét.
" Tên này hôm nay sau vậy? không phải hắn luôn trêu ghẹo người khác sao? " Không chọc ghẹo, bình tĩnh cư xử , uống lộn thuốc ư?
Ông chú Takemichi: Sống sao mà khốn nạn thế vậy hả?
Bây giờ là buổi xế chiều , đồ đạc cũng đã làm xong hết , trang trí cho ngôi nhà cho có sức sống các thứ đồ , anh cũng dành 1 ít thời gian đi xung quanh khu phố này ,phong cảnh rất đẹp khác xa thành phố ở thế giới chú sống .
Ngồi trên xích đu mà nghĩ ngợi nhiều điều , xung quanh thật yên bình , chứ thích điều này .
Ai đó đã thấy được điều này lưu khoảnh khắc này vào sâu trong tâm trí~
Thế là anh ngồi đó tới tối luôn=))
Ngồi không cũng buồn nên anh quyết định đi dạo rồi về ngủ , đi qua 1 con hẻm nghe thấy tiếng cười điên khùng nào đó và cả tiếng gầm gừ nữa.
"Xe bắt chó hả?" Có biến!!!
"Ủa , nó là con trai bây ơi."
" Kệ đi , nhìn cũng ngon mà."
Sanzu Haruchiyo đang bị thương trên mặt , có vẻ đuối sức đang cố chống cự lại không có vũ khí trên tay , đánh từ trận này đến trận khác , cũng biết đuối chứ , có phải trâu bò đéo đâu?
Takemichi đi đến gần bọn biếи ŧɦái nhưng chẳng ai biết anh ở đó cả , không có tiếng bước chân hay một khí tỏa ra , sự hiện diện của anh như con kiến vậy, không hay và không biết.
Dựa lưng vào tường anh mới thấy Sanzu , quả thật rất xinh đẹp với 2 vết sẹo trên mặt và mái tóc hồng kia, con chó trung thành của Sano Manjirou đây mà~
" Mà sao cậu ta đánh nhau mà cũng đẹp trai quá vậy?"
1 lúc sau Sanzu ngã quỳ xuống vì hết sức , 1 tên vẫn không từ bỏ vẫn muốn hϊếp cho bằng được từ từ đứng dậy tiến lại gần Sanzu , cậu giờ đây chỉ có cắn răng chịu .
" Tao mà có súng mà chết hết với tao."
-Khặc-
" Đánh thế là còn nhẹ đấy nhé."
Takemichi chỉ bồi dưỡng thêm 1 phát vào sau gáy khiến hắn ngã xuống và bất tỉnh với mấy tên còn lại. Nhìn thấy anh Sanzu liền ngạc nhiên đầu óc vẫn tỉnh táo để nhận ra người này , quan trọng hơn là anh ta giúp mình và cởϊ áσ?
Anh cởϊ áσ sơ mi trắng của mình đắp lên cho Sanzu vì bản chất tốt bụng của anh bảo như thế , rồi ngồi xuống quay lưng về phía trước . " Lên đi, tôi cõng em về nhà." Bản thân cậu như ngưng đọng có vài lần cậu gặp anh trong bang cái bảng tính trăng hoa của anh là cậu phát ghét nhưng nay cậu có cảm giác anh rất dịu dàng và không có ý định xấu.
Không khỏi thở dài một hơi, cũng phải ,danh tiếng của Takemichi này làm cho ông chú Takemichi không làm gì vẫn bị ghét.
" Nhanh nào vết thương không được khử trùng sẽ bị nhiễm khuẩn đấy."
Sanzu chồm lên lưng anh chùm áo qua đầu và lưng áo bị rách của mình.
" Thơm quá."
" Nhà em ở đâu?"
" Tôi.. không muốn về nhà..."
" Vậy về nhà tôi đi , vết thương quan trọng hơn."
Về nhà anh đặt Sanzu lên ghế sofa và lấy hộp cứu thương ra và xử lý cho cậu , từng động tác nhẹ nhàng đặt lên chỗ vết thương cậu , cảm thấy thật ân cần. Không nặng lắm.
" Xong rồi đó, em cứ ở đây đi, tôi đi pha nước cho em tắm." Nói xong anh bỏ đi luôn ...
" Anh ta tốt hơn mình nghĩ nhiều , mặc dù..."
" Nước ấm quá."
Cậu mặc áo của Takemichi lúc nãy đưa cho cậu nó dài trên đầu gối một ít , mặc dù Takemichi có đưa cho cậu một bộ đồ hẵng hoi. Bước ra khỏi phòng cậu đi xung quanh và bước vào một căn phòng , căn phòng khá sang trọng , lúc này có một người bước ra với cái khăn quấn quanh hông.
" Ơ , em đói rồi à? Đợi chút anh sẽ đi làm cho em. " Cậu chụp lấy bộ đồ ngủ và bước ra ngoài.
Sanzu nhìn thấy cơ thể đầy đặng của anh liền đỏ bừng khuôn mặt , cậu cũng méo hiểu tại sao tim mình lại đập nhanh đến như vậy, run run cả người.
Sau khi ăn xong anh rửa chén và tắt đèn chuẩn bị đi ngủ , anh tính đưa Sanzu vào đại một căn phòng nào đó, anh dọn dẹp sạch sẽ hết rồi.
Chuẩn bị rời đi thì có một lực tay kéo lại , là Sanzu.
" Hả? Sao thế ? Sợ ma hả?"
Thôi, thôi nói chi mấy thằng ranh con này khi mà tiếp thu kí ức là chú muốn xỉu ngang rồi, rút xương người nó còn dám rút sợ gì ai nữa.
" Tôi..tôi muốn ngủ trong phòng ....của anh.." Cả đầu cuối xuống không dám ngước lên cả khuôn mặt đẹp trai đỏ bừng vì ngại , tim đập như muốn nhảy ra ngoài. Sanzu đang mong chờ một thứ gì đó ....
" Mày điên rồi Haruchiyo ơi!!!"
Takemichi vẫn không biết có gì lạ thường ở đây vẫn bình thường đáp. " Ừ, cũng được thôi thế tôi sẽ ngủ bên ngoài."
" Hả.. hả không tôi..t-tôi muốn ngủ cùng anh..." Ngại quá đi trời ơiiiiiiiiii.
" Ủa chứ không phải ghét mình à?"
" À được thôi ."
Vào phòng Sanzu lúng túng bước đến giường ngủ và nằm xuống .
"?"
Hai người nằm trên giường Takemichi thì ngã đầu qua lưng Sanzu tay trái gối đầu chìm vào giấc ngủ sâu , Sanzu từ từ xoay người qua nhìn anh , tim đập nhanh hơn nữa ,cố gắng không phát ra tiếng động , bỗng nhiên cậu muốn ...ôm anh.
Nghĩ là làm cậu liền cậu nhẹ nhàng tiến lại gần anh nhào vào ngực anh tham lam hít hương thơm tên cơ thể Takemichi , ôm chặt cứng.
Trong giấc mơ Takemichi thấy mình bị đá đè.