– Vậy tại sao những vụ cưỡиɠ ɧϊếp tập thể khác, người bị hại vẫn đi báo án… Tôi đoán, gã Bá Nam đó là mấu chốt. Hắn luôn là người đầu tiên, không phải cưỡиɠ ɧϊếp, mà là quan hệ tìиɧ ɖu͙© có sự đồng ý của đối phương, sau đó dùng kỹ thuật của mình làm những cô gái đó điên cuồng, mê loạn đến mức cam tâm cho cả lũ kia luân phiên…
Tâm rùng mình nhìn ông trân trối. Nàng chợt hiểu lý do của sự rạo rực khao khát trong cơ thể mình. Nó suy giảm sau lần trong phòng tắm với ông Chen, nhưng khi nàng vừa kể cho ông nghe việc xảy ra, ngọn lửa lại nhen nhóm trở lại.
Mặt Tâm đỏ hồng lên, hơi thở nặng nề, nàng vô thức đặt bàn tay ông lên đùi mình dưới bàn.
Ông Chen ngạc nhiên nhìn Tâm. Ông chợt hiểu nàng bị hãm thật sâu trong xúc cảm nɧu͙© ɖu͙© đó, sâu hơn ông nghĩ nhiều. Ông thở dài hỏi:
– Em và bạn trai mình bình thường quan hệ mấy lần một tuần?
– Em… không biết… Hai ba lần… Rồi bốn năm lần… sau chuyện đó… – Tâm lí nhí.
– Chuyện gì? – Ông nhíu mày hỏi lại.
– Lần… Lần… Em bị hãm hại trong buổi liên hoan lớp…
Tâm chậm rãi kể lại chuyện nàng bị Mạnh và Phước gạt nàng uống thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Lần này nàng có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, có lẽ vì chuyện xảy ra đã lâu. Ông Chen nhíu mày suy nghĩ, có một tình tiết nào đó còn thiếu, nhưng ông không hỏi thêm.
– Haizz… Tôi hiểu rồi. Loại thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ bằng bột trắng đó rất mạnh. – Ông nói.
Tâm tròn mắt nhìn ông Chen.
– Đừng ngạc nhiên như vậy. Ban đầu nó là bài thuốc chiết xuất từ gốc Sâm Tử Miên, chỉ mọc tại vùng núi Giang Tây – Trung Quốc, được nghiên cứu để chữa trị bệnh liệt dương, nhưng không hiểu sao lại có tác dụng với phụ nữ. Một thời nó được xem như thần dược tại Trung Quốc. Nhưng sau đó, có nhiều người dùng quá liều dẫn đến điên loạn và bị cấm sản xuất. Là loại thuốc rất độc hại, có thể để lại di chứng trong trí óc người dùng một thời gian dài. – Ông nói.
Tay ông nắm chặt bờ vai run rẩy của Tâm như trấn an nàng.
– Em có thể bị di chứng của liều thuốc đó. Lại cộng thêm chuyện này. Haizz… Em nên cố gắng kiềm chế. Đừng để mình đắm chìm trong xúc cảm nɧu͙© ɖu͙©. Tìиɧ ɖu͙© là bản năng, nhưng phải học cách nắm bắt nó. – Ông nói.
– Nhưng… Em không biết làm sao… Em không muốn phản bội anh ấy đâu… Em khổ lắm… Hu hu… – Tâm gục mặt xuống bàn khóc nức nở.
Ông Chen bối rối, nhìn quanh, bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn về đây làm ông nóng cả mặt.
– Thôi! Thôi! Em ngoan nào! Người ta đang nhìn tôi như gạt tình chối bỏ trách nhiệm vậy. – Ông vỗ vỗ vai Tâm.
Tâm ngẩn đầu lên, đôi mắt nhòe lệ, nhìn ông như cầu khẩn.
– Em muốn tôi giúp em? – Ông hỏi.
Tâm cúi đầu, gật nhẹ.
– Thôi được! Nhưng em phải tin tôi!
Ông ngoắt tay gọi bồi bàn tính tiền.
Tâm líu ríu đi theo ông, đi ra khỏi nhà hàng. Ông ra hiệu cho nàng leo lên xe trước. Ông đứng bên ngoài móc điện thoại gọi cho ai đó. Sau khi trao đổi vài phút, ông leo lên xe, ra hiệu cho tài xế khởi hành.
– 94 Thái Văn Lung. – Ông nói.
– Mình đi đâu? Không phải về khách sạn sao? – Tâm hỏi nhỏ, mặt đỏ bừng lên.
– Người Trung Quốc có câu “Dĩ độc trị độc”, người Việt Nam lại nói “Gỡ nút dây do chính tay người thắt”. – Ông ngưng lại một chút cho nàng kịp tiêu hóa.
– Tôi không phải người thắt nút, càng không phải người gieo độc trong lòng em. – Ông nhìn nàng mỉm cười.
Tâm chợt rùng mình, tâm trạng nàng bất an xen lẫn hồi hộp.