Bác Sỹ Thú Y Không Đơn Giản

Chương 42

Gương mặt Thẩm mẹ mặc dù có hơi chút kinh ngạc, nhưng ngay lập tức đã bình thường trở lại, bà kéo da mặt, xoay người qua nhường đường rồi nói: "Vào đi."

Thẩm Thiển mím chặt miệng, kéo tay Vưu Nhiên vào nhà. Thẩm mẹ và Vưu Nhiên dường như là cùng lúc liếc mắt về phía bàn tay Thẩm Thiển đang nắm lấy tay Vưu Nhiên. Ánh mắt Thẩm mẹ mơ hồ, cũng không biết đang nghĩ gì, Vưu Nhiên lại thâm sâu nhìn chằm chằm ra ngoài một hồi.

Hai người cứ như đã thỏa thuận trước, lại cùng lúc thu hồi tầm mắt, đưa mắt nhìn nhau. Tình huống này sao lại giống đến thế, lúc trước cũng là Thẩm Thiển kéo Vưu Nhiên vào nhà, mặt Thẩm mẹ không chút thay đổi nhìn chằm chằm hai bàn tay đang nắm chặt, sau đó nhìn Vưu Nhiên.

Điều khác biệt duy nhất chính là, lúc đó Vưu Nhiên rút tay ra, ngượng ngùng cười cười, còn bây giờ, anh lại dùng ánh mắt tự nhiên lạnh nhạt đáp lại Thẩm mẹ, trong ánh mắt ngoài ẩn chứa ý cười còn có một phần cứng cỏi.

Cậu thiếu niên ngượng ngùng lúc trước có thể dễ dàng tách tay ra ấy giờ đã khác. Thẩm mẹ là người phụ nữ thông minh, bà chỉ mỉm cười, sau đó gương mặt lại không chút thay đổi.

Thẩm Thiển và Vưu Nhiên nhu thuận ngồi trên sofa, yên lặng chờ Thẩm mẹ rót nước. Thẩm mẹ rót hai ly nước sôi để nguội đặt ở trước mặt hai người, ngượng ngùng cười nói: "Trời hơi nóng nên không pha trà, uống tạm nước sôi vậy."

Vưu Nhiên mỉm cười, "Mẹ, cái gì cũng được mà."

Thẩm Thiển lườm một cái, ánh mắt như muốn nói anh thật là không biết xấu hổ, không được gọi mẹ lung tung. Thẩm mẹ cũng không thích ứng việc anh đột nhiên gọi như vậy, lạnh nhạt đáp lại, "Nói thật, tuy rằng tôi rất cảm kí©ɧ ŧìиɧ yêu cậu dành cho Thiển Thiển, nhưng cậu cũng biết quan hệ của chị tôi với nhà cậu rồi đấy, lúc trước cũng là yêu thương tha thiết nhưng kết cục rồi cũng như thế. Giờ gả con gái tôi vào nhà cậu, tôi vẫn có chút khúc mắc."

Thẩm Thiển có chút nghi hoặc, không hiểu lời này của Thẩm mẹ có ý gì. Mặt Vưu Nhiên hơi hơi cúi thấp, nhẹ nhàng gật gật đầu, cười yếu ớt, "Con không có Thiển Thiển thì không thể nào sống được. Phải xa Thiển Thiển, thì chi bằng cứ lấy mạng con đi. Nhưng con vẫn mong mạng của mình có thể dài thêm một chút."

Thẩm Thiển nhíu nhíu lông mày, kỳ quái nhìn Vưu Nhiên, cảm thấy những lời này của anh làm cô sởn gai ốc, nói mấy lời gì mà nghe vừa hạ lưu bại hoại lại còn buồn nôn như vậy?

Thẩm mẹ bật cười, "Tôi đây tất nhiên không thể xem mạng người như cỏ rác được."

Thẩm Thiển lại kinh hãi, Thẩm mẹ rất ít cười, mà lời này lại có thể làm Thẩm mẹ cười? Chẳng lẽ nó buồn cười lắm à?

Thẩm mẹ bỗng nhiên thu lại nụ cười, nói với Vưu Nhiên: "Tôi nghĩ, đã đến lúc phải nói cho Thiển Thiển biết một việc." Thẩm mẹ đứng lên, trở vào phòng ngủ của mình, trong chốc lát, trên tay bà đã mang theo một quyển album thật dày, đưa cho Thẩm Thiển, "Thiển Thiển, đây là quá khứ của con."

Thẩm Thiển vô cùng sửng sốt, vụng về nhận lấy, sau đó chậm rãi mở ra. Trang thứ nhất là lúc cô đầy tháng, nằm trên giường, ngây ngốc nhìn ống kính, lần lượt sau đó đều là ảnh chụp khi cô còn nhỏ, chỉ có mình cô, thỉnh thoảng mới có ảnh xuất hiện Thẩm mẹ, nhưng rất ít hầu như không có mấy.

Ảnh khi cô mười mấy tuổi, thì ngay cả bóng dáng Thẩm mẹ cũng không có, chỉ có một mình Thẩm Thiển côi cút một mình. Lật đến phần sau, rốt cuộc mới thấy bóng dáng của người khác, cô ôm một người con trai vóc dáng cao cao, ảnh hai người chụp rất ngốc, nhưng lại cười vô cùng ngọt ngào.

"Cậu nam sinh này tên Vưu Sơ, là con trai dì con. Cũng là anh cùng cha khác mẹ của Vưu Nhiên." Thẩm mẹ hít sâu một hơi, nhắm chặt hai mắt, rồi sau đó từ từ mở ra, ánh mắt lúc ấy đã không còn nghị lực như trước.

Thẩm Thiển có chút kinh ngạc, trố mắt nghiêng đầu nhìn về phía Vưu Nhiên, Vưu Nhiên chỉ nhẹ nhàng cười nói: "Thì ra hai người quen nhau."

Phần sau của cuốn album đại bộ phận đều là ảnh của Thẩm Thiển và Vưu Sơ, cho đến tấm cuối cùng, mới có Thẩm mẹ xuất hiện. Thẩm Thiển sững sờ nhìn tấm ảnh mà bỗng nhiên thấy hơi đau đầu, từng đoạn từng đoạn ký ức vụn vặt lại hiện ra...

"Anh họ, anh đẹp trai như vậy, chắc là có nhiều con gái theo đuổi lắm nhỉ?" Thẩm Thiển nhìn chằm chằm tấm ảnh mới chụp, nhìn tiểu soái ca trên đó mà trêu chọc.

Vị tiểu soái ca kia nói: "Cũng nhiều nhưng không có ai đáng yêu như Thiển Thiển, nên không thèm để ý đến."

"Xì... Được đằng chân lân đằng đầu." Thẩm Thiển lấy quần áo bên cạnh, mà ném về phía anh. Thẩm mẹ thực bất đắc dĩ nói: "Được rồi, được rồi, đừng quậy nữa, ăn cơm đi." Hai người vui vẻ tụ lại bên bàn ăn.

Thẩm Thiển không khỏi nhíu mày, không muốn nghĩ nữa, cô phát hiện cô càng nghĩ thì đầu lại càng đau. Cô tiếp tục lật ảnh, nhưng sau đó đều trống không. Thẩm Thiển sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm mẹ. Thẩm mẹ cười cười, "Sau đó là bí mật của con, con sợ mẹ phát hiện, nên cố ý để trống rất nhiều trang, con cứ lật tiếp đi là thấy."

Thẩm Thiển nghe lời tiếp tục lật, lật thật lâu sau, mới nhìn thấy một tấm ảnh vẽ nguệch ngoạc linh tinh, mà nhân vật trong những tấm ảnh này lại là Thẩm Thiển và Vưu Nhiên. Rõ ràng tấm ảnh này là cố ý chụp. Hai người vẫn còn mặc đồng phục, ngồi thẳng tắp trên ghế sau phòng học trước tấm bảng đen, nét mặt cười tươi như hoa. Trên tấm bảng đen ở phía sau, có viết một chữ 囍 (Hỉ) màu đỏ thẫm nhìn không được đẹp cho lắm.

Hai người cười rất ngọt ngào, để lộ hai hàm răng trắng. Những nét vẽ nguệch ngoạc trên tấm ảnh này rất buồn cười, trên trán hai người đều vẽ chữ "三", Vưu Nhiên còn vẽ râu, lại còn dùng bút lông đỏ viết lên trên tay một con dấu nho nhỏ, bên trong con dấu có viết ba chữ “đã kết hôn” đẹp gấp mười lần chữ 囍 ở phía trên.

Vưu Nhiên yên lặng nhìn tấm ảnh chăm chú, ánh mắt có chút trống rỗng. Tấm ảnh buồn cười này là do Thẩm Thiển muốn chụp. Lúc đó anh không nói cho cô biết, anh học lại một năm nên cô cứ tưởng là anh sắp đi, liền kéo anh đến hiệu chụp ảnh mượn camera bảo Nam Nam chụp cho mình.

Rửa ảnh về, Thẩm Thiển liền reo hò đưa cho anh, "Nè, đây là ảnh kết hôn của chúng ta, lên đại học, nhất định phải đặt ở nơi dễ thấy, thỉnh thoảng lấy ra khoe khoang một hai tiếng."

"Thiển Thiển, chúng ta giống hai đứa ngốc ấy."

"Anh mới ngốc á, dù sao cũng phải nghe em, đặt ở nơi dễ thấy, qua lại mỗi ngày."

"Ngày nào cũng phải nhìn bộ dạng em ngốc như vậy, anh sẽ ăn không ngon."

"Ai muốn anh xem chứ, là em để cho người khác xem, vừa thấy đã biết anh là người của em, để xem còn ai muốn món hàng second-hand như anh. Hừ." Thẩm Thiển đột nhiên cầm lấy một cây bút, viết ở phía dưới bên phải tấm ảnh: Bảo bối Thiển Thiển, anh yêu em, moa moa.

Anh nhịn không được mà co rút khóe miệng, "Em thật không biết xấu hổ, tự nói tự xướng."

Thẩm Thiển túm cánh tay anh, nhộn nhạo nhìn tấm ảnh ngốc xít này, tự thấy thỏa mãn nói: "Lát nữa viết thêm lên mấy tấm nữa, rất thú vị đó."

"Em không phải sẽ viết là ‘bảo bối Nhiên Nhiên, em thích tiểu ** của anh nhất’ đấy chứ."

Thẩm Thiển ôm anh một cái, "Đúng vậy, em thích đến mức muốn thiến thẳng nó mà cất đi luôn."

"Vậy về sau em sẽ không hạnh phúc đâu."

Thẩm Thiển không sao cả nói: "Em có thể tìm người khác cho em hạnh phúc. Cũng không phải chỉ có mình anh."

"Cũng đúng, may mà em nhắc nhở anh, không nên chỉ làm cho một mình em hạnh phúc."

"......"

Sau đó, anh chàng nào đấy mới biết làm cho một người hạnh phúc là đã vất vả lắm rồi...

Vưu Nhiên hồi tưởng lại thì không khỏi bật cười. Thẩm Thiển sau khi nhìn thấy tấm ảnh ngốc xít này thì hắc tuyến rơi đầy mặt. Trời ạ, lúc trước cô ngốc như vậy sao? So với bây giờ còn ngốc hơn sao?

Cô nhanh tay lật tiếp một trang khác, kết quả vẫn là tấm ảnh này, nhưng phía trên không có nét vẽ bậy, mà phía dưới bên phải có viết một hàng chữ: Thẩm Thiển là nữ vương của Vưu Nhiên.

". . . . . ." Trầm Thiển im lặng trong chốc lát, rồi nói với Vưu Nhiên: "Anh viết hả?"

"Em nghĩ có thể thế không? Là em viết."

". . . . . ." Thẩm Thiển hoài nghi chắc lúc trước não cô bị tàn rồi.

Cô lại lật một trang, vẫn là tấm ảnh ấy, bên dưới lề phải cũng có hàng chữ vẫn là dùng bút lông viết: Vưu Nhiên là kỵ sĩ của Thẩm Thiển.

". . . . . ." Thẩm Thiển nhịn không được lại im lặng, cô nghĩ, lúc cô dậy thì chắc có một chút bệnh mơ mộng hão huyền.

Thẩm Thiển lại lật một trang khác, kết quả vẫn là tấm ảnh này. Thẩm Thiển nhịn không được trợn trắng mắt, bọn họ chỉ có một bức ảnh này thôi sao? Tấm ảnh này không có chữ viết, sạch sẽ, nhưng ở bên cạnh lại có tờ giấy. Chữ vẫn còn có thể nhìn rõ ở trên đó là: tạm biệt.

Thẩm Thiển sửng sốt, cô lại tìm tiếp nhưng cái gì cũng không có. Cô nghi hoặc nhìn Vưu Nhiên, "Sao lại là tạm biệt?"

Vưu Nhiên không nói lời nào, chỉ nắm chặt tay Thẩm Thiển, thậm chí còn sợ cô sẽ bỏ tay ra nên dùng lực có hơi mạnh. Thẩm Thiển bị đau, nhưng không hé răng, mà dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Thẩm mẹ, "‘Tạm biệt’ đây là sao vậy ạ?"

Thẩm mẹ nói: "Con đi với mẹ rồi cho nên tạm biệt."

Thẩm Thiển bán tín bán nghi, chuyển hướng ánh mắt sang Vưu Nhiên, Vưu Nhiên thản nhiên cười, "Ý nghĩa của tạm biệt chính là hẹn gặp lại."

". . . . . ."

Hai người ở lại phòng nhỏ của Thẩm Thiển, cái giường chỉ rộng một mét nên rất nhỏ. Thẩm Thiển vốn muốn bảo Vưu Nhiên đến khách sạn ở, nhưng Vưu Nhiên lại không muốn, nhất quyết là phải cùng cô chen chúc trên chiếc giường nhỏ này. Thẩm Thiển không khỏi trợn mắt lên với anh, "Là anh tự chuốc khổ đấy nhé, em ngủ luôn lộn xộn, có lỡ đạp anh xuống giường cũng đừng trách em."

"Anh nằm dưới, em ngủ trên người anh là được." Vưu Nhiên ngồi ở trên giường, nhún nhún người, cảm giác chiếc giường này vẫn có chút đàn hồi anh liền cởi giầy lên giường, vẫy vẫy tay, cười quyến rũ, "Lại đây."

Thẩm Thiển đi qua, đặt mông ngồi ở trên đùi anh. Người nào đó bị đau đến nhíu mày, nâng mông cô lên, đặt ở nơi thích hợp để anh không bị đau, "Em ngồi đó là thiếu chút nữa ngồi bẹp luôn hạnh phúc của em rồi đấy."

Thẩm Thiển liếc mắt nhìn anh một cái, không nói lời nào, "Em thực ra muốn ở nhà với mẹ nửa tháng, anh thực sự tính ở lại với em sao?"

"Dù sao anh cũng rảnh, chờ thu phục em xong, anh còn phải làm công tác dưỡng mẹ của con anh nữa."

". . . . . ." Thẩm Thiển thuận thế ngã vào trong ngực anh, cọ cọ, "Thật ra em đã bị anh thu phục rồi. Anh nhìn anh đi, vừa đẹp trai, nhà lại có tiền, nhìn bề ngoài nho nhã vậy chứ thật ra là mặt người dạ thú."

"Phương thức khen người của em đặc biệt quá ha, anh rất thích em nói anh mặt người dạ thú." Anh nở nụ cười thâm sâu, sau đó đưa tay vào bên trong áo cô mà sờ soạng, Thẩm Thiển lập tức bắt lấy bàn tay đang vượt rào kia của anh, "Ở chỗ mẹ em mà anh cũng dám giở trò lưu manh?"

"Em không nói, anh không nói, mẹ em làm sao biết? Hử?" Anh nhướng lông mi, khóe miệng cong lên một nụ cười nghiền ngẫm.

Thẩm Thiển hơi khựng lại, có chút mất tự nhiên nói: "Sẽ bị nghe thấy."

"Em không kêu là được." Dứt lời một cái liền xoay người đặt cô xuống dưới.

"Không..." Cô còn chưa kịp nói hết, đã bị ai đó bịt miệng, tùy ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Thẩm Thiển thực sự rất muốn khóc, kỹ thuật của Vưu Nhiên quá tốt, cô chắc chắn sẽ không khống chế được mà kêu lên mất thôi, trời ạ...

Tục ngữ nói, thê không bằng thϊếp, thϊếp không bằng kỹ nữ, kỹ nữ không bằng lén lút. Làm mấy chuyện này cũng vậy, phải lén lút mới là kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhất, hưng phấn nhất. Nhưng đêm đó, Thẩm Thiển lại nghẹn muốn chết.

Vưu Nhiên ở bên ngoài rất khiêm tốn. Anh đối với Thẩm mẹ rất lễ phép, biết việc gì nên làm, việc gì không nên Thẩm mẹ càng nhìn càng vừa lòng. Chỉ có Thẩm Thiển là khóc ở trong lòng. Người đàn ông này, mặc xong quần áo thì đúng là không thể không nói là quá tốt, nhưng đã cởϊ qυầи áo ra rồi thì quả thực thay đổi giống như một con người khác. Anh rất giống một con ác thú xấu xa thích nhìn bộ dạng cô vô cùng xoắn xuýt muốn kêu lại không dám kêu...

Nhưng cũng trong mấy ngày này, Thẩm Thiển đã thật sự cảm nhận được thế nào gọi là hạnh phúc. Buổi sáng cùng mẹ đi tập thể dục, tới gần giữa trưa cùng Vưu Nhiên đi chợ mua đồ ăn, anh nấu, cô phụ. Sau đó chờ mẹ cô về, trò chuyện, ăn cơm, nói mấy chuyện tầm phào mà lại thấy ấm áp. Buổi tối lại đau khổ và sung sướиɠ bị con cầm thú nào đó dày vò.

Cô cứ nghĩ cuộc sống sau này vẫn sẽ có thể tiếp tục như vậy, cho đến khi vị khách không mời xuất hiện.

Hôm đó, Thẩm Thiển cùng Vưu Nhiên mua đồ ăn về liền nhìn thấy một chiếc xe sang trọng đậu ở cửa sân. Vưu Nhiên vừa nhìn thấy chiếc xe liền cảm thấy nghi hoặc, anh nhận ra chiếc xe này, là xe của Vu gia.

Thẩm Thiển còn cười nói: "Chẳng lẽ hàng xóm nhà em cặp kè với người giàu có?" Cô vừa nói vừa cười, lúc gần đến nhà, Tinh Tinh liền từ trong cửa nhà mình chạy ra, "Chị Thiển Thiển, chị với anh ấy bỏ trốn về đây à?"

". . . . . .” Thẩm Thiển dở khóc dở cười, "Ai nói thế?"

"Có một dì đến nhà khóc với mẹ chị, cầu xin mẹ chị cho chị đi cùng dì ấy một chuyến."

Thẩm Thiển liền nhíu mày, không biết vị khách không mời mà đến này là ai, vì sao lại đột nhiên đến thăm, lại còn đưa ra yêu cầu khó hiểu như vậy. Vưu Nhiên hơi hơi nheo mắt lại, ánh mắt thay đổi liên tục.

Vừa bước vào nhà, hai người liền thấy ngồi trên sofa ngoài Thẩm mẹ, còn có hai người nữa, đó là... Hồ nữ sĩ, vợ của Vu Thiên Dương cùng con gái lớn Vu Nam Nam.

Thẩm Thiển vô cùng sửng sốt, đứng phía sau Vưu Nhiên liếc mắt nhìn Hồ nữ sĩ, lại thấy Hồ nữ sĩ cũng đang có phần kinh ngạc nhìn Vưu Nhiên, ánh mắt không ngừng trốn tránh cái nhìn chăm chú của anh.

"Mẹ, có chuyện gì vậy?"

Mặt Thẩm mẹ không chút thay đổi nói với Hồ nữ sĩ: "Con gái tôi đã trưởng thành, việc này cô cứ hỏi nó đi." Thẩm mẹ nói xong, liền vào trong phòng, để lại mấy người đang vô cùng lúng túng.

Hồ nữ sĩ cắn chặt răng, nhìn về phía Thẩm Thiển đang đứng ở cửa, yếu ớt đứng lên, đi đến trước mặt cô, cất giọng không lớn lắm: "Cô Thẩm, tôi là vợ của Vu Thiên Dương."

Thẩm Thiển nghiêm mặt, không nói lời nào.

"Mẹ của cô đã nói cho cô biết ai là ba cô rồi đúng không."

Thẩm Thiển lạnh mặt, "Bà yên tâm, tôi sẽ không tìm ông ấy."

Hồ nữ sĩ nhắm mắt lại, quỳ xuống trước mặt cô, ngay lập tức nước mắt như mưa, nghẹn ngào nói: "Cầu xin cô đi cứu… cứu ba cô, ba cô bị ung thư máu, ông ấy cứ giấu không cho tôi biết, đến bây giờ thì hóa trị cũng không có tác dụng, chỉ có thể ghép tủy. Nhưng nhóm máu hai đứa con gái của tôi đều không hợp nên giờ chỉ còn hy vọng duy nhất vào cô."

"Mẹ." Nam Nam muốn kéo Hồ nữ sĩ dậy, nhưng bà ta nhất quyết không chịu, kiên quyết quỳ dưới đất.

Thẩm Thiển vốn đã kinh hãi, lại đột nhiên bị Hồ nữ sĩ quỳ xuống trước mặt nên còn khϊếp sợ hơn cả việc biết người đàn ông mới gặp không lâu ấy nay lại ngã bệnh. Nhưng cũng không thể trách Thẩm Thiển vô tình, cô không hề thấy khó chịu, mà chỉ kinh ngạc.

"Người đàn ông đó thực buồn cười, tới lúc sắp chết rồi mới đến tìm tôi, nhận tôi?" Thẩm Thiển ôn hòa nói, cũng không đỡ Hồ nữ sĩ đang quỳ gối trước mặt cô đứng dậy. Hồ nữ sĩ lặng im một hồi, nước mắt lăn dài, "Ông ấy không biết ông ấy còn có một đứa con gái, lần này là tự tôi âm thầm tới đây."

Thẩm Thiển chua sót cười, "Các người hiện tại đang cầu xin tôi, không thành ý."

Hồ nữ sĩ không nói lời nào, Nam Nam đứng bên cạnh rốt cuộc nói một câu, "Nếu không phải mẹ cô xuất hiện, quan hệ của ba mẹ tôi sẽ không tồi tệ như vậy, cô còn ở đó mà nói không có thành ý? Cũng đã quỳ xuống xin cô rồi còn gì."

"Đem trách nhiệm đổ hết lên đầu mẹ tôi? Là người đàn ông kia không tự quản tốt bản thân đấy chứ? Có tư cách gì mà nói mẹ tôi?" Thẩm Thiển lần đầu tiên ăn nói kích động như vậy.

Nam Nam trố mắt không thể nói được gì, Hồ nữ sĩ giận dữ trừng mắt liếc cô ta một cái, bảo cô ta câm miệng, sau đó vẻ mặt ôn hòa nói với Thẩm Thiển: "Dù sao đó cũng là ba cô, cô không thể thấy chết mà không cứu được?"

"Cũng đâu có chắc chắn là tôi có thể cứu được ông ấy, không cần đề cao tôi như vậy."

"Dù sao cũng là thêm một cơ hội."

Thẩm Thiển nghiêm mặt lạnh, "Ý của tôi còn chưa đủ rõ ràng sao? Tôi, không, đi." Mặt cô vẫn không chút thay đổi sau khi nói xong ba chữ kia.

Hồ nữ sĩ im lặng không nói lời nào. Nam Nam nhịn không được mà kéo Hồ nữ sĩ, "Mẹ, chúng ta đi, chúng ta không thể bị khi dễ thế này được."

"Nhưng Nam Nam, ba con..."

"Mẹ, ba con đối xử với mẹ như vậy mà mẹ còn tốt với ông ấy? Từ nhỏ đến lớn, bởi vì người phụ nữ kia mà hai người suốt ngày cãi nhau, mỗi lần như vậy tối ba lại không về nhà, còn mẹ thì ở nhà đập đồ đạc, con với em cứ phải nửa đêm lại bị đưa đến nhà bà ngoại. Là ông ấy có lỗi với mẹ, bây giờ mẹ vì ông ấy mà đi cầu xin một người hại cả đời mẹ, mẹ có cần phải để mình bị coi thường như vậy không."

"Bốp." Một bàn tay giáng thẳng vào mặt Nam Nam, Hồ nữ sĩ nghiến răng nghiến lợi nói: "Bây giờ người nằm hấp hối trên giường bệnh chính là ba con đấy! Ông ấy có sai như thế nào thì cũng là trụ cột nuôi cả nhà chúng ta, cho con được chăn ấm đệm êm, con là đứa con gái bất hiếu."

Hồ nữ sĩ liếc mắt nhìn Thẩm Thiển một cái rồi oán hận rời đi. Nam Nam lau nước mắt, đi theo. Thẩm Thiển chỉ biết ngây ngốc nhìn màn diễn này mà không biết nên khóc hay nên cười. Vưu Nhiên đi tới, ôm cô vào trong lòng, an ủi nói: "Vẫn là chuyên tâm với một người phụ nữ, không đυ.ng chạm đến người phụ nữ khác, cũng không làm cho người phụ nữ của mình thương tâm là tốt nhất, đúng không? Thiển Thiển?"

Thẩm Thiển dở khóc dở cười, "Anh đang nói anh đấy à?"

"Đương nhiên, phương pháp của anh rất sáng suốt đúng không?"

"Uhm." Thẩm Thiển rúc vào ngực anh, khoan thai nhắm mắt lại, thật may khi gặp được một người đàn ông sáng suốt.

"Thiển Thiển." Thẩm mẹ từ trong phòng đi ra, trên mặt vẫn còn nước mắt. Thẩm Thiển từ trong ngực Vưu Nhiên đi ra, sững sờ nhìn vẻ mặt đó của Thẩm mẹ, thì thào nói, "Mẹ, mẹ..."

"Con đi một chuyến đi, dù sao ông ấy cũng là ba con, nếu ông ấy chết, mẹ..." Bà đột nhiên che mặt, kiềm chế cảm xúc của mình, "Thiển Thiển, lúc trước mẹ sinh con, con có biết là vì sao không?"

"Vì yêu ông ấy?"

Thẩm mẹ lắc đầu, "Bởi vì mẹ hận ông ấy. Mẹ muốn làm cho con của ông ấy sống không yên ổn. Nhưng mẹ lại quên mất, con cũng là con mẹ. Sau khi sinh con, mẹ mới hối hận, sở dĩ mẹ đối xử không tốt với con là bởi vì mẹ không có cách nào để đối xử tốt với con."

Thẩm Thiển câm lặng. Thẩm mẹ đi tới, "Mẹ xin lỗi con. Vì mẹ bị tổn thương, không còn tin tưởng đàn ông, hơn nữa ba Vưu Nhiên lại là người đàn ông vứt bỏ vợ con, mẹ sợ con ông ấy cũng cùng một giuộc với cha nó, cho nên... mới làm chuyện hồ đồ, kiên quyết chia rẽ hai đứa. Sau biết mình làm sai thì đã muộn. Cũng may, hai đứa thật có duyên, bây giờ lại có thể hạnh phúc. Coi như là con tích chút phúc đức, coi như là cứu người xa lạ đi."

Trong lòng Thẩm Thiển ngổn ngang trăm ngàn cảm xúc, cô không biết phải trả lời người phụ nữ đang khóc đến đỏ hoe cả mắt này thế nào. Cô biết Thẩm mẹ vẫn còn yêu Vu Thiên Dương, lại càng biết, nếu Vu Thiên Dương chết, mẹ cô cũng không sống nổi.

Cả ngày hôm ấy, Thẩm Thiển vẫn không đồng ý với Thẩm mẹ, chỉ rầu rĩ không nói năng gì. Tới tối, Thẩm Thiển vẫn ngây ngốc ngồi trên giường không nói lời nào. Vưu Nhiên đi tới, ôm cô thật chặt vào lòng, "Khó quyết định lắm sao?" Thẩm Thiển ngẩng đầu nhìn về phía Vưu Nhiên đang vô cùng bình tĩnh tự nhiên, hỏi lại: "Anh có hận ba anh không?"

"Em xem ông ấy là một ví dụ."

"Nếu môt ngày nào đó ba anh bị ung thư máu, cần anh cho tủy, anh có đồng ý đi không?"

Vưu Nhiên nghĩ nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc nâng mặt Thẩm Thiển lên, "Giống như mẹ em nói, xem như cứu một người xa lạ, cho người khác một hy vọng, hoàn thành một chút tình yêu thương của mình? Hơn nữa, cũng không nhất định sẽ thành công."

Thẩm Thiển gật gật đầu, bỗng nhiên xoay mặt lo lắng nói với Vưu Nhiên: "Anh không ngại em là con riêng chứ?"

Vưu Nhiên phì cười, cúi người hôn cô hai cái, "Bất kể em là con gái nhà ai, là người phụ nữ của anh là được rồi." Dứt lời, không hỏi cô, anh đã trực tiếp nhào tới, tiếp tục hoạt động cầm thú của anh.

Thẩm Thiển đồng ý đi kiểm tra tủy, nhưng trước đó cô thỏa thuận với Hồ nữ sĩ không được nói cho Vu Thiên Dương biết cô là con gái ông ấy, Thẩm Thiển không muốn cuộc sống của mình và mẹ bị quấy nhiễu.

Hồ nữ sĩ đồng ý, mà phải nói là mừng như điên. Điều này chắn chắn có lợi cho bọn họ. Nói như thế nào Vu Thiên Dương cũng là quân nhân cấp bậc sư trưởng, có đứa con gái riêng thì thanh danh cũng không tốt, nhẹ thì bị dèm pha, nếu nghiêm trọng thì còn có thể bị cách chức điều tra, kéo theo rất nhiều phiền phức.

Kỳ thật Thẩm Thiển nào có nghĩ nhiều đến như vậy, đây chỉ là do Thẩm mẹ cứ năm lần bảy lượt yêu cầu Thẩm Thiển phải làm như vậy mà thôi. Thẩm Thiển không khỏi oán giận, "Người khác đều gọi mẹ em là Thẩm mẹ, em thấy nên gọi bà ấy là thánh mẫu mới đúng."

Vưu Nhiên bật cười, "Con của Thánh mẫu là Jesus đấy, em cũng muốn ngày nào đó bị cởi sạch mà treo lên hả?"

"Đi chết đi." Thẩm Thiển phẫn hận nói.

Sau khi Thẩm Thiển để lại mẫu tủy gần nửa tháng, lúc đó, Thẩm Thiển và Vưu Nhiên đã về tiểu khu Giang Hạ. Điều đáng nhắc tới chính là, khi Thẩm Thiển và Vưu Nhiên ở thị trấn cũ, Thiển Thiển đã sinh được một ổ năm con chó con. Thẩm Thiển nói, "Chó bình thường chỉ sinh hai đến bốn con, rất ít khi sinh năm, nhìn xem mầm mống của Lông Xù nhà em mạnh mẽ ghê chưa."

Vưu Nhiên lạnh lùng hất nước lạnh, "Để lại mầm móng thì giỏi lắm sao? Nói như thế nào thì cũng là công lao của con mẹ."

Thẩm Thiển nghiến răng nghiến lợi, đến việc này mà cũng phải làm cho cô cụt hứng, Thẩm Thiển chỉ vào Vưu Nhiên, nói với Lông Xù, "Lông Xù, cắn anh ấy, anh ấy nói mày không có tài cán gì kìa."

Lông Xù nào có để ý cô, nó còn đang bận le lưỡi liếʍ cho con nó. Thẩm Thiển không khỏi rơi lệ đầy mặt, "Anh ấy nói mày bất lực đó, vậy mà lại mày không phản ứng."

"Anh đâu có nói vậy, là em bẻ cong sự thật. Bất lực là không sinh đẻ được, vậy con của Thiển Thiển là của ai? Không phải Lông Xù sao?" Vưu Nhiên nhướng mày. Lông Xù dường như cũng nghe hiểu tiếng người, dừng đầu lưỡi lại, từ từ âm trầm quay đầu nhìn Thẩm Thiển.

". . . . . ."

Vưu Nhiên phì cười, vuốt vuốt tóc Thẩm Thiển, "Em như vậy chính là muốn làm cho Lông Xù tức chết à."

Lúc Thẩm Thiển đến bệnh viện, rất nhiều người cùng đi, đương nhiên, là những người biết chuyện. Nam Nam, Hồ nữ sĩ, Vưu Nhiên. Thẩm Thiển bất an ngồi ở trên ghế. Vưu Nhiên ngồi bên cạnh ôm cô. Nam Nam nhìn như có chút cáu kỉnh, hai tay đan vào nhau, ánh mắt nhìn rất bất định. Hồ nữ sĩ là người căng thẳng nhất, bà ta vẫn nắm chặt hai tay, chặt đến nỗi tay cũng trở nên trắng bệch, mu bàn tay còn đau âm ỉ. Rốt cuộc cũng đến phiên bọn họ.

Bác sĩ nói: "Có một tin tốt và một tin xấu."

Cho nên mọi người đều sửng sốt.

"Tin tức tốt chính là, tủy của cô Thẩm phù hợp với tủy của ông Vu Thiên Dương."

Nhưng mọi người không biết nên vui hay nên buồn, bởi vì còn có tin xấu.

"Tin xấu chính là, cô Thẩm đang mang thai, nếu muốn hiến tủy thì phụ nữ có thai không được hiến, hoặc là phải bỏ đứa bé, hoặc là... từ bỏ." Bác sĩ chuyên nghiệp nở nụ cười.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đây có tính là cẩu huyết đặc thù không nhỉ = =

A-men, rối rắm a rối rắm. . . .