Ái Tình Muộn Màng

Chương 15 (Hoàn)

Đợi chín tháng mười ngày sau, Chung Lan lại thuận lợi sinh ra bé gái thứ hai, nam nhân đặt tên cho bé là Ngô Tiếu Tiếu.

Chung Lan được hắn chăm sóc tốt lắm, dù là nam nhân song tính và hơn ba mươi tuổi rồi nhưng y lại sinh con vô cùng dễ dàng, chỉ có Ngô Kỳ Phong là ở bên ngoài đi đi lại lại, lòng nóng như lửa đốt, hận không thể nhào vào phòng chịu đau thay cho y.

Đợi bác sĩ cho người nhà vào rồi, hắn liền hấp tấp chạy đến bên cạnh y, hôn hôn lên trán y mấy cái, thời gian chờ đợi bên ngoài hắn thật sự đã có biết bao nhiêu sợ hãi.

Tiếu Tiếu lớn lên xinh xinh xắn xắn rất giống Chung Lan, nam nhân nhìn qua Niệm Niệm, không biết giống ai mà vừa cứng đầu lại vừa nghịch ngợm.

Đợi Tiếu Tiếu được năm tháng, Ngô Kỳ Phong quyết định cầu hôn Chung Lan, y đã sinh hai cái bánh bao cho hắn rồi, hắn phải chịu trách nhiệm với y, phải cho y một danh phận.

Ngày hôm đó cũng chính là ngày sinh nhật của Chung Lan, trong một nhà hàng sang trọng phủ đầy hoa hồng đỏ từ trong ra ngoài, trên bàn rượu và nến ánh lên vẻ lấp lánh dưới ánh đèn pha lê, phục vụ trang nhã cùng hàng trăm khách mời sang trọng đang chào hỏi nhau trong bữa tiệc do Ngô giám đốc tổ chức.

Trương Dương đứng trước cửa ra vào, trợn mắt nhìn khung cảnh trước mặt, trong lòng thầm mắng thằng bạn mình, không phải ngày xưa một hai nói không yêu người ta sao, bây giờ thì hận không thể thông báo cho cả thế giới biết người ta là của hắn.

Bỗng tất cả đèn đều vụt tắt, mọi người đều hướng mắt về đại sảnh, nam nhân cao lớn mặc một bộ tây trang vô cùng lịch lãm, trên tay hắn còn cầm một bóa hoa hồng lớn bước đến chỗ Chung Lan đang sững sờ ở bên cạnh.

Ngô Kỳ Phong tặng hoa cho y, sau đó quỳ một chân xuống đất, vô cùng trang trọng mở ra nắp hộp đựng nhẫn, ở trước mặt tất cả mọi người nói với y

“Anh có đồng gả cho tôi không ?”.

Cả hội trường đều rơi vào im lặng, có người vì quá bất ngờ mà không thốt nên lời, có người lại thầm khóc vì Ngô giám đốc sắp thành hoa đã có chủ.

Chung Lan đưa hai tay che lại miệng, trái tim như muốn nhảy ra ngoài, cảm động đến rơi nước mắt không ngừng, liên tục gật gật đầu

“Anh….đồng ý….đồng ý….”

Ngô Kỳ Phong mỉm cười, hắn nắm lấy tay y từ từ mà đeo nhẫn vào, sau đó còn hôn lên tay y một cái.

Nam nhân đứng lên ôm chầm lấy Chung Lan, xoay vòng vòng mấy cái, còn không biết xấu hổ mà hôn chụt chụt vào môi y.

Tất cả mọi người được chứng kiến chuyện vui, đồng lòng hò hét, vỗ tay chúc mừng hạnh phúc của hai người.

Sau đó, Ngô Kỳ Phong lập tức dắt tay y đi đăng ký kết hôn, rồi lại đem y qua nước ngoài tổ chức hôn lễ.

Chung Lan mặc một bộ tây trang trắng, trên tay cầm một bóa hoa, vô cùng xinh đẹp khoác lấy tay nam nhân anh tuấn bên cạnh cùng nhau bước vào lễ đường, dưới sự chứng kiến của mọi người, trao nhẫn cho nhau, thề rằng sẽ yêu nhau, cùng nhau sống hạnh phúc cho đến cuối đời.

Kết thúc buổi lễ, Ngô Kỳ Phong liền nắm tay Chung Lan chạy đi hưởng tuần trăng mật, để lại bánh bao nhỏ Tiếu Tiếu và Niệm Niệm cho Lưu Sâm, Trương Dương và hai bảo mẫu chăm sóc.

Đêm tân hôn, Chung Lan ngồi trên giường, hai tay níu chặt vào nhau, trái tim đập thình thịch thình thịch, thật ra bây giờ y đang rất lo lắng.

Từ lúc sinh Tiếu Tiếu đến nay, y tăng cân không ngừng nhưng lại không hề có dấu hiệu giảm xuống, cái bụng mỡ mỡ, mông thì phì phì đầy thịt, hai má cũng hơi mum múp lên rồi.

Chung Lan sợ lắm, sợ nam nhân chê y xấu xí, chê y vừa già vừa béo, sợ nam nhân sẽ không còn muốn y nữa, sợ hắn sẽ có người khác.

Từ lúc y mang thai Tiếu Tiếu đến nay, hai người không có gần gũi nhau, y cứ tìm cách trốn trốn tránh tránh hắn mãi, nhưng Chung Lan biết, tối nay y không thể thoát được nữa rồi.

Bỗng cửa nhà tắm lạch cạch một tiếng, Ngô Kỳ Phong chỉ quấn mỗi một cái khăn tắm bước ra ngoài, thân hình hoàn hảo cao lớn cường tráng, cơ bắp rắn chắc tràn ngập hương vị giống đực.

Hôm nay hắn vui lắm, uống đến say mù mịt, sau khi tắm xong đã tỉnh táo lên một chút nhưng quanh thân vẫn tỏa ra một mùi rượu dày đặc. Hắn chẳng kiêng nể gì mà dùng ánh mắt nóng bỏng, thô tục nhìn y, giống như dã thú đang nhìn con mồi, hắn thật sự thèm y đến điên rồi.

Ngô Kỳ Phong cúi xuống hôn y, Chung Lan cũng thuận theo hôn hắn nhưng lúc nam nhân muốn lột đồ của y, Chung Lan liền run lên, vội vàng đẩy hắn ra cười cười nói

“Kỳ Phong….hôm nay chúng ta cũng…cũng mệt rồi….nên đi ngủ sớm thôi….”

Ngô Kỳ Phong nhăn mặt, chính là một bộ dáng không cam tâm

“Không muốn.”

Nam nhân lại lấn tới hôn y tới tấp, tay hắn bóp chặt mông thịt phì nhiêu của y, Chung Lan giật mình, sợ hắn nhận ra được điều gì lại vội vàng trốn tránh

“Anh…anh lo cho hai bé con quá….chờ anh….anh gọi cho bảo mẫu……. “

Ngô Kỳ Phong say rồi, hắn không còn giữ được bình tĩnh như thường ngày, tức giận tiến đến ôm lấy Chung Lan đang muốn chạy ném lên giường.

Hắn trói hai tay y lại, quỳ gối ở trên giường, tháo khăn tắm vứt sang một bên, dươиɠ ѵậŧ thô to đứng thẳng sừng sững hiện ra trước mặt Chung Lan, nam nhân không nói một lời liền đem dươиɠ ѵậŧ nhét vào trong miệng của y.

Miệng của Chung Lan bị căng ra đến mức tận cùng, mặc kệ y có chịu đựng được hay không, nam nhân xem nó giống như hoa huyệt thứ hai mà không ngừng kịch liệt giao phối, thô bạo giống như đang thao làm lỗ nhỏ phía dưới của y.

Nhìn bộ dáng thống khổ của Chung Lan, cái miệng nhỏ cố sức ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ quá cỡ của hắn, Ngô Kỳ Phong có một loại tính ngược kɧoáı ©ảʍ tràn ngập thõa mãn trong lòng.

Nam nhân gầm lên, nắm lấy tóc y, dùng sức điên cuồng đâm sâu vào bên trong khoang miệng ấm áp, cuối cùng đâm sâu vào tận bên trong yết hầu, làm mặt y như muốn dán vào thân dưới của hắn, phập phập bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Miệng của Chung Lan bị làm cho rách nát, khóe miệng cơ hồ bị trầy da, hai mắt tan rã đẫm lệ, thậm chí còn không thể phát ra được âm thanh nào.

Nhìn Chung Lan bị mình làm thành như vậy, nam nhân không một chút thương tiếc ngược lại càng muốn thô bạo chà đạp y hơn, hắn lột quần của y, đem hai chân cưỡng chế tách sang hai bên, đem dươиɠ ѵậŧ mài trên hoa huyệt, nam nhân cúi đầu hôn y, hôn càng sâu tốc độ phía dưới lại càng lúc càng nhanh, hoa huyệt bị va chạm đến sưng đỏ chảy nước, đột nhiên chưa kịp phòng bị dươиɠ ѵậŧ liền đâm mạnh vào trong lỗ nhỏ.

Cơ bắp hắn bắt đầu cương cứng, nam nhân hóa thân thành dã thú mất lý trí, tàn nhẫn mà phá nát bên trong, mỗi lần đều như muốn đâm thủng tử ©υиɠ của y, thậm chí bụng của Chung Lan còn cơ hồ nổi lên hình dạng dươиɠ ѵậŧ của hắn.

Nghĩ đến việc hôm nay hai người đã chính thức là vợ chồng, nam nhân có một loại sung sướиɠ nói không nên lời, cả người hắn chỉ còn lại thú tính, dươиɠ ѵậŧ càng ngày càng phình to đáng sợ, hắn vừa thô bạo đâm vào hoa huyệt không ngừng vừa gầm lên

“Làm chết anh….muốn làm hư anh….”

Khuôn mặt của Chung Lan đã ướt đẫm nước mắt và nước miếng, hai chân run rẩy kịch liệt theo động tác của hắn, hai tay bị trói đã hiện ra vết hằn đỏ, miệng của y vừa nãy bị hắn nhét dươиɠ ѵậŧ vẫn còn chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, bộ dáng giống như bị người cưỡиɠ ɧϊếp đến hỏng rồi.

Ngô Kỳ Phong ngậm lấy vυ' của y, hút hết sữa bên trong, hút hết cái này lại đến cái khác, không còn sữa hắn liền nổi nóng bóp chặt nó, cắи ʍút̼ nó đến sưng to hơn một vòng.

Không một chỗ nào của Chung Lan là không bị hắn chà đạp, chỗ hai đầṳ ѵú là hai dấu răng to tướng, dấu hôn ở khắp mọi nơi, hai cánh môi sưng đỏ, mà thảm thương nhất vẫn là hoa huyệt, lỗ nhỏ nguyên bản bị làm thành một cái động, đã mất đi co giãn không thể khép lại được.

Đợi hắn điên cuồng thao làm hơn một canh giờ, Chung Lan thật sự bị làm hư rồi, cứ run run mãi không ngừng, hoa huyệt cũng phun nước như không thể dừng lại được nữa, y khóc đến sưng cả mắt, bị chơi vô cùng đáng thương.

Sau khi đã bắn ra lần thứ hai, Ngô Kỳ Phong cũng dần lấy lại được bình tĩnh, khàn giọng hỏi y

“Tại sao lại trốn tránh tôi ?”

“Anh hối hận khi đã sinh con cho tôi ? “

Chung Lan nghe hắn nói liền giật mình, liên tục lắc lắc đầu, vẫn là khổ sở nói với hắn

“Sau khi sinh Tiếu Tiếu anh….anh tăng cân nhiều lắm….anh chỉ sợ…sợ em chê anh béo……hức hức…. “

Ngô Kỳ Phong trợn mắt nhìn y, không thể tin được một cái lý do ngu ngốc đến như vậy.

Nam nhân kiểm chứng mà sờ sờ bụng mỡ của y, bóp bóp mông thịt phì nộn, xác thật là có chút béo ra, thảo nào hắn cứ có cảm giác thân y còn mềm mại hơn ngày xưa.

Chung Lan bị hắn sờ sờ không ngừng, nức nở nức nở, trong lòng vừa thấp thỏm, vừa bất an giống như cô vợ nhỏ.

Ngô Kỳ Phong lúc này chỉ cảm thấy vợ nhỏ của hắn thật đáng iu, cúi xuống hôn hôn không ngừng vào bụng mỡ của y, rồi lại ngước lên nói

“Không chê.”

“Tôi yêu anh….dù anh có biến thành cục thịt mỡ thì tôi vẫn yêu anh.”

Chung Lan đỏ mặt nhìn hắn, trong mắt là một biển tình yêu bao la tràn ngập, một lúc sau lại thẹn thùng nói nhỏ với hắn

“Anh…cũng…cũng yêu em…”

Hiểu lầm được hóa giải, Ngô Kỳ Phong ngậm lấy môi y, đem dươиɠ ѵậŧ đâm mạnh vào bên trong một lần nữa, bóp cái mông phì của y mà thô bạo đóng cọc, trong phòng tiếng chụt chụt và bạch bạch vang lên suốt cả đêm.

Sau đó, nhờ vào tuần trăng mật bảy ngày sáu đêm trên giường của đôi phu phu, bánh bao thứ ba được sinh ra đời.

Ngô Kỳ Phong có đôi lúc rất hối hận, hối hận vì đã không yêu Chung Lan của hắn sớm hơn một chút, hối hận vì đã nhận ra tình yêu này quá muộn màng.

Nhưng Ngô Kỳ Phong biết, dẫu mai này có bao nhiêu khó khăn cùng sóng gió xảy ra, hắn vẫn sẽ luôn luôn nắm chặt tay Chung Lan, nắm chặt tay vợ nhỏ của hắn, dùng tình yêu cả đời này đều đem hết cho y, yêu y đến khi chết đi và đương nhiên, sẽ cùng y tạo nên một gia đình nhỏ hạnh phúc của hai người.