Ái Tình Muộn Màng

Chương 13 (H)

Sáng hôm sau, Ngô Kỳ Phong phơi phới nằm chống tay trên giường, ngắm Chung Lan đang ngủ say bên cạnh.

Tối qua Chung Lan bị hắn dày vò vô cùng thê thảm, cơ hồ là tới rạng sáng. Lúc ngủ còn nức nức nở nở nói mớ kêu “không cần…không cần….” vô cùng đáng thương.

Bỗng Chung Lan động động mí mắt, nhẹ nhàng tỉnh dậy, đập vào mắt là khuôn mặt say mê của nam nhân bên cạnh, y có chút giật mình, đỏ mặt chớp chớp mắt nhìn hắn.

“Chào buổi sáng…” Ngô Kỳ Phong tiến đến hôn hôn lên má y, bàn tay lần mò vào trong chăn, sờ vào hoa huyệt sưng đỏ vẫn còn ướt đẫm.

Chung Lan sợ hắn lại muốn làm nữa, cả người đều run lên, nhìn hắn đáng thương hề hề nói

“Kỳ Phong…không…không làm nữa được không…chỗ….chỗ đó vẫn còn đau lắm…”

Ngô Kỳ Phong tim đập một cái thịch, tự mắng bản thân hai chữ cầm thú, cố gắng áp chế đi xuống thú tính trong lòng.

Nam nhân chỉ có thể nhìn y mà nuốt nước miếng, sờ mông sờ vυ' y cho đỡ ghiền.

Hai người đang quấn quýt không rời thì đột nhiên Chung Lan nhẹ nhàng đẩy hắn ra, y sợ Niệm Niệm lúc ngủ dậy không thấy baba đâu sẽ khóc, Chung Lan vội vàng mặc lại quần áo muốn chạy sang với bé con.

Nhưng khi mới vừa đặt chân xuống sàn, hai chân y đã mềm nhũn không chút sức lực mà ngã xuống……Chung Lan cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Ngô Kỳ Phong mạnh mẽ bế y đặt lên giường, đặt nụ hôn nhẹ lên vai y nói

“Anh ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi….để tôi.”

Chung Lan đành gật gật đầu với hắn.

Nhưng khi nam nhân vừa mở cửa ra, cục bột nhỏ đã dụi dụi mắt đứng trước mặt, bé con thấy hắn liền bừng tỉnh, mắt to lại trừng mắt nhỏ, bé con chán ghét lướt qua hắn còn bập bẹ thêm một câu

“Người xấu…xấu…”

Chung Lan dang hai tay ra, bé con liền chạy đến ôm lấy y, Chung Lan ôm con vào lòng, có lẽ bé con thấy baba nên an tâm rồi, mơ màng một hồi lại tiếp tục ngủ thϊếp đi.

Ngô Kỳ Phong nhìn hai cha con, trong lòng có một loại cảm xúc của người thắng cuộc, đời này của hắn cũng chỉ cần bấy nhiêu đây thôi, hết sức thỏa mãn, hắn tiến đến ôm cả hai tình yêu vào lòng, trầm khàn nói

“Hôm nay tôi sẽ đưa anh và con trở về nhà của chúng ta.”

Chung Lan đưa tay sờ mặt hắn, mỉm cười gật gật đầu.

Chung Lan dọn dẹp một số quần áo của y và Niệm Niệm, nói lời tạm biệt với căn phòng đã gắn bó hai năm.

Lúc đến nơi cũng mất gần một ngày trời, ngoài trời cũng đã chập tối, Ngô Kỳ Phong còn dẫn hai cha con đến cửa hàng, mua cho y và Niệm Niệm rất nhiều đồ đẹp, bé con chỉ cần nói thích đồ chơi gì, hắn sẽ lập tức mua ngay cho bé, Chung Lan phải ngăn hắn lại, nếu không rất có thể hắn sẽ đem hết cửa hàng của người ta mang về nhà.

Niệm Niệm là con nít mà, bé con thấy nhà mới vừa to vừa đẹp thì òa lên, chạy lung tung khắp nơi, sau lại đổ mớ đồ chơi của người xấu xa mua cho, chơi đến quên cả ăn cả ngủ, thật ra người xấu xa cũng không có xấu lắm, thế là hảo cảm của bé với nam nhân cũng tăng lên một ít.

Chung Lan muốn xách đồ vào phòng của y và bé con đã bị Ngô Kỳ Phong giành lấy để vào phòng của hắn.

“Kỳ Phong…cái đó…anh…..anh….”

“Từ nay anh sẽ ở cùng phòng với tôi.” Ngô Kỳ Phong rất thản nhiên mà nói ra điều này, không cho y lấy một cơ hội để từ chối.

Chung Lan đỏ mặt, ở cùng phòng với nhau thì y và nam nhân có khác gì vợ chồng đâu…..

Mặc dù y đã ba mươi lăm tuổi rồi, tuổi này được gọi là ông chú rồi nhưng không hiểu sao càng lớn tuổi y lại càng có thêm một loại quyến rũ nói không nên lời. Chung Lan vừa mới tắm xong, sau khi sinh con thân thể của y càng thêm đầy đặn, ngực nở mông to, quanh thân tỏa ra một mùi hương cơ thể nhẹ nhàng trộn lẫn với mùi hương tươi mát của sữa tắm.

Ngô Kỳ Phong nhìn y mà nuốt nước miếng ừng ực, giữa đũng quần đã nổi lên một cái túp lều to, hắn như tên biếи ŧɦái mà đem y bắt cóc vào trong phòng.

Chung Lan bị hắn ném lên giường, bị dọa cho một trận hoảng sợ, y biết hắn muốn làm gì, cố gắng lui lui trốn trốn vào trong góc, nức nở nói

“Tối hôm qua chúng ta đã….đã làm rồi mà…”

Không đủ….không đủ….một chút cũng không đủ.

Bấy nhiêu đó sao có thể đủ với hắn. Đối với Chung Lan, hắn luôn khát khao y mãnh liệt, sau khi nhận ra mình yêu y, ham muốn ấy càng đáng sợ hơn nữa.

Nam nhân nhào vào người y. Bóp lấy miệng của Chung Lan bắt y hôn môi với hắn, đem cái lều dưới háng đỉnh mạnh vào chỗ đó của y.

Chung Lan thở hổn hển, nghiêng đầu muốn hút lấy không khí nhưng chưa được bao lâu đã bị hắn bắt ép hôn tiếp, nam nhân đem hai tay y luồn vào trong quần hắn, bắt y sờ dươиɠ ѵậŧ to lớn đã cứng ngắc, Chung Lan sợ hãi muốn rụt tay lại nhưng bị hắn kiềm chế, ép buộc y phải vuốt ve nó, còn vô cùng xấu xa tự đắc hỏi

“Dươиɠ ѵậŧ của chồng anh có to không hả ?”

Ngô Kỳ Phong ở trên giường cứ như thú dữ, làm Chung Lan sợ hãi đến rơi nước mắt.

Ngô Kỳ Phong lột quần của y, đem qυầи ɭóŧ bị nước da^ʍ làm cho ướt đẫm kéo sang một bên, hoa huyệt lồ lộ ra bên ngoài, muốn ngay lập tức đâm dươиɠ ѵậŧ vào trong lỗ nhỏ.

“Baba…..ơiiiii……..”

Chung Lan giật mình, run rẩy muốn thoát ra nhưng người phía trên không có chút nào là muốn để y đi cả.

“Kỳ Phong….không được…không được…..”

“Baba ơi…..baba……ơii….” Niệm Niệm đã có chút gấp, có chút muốn khóc.

Chung Lan trong này cũng rất gấp, y đành phải hôn hôn hắn, mềm mại dỗ dành nói với hắn, mong hắn thả y ra

“Đợi anh….đợi anh một chút….thôi…nha em….”

Chung Lan chỉnh sửa lại quần áo, vội vàng chạy đến với Niệm Niệm, ở đây cũng có một cục bột nhỏ cần y phải dỗ dành này

“Baba đây rồi….baba đây rồi….”

Bé con nhào tới ôm lấy y, nũng nịu dụi dụi đầu vào ngực y, chu chu cái miệng nhỏ

“Buồn ngủ…muốn…muốn ngủ với baba….”

Đương nhiên lòng Chung Lan liền mềm thành một cục bông gòn, lập tức đồng ý với bé.

Nhưng….hình như Chung Lan cảm thấy sau lưng có chút lành lạnh, một bóng đen âm trầm lao tới, nắm chặt lấy áo của y, trừng mắt với Niệm Niệm

“Không được.”

Bé con bĩu môi trừng lại hắn, mắt to lại trừng mắt nhỏ, Chung Lan bị kẹp ở giữa chỉ có thể cười khổ. Ai bảo y phải lòng cái người nhỏ hơn y tám tuổi chứ. Người ta cũng cần y chiều chuộng mà.

Y bế Niệm Niệm lên, quay đầu đáng thương nhìn nam nhân

“Anh sẽ….sẽ đến với em ngay mà….”

Ngô Kỳ Phong chỉ có thể cắn môi hờn dỗi nhìn y, bực bội buông tay ra, nhìn y với bé con rời đi…

Chung Lan nằm trên giường, ôm bé con vào lòng, vỗ vỗ lưng để ru bé ngủ, Niệm Niệm buồn ngủ lắm nhưng cái người đang đứng ở trước cửa kia làm bé con thấy ghét quá.

Ngô Kỳ Phong khoanh tay sừng sững đứng trước cửa, nhìn chằm chằm Chung Lan như hổ rình mồi, chỉ cần Niệm Niệm chợp mắt là hắn sẽ ngay lập tức cướp y đi.

Bé con cũng không thể đấu lại cơn buồn ngủ, mấp máy mắt, sau đó liền bay vào trong cơn mơ, một lúc sau còn nghe tiếng bé ngáy khò khò, ngủ chảy cả nước miếng.

Nam nhân còn đợi gì nữa, lập tức bế Chung Lan chạy về phòng của mình.

Chung Lan nhỏ bé ngồi lọt thỏm trong lòng hắn, bị hắn từ phía sau ôm lấy y, hôn hôn gặm gặm lên cần cổ trắng nõn, hai tay luồn vào áo bóρ ѵú y.

“Kỳ Phong….ngày mai…anh…anh có thể đi thăm Hoa Hoa không ?”

Hoa Hoa đã nhận Lưu Sâm làm bố, bé con được hắn chăm sóc tốt lắm, hai năm qua y cũng rất nhớ bé con.

“Anh muốn gì cũng được hết.” Còn hắn bây giờ thì đang rất rất muốn y.

Ngô Kỳ Phong thở phì phò, cả người đều toát ra sự ham muốn tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt, đứng trước mặt Chung Lan hắn chẳng thể chờ đợi thêm một phút giây nào

“Chỗ đó còn đau không…”

Chung Lan ngượng ngùng lắc lắc đầu.

Ngô Kỳ Phong đem y xoay qua nhìn thẳng vào mắt mình, sờ sờ lên cái miệng nhỏ

“Tối nay tôi sẽ nhẹ nhàng thôi.”

Chung Lan hai mắt long lanh nhìn hắn, ngượng ngùng gật gật đầu, y bị nam nhân mê hoặc rồi, tự nguyện mà đem thân thể dâng lên cho hắn.

Một lúc sau…

“Kỳ Phong…Kỳ Phong…hức hức….anh….anh không được nữa đâu………”

Chung Lan đã rêи ɾỉ khóc kêu đến khàn cả giọng mà nam nhân phía trên không một chút lay động, bụng nhỏ còn chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ tối qua bây giờ lại bị rót thêm một mớ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nữa.

Hoa huyệt bị làm quá mức vẫn còn sưng đỏ, lúc này bị làm càng thêm thối nát bất kham, chỉ cần chạm nhẹ là có thể phun nước không ngừng.

Trên giường, Ngô Kỳ Phong ôn nhu thâm tình đã không thấy đâu nữa, chỉ còn nam nhân cường tráng nổi đầy cơ bắp, thô bạo đâm dươиɠ ѵậŧ phầm phập vào trong hoa huyệt của y, mỗi lần đều đâm sâu đến tử ©υиɠ, tàn phá bên trong, làm tử ©υиɠ cũng sưng lên.

Hai tay Chung Lan đan vào tay hắn, phía dưới bị nam nhân đóng cọc không ngừng, không thể tránh được đi đâu, thân thể sau khi sinh càng thêm mẫn cảm, bị hắn làm cho hai cái miệng trên dưới đều chảy nước.

Bỗng nam nhân gầm lên, dươиɠ ѵậŧ phình to hơn nữa, xấu xí nổi đầy gân xanh, căng đến lỗ nhỏ có chút chịu không nổi, dưới háng luật động càng thêm đáng sợ.

Ngay khi hắn vừa bắn ra lần thứ ba, Chung Lan run rẩy không ngừng, côn ŧᏂịŧ nhỏ nhắn phía trước bắn ra, hoa huyệt phun nước tung tóe mà hai cái vυ' trước ngực cũng đồng thời phun sữa.

Lúc sinh Niệm Niệm ngực y cũng có sữa nhưng chỉ một thời gian rồi dừng lại, lần này thế mà bị hắn làm đến phun sữa.

Ngô Kỳ Phong sững sờ tại chỗ, cả người hắn bị y phun nước đến ướt nhẹp.

Bên này Chung Lan đã khóc nấc lên, khóc đến tê tâm phế liệt, xấu hổ đến hận không thể có cái hố để y chui xuống, nhìn nam nhân bị nước của mình làm cho ướt đẫm, y khóc lóc đáng thương nói “xin lỗi….xin lỗi….em….”, run rẩy lấy khăn đi lau cho hắn, sau đó trốn vào trong chăn.

Chung Lan âm thầm khóc thút thít thút thít, xấu hổ muốn chết, nghĩ rằng mình đã bị làm hư rồi, sau này nam nhân cũng không muốn y nữa, nam nhân sẽ tìm người khác, tự ngược dường như mà rơi lệ không ngừng.

Nhưng Ngô Kỳ Phong đâu có tha cho y dễ dàng như vậy, hắn đỏ mắt đem chăn quăng sang một bên, để lộ Chung Lan đang cuộn thành một đoàn, âm thầm rơi nước mắt. Nam nhân cưỡng chế muốn tách hai chân y ra, Chung Lan hoảng sợ càng lui về phía sau, đưa đôi mắt sưng đỏ nhìn hắn, lắc lắc đầu cầu xin

“Đừng mà…..đừng mà….không…không được nữa đâu….”

Ánh mắt của Ngô Kỳ Phong đỏ ngầu, bộ dáng như muốn cưỡиɠ ɧϊếp y đến nơi, không một chút thương tiếc ra lệnh

“Dạng chân ra.”

Chung Lan như con thỏ nhỏ bị người khi dễ quá ác độc, chỉ có thể run run rẩy rẩy đem hai chân tách ra.

Hai mảnh hoa môi bị làm cho nhầy nhụa, hoa đế sưng to, lỗ nhỏ không khép lại được đang há miệng mời gọi hắn.

Nam nhân lập tức đem dươиɠ ѵậŧ đâm mạnh vào trong, hắn đè hai chân y sang hai bên, thắt lưng tàn bạo thao nát lỗ nhỏ, cúi người mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để vυ' của y.

Ngô Kỳ Phong ghé sát vào tai y, bên miệng còn dính vài giọt sữa, giọng nói toát ra mùi vị sữa tanh nồng

“Tôi yêu anh…càng yêu anh lại càng muốn làm hư anh, làm cho chỗ đó của anh mang hình dạng dươиɠ ѵậŧ của tôi, làm anh mang thai con của tôi…”

Chung Lan ôm chặt lấy hắn, nghe hắn nói những lời thô tục nhục nhã y, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, chịu đựng sự cuồng dã của hắn, cả người đều phải bị một nam nhân nhỏ hơn tám tuổi chơi đến sắp hỏng rồi.