“A….không được….hức…hức….”
Ngô Kỳ Phong lung tung mở áo y để lộ cặρ √υ' trắng nõn, hai tay chế trụ hai tay y sang hai bên, đem hai núʍ ѵú đỏ thẫm hàm đi vào trong miệng mạnh mẽ liếʍ mυ'ŧ, tiếng bú ɭϊếʍ ” chụt chụt chụt ” cùng tiếng nước da^ʍ mỹ vang lên khắp phòng bếp làm Chung Lan xấu hổ không thôi.
“Hức…đừng…đừng mà…..”
Chung Lan hai mắt mang theo nước mắt cầu xin nhìn nam nhân, cắn chặt môi đem tiếng rêи ɾỉ cố nuốt vào trong miệng. Hoa Hoa còn ở trong phòng, y sợ bé con sẽ nghe thấy âm thanh dâʍ ɭσạи này mất.
Ngô Kỳ Phong thèm khát cưỡиɠ ɠiαи hai cái vυ' đáng thương, hận không thể bú ʍúŧ chúng nó ra sữa cho hắn uống.
Đáng chết, sáng nay mới vừa bước xuống bếp, nhìn thấy Chung Lan mang tạp dề đang chuẩn bị bữa sáng cho hắn. Gương mặt y hơi hơi phiếm hồng, mặt mày ngăn không được cảnh xuân câu nhân. Chung Lan chăm chú làm việc không chú ý cổ áo sơ mi quá rộng, làm cặρ √υ' to lộ ra ngoài, vυ' theo tiếng hít thở mà run rẩy. Dây tạp dề thắt trên eo nhỏ rũ xuống dưới là cặp mông đầy đặn không biết cố ý hay vô tình mà đung đưa.
Rõ ràng là y đang cố ý câu dẫn hắn.
Ngô Kỳ Phong trong lòng vừa nổi lên du͙© vọиɠ vừa tức giận, không kịp suy nghĩ thì bản thân đã đè Chung Lan lên tường cưỡng hôn. Lúc nào cũng vậy, đứng trước mặt người này là hắn không bao giờ kiềm chế được.
Nam nhân thô bạo bóp miệng mỹ nhân há to ra, đem đầu lưỡi vói vào bên trong thao lộng, liếʍ mυ'ŧ hai mảnh môi phấn nộn, nước miếng không ngừng tràn ra ngoài
“A…ha…”chụt chụt ” a….cầu em…không được….hức….” Chung Lan trong miệng tràn ngập hương vị của nam nhân, bất lực không ngừng nuốt xuống nước miếng của hắn.
Đợi đến lúc cả hai đã hít thở không thông, Ngô Kỳ Phong mới thả y ra, lúc đó còn kéo theo một sợi chỉ bạc, cảnh tượng da^ʍ mỹ không thôi. Hắn mê muội mà nhìn y, hai mắt ướŧ áŧ, đôi môi sưng đỏ, khóe miệng còn dính nước miếng, đang cố gắng lấy lại hơi thở bình thường.
Nam nhân cả người du͙© vọиɠ tăng vọt, đưa tay mò vào trong quần y, chạm vào hoa huyệt đã ướt đẫm.
Chung Lan hoảng sợ giật mình, hai tay nắm lấy tay hắn, chảy nước mắt lắc đầu cầu xin “Không được…dừng lại….cầu em……cầu em…. “
Ngô Kỳ Phong làm như không nghe thấy, hung hăng nắm tóc mỹ nhân thê bắt y ngước lên, bắt đầu một hồi môi lưỡi dây dưa mới, phía dưới bàn tay thô bạo chà xát vào hoa huyệt mẫn cảm.
“Hức…dừng lại…anh….chịu….chịu không nổi….hức….a….”. Chung Lan bất lực khóc kêu, đầṳ ѵú run rẩy cọ cọ vào l*иg ngực cường tráng của hắn, hai chân bị chơi đến mềm nhũn. Ngô Kỳ Phong dứt khoát chen chân vào giữa hai chân y, làm điểm tựa cho y không trượt xuống.
Trong phòng bếp, hai thân ảnh quấn quýt nhau không một kẽ hở, hình ảnh vô cùng dâʍ ɭσạи tục tĩu làm người đỏ mặt. Mỹ nhân thê nhu nhược đáng thương bị nam nhân thô lỗ khi dễ, mặc y khóc lóc cầu xin thế nào nam nhân cũng không một tia mềm lòng, y càng nức nở xin tha hắn lại càng hung hăng muốn chà đạp y.
“Ưm…không được…anh…ra…a….hức…không muốn…a…..” hoa huyệt non mềm không ngừng phun nước đầm đìa lên tay nam nhân. Chung Lan tan vỡ khóc tới sắp ngất, lúc nam nhân buông tha thì y cũng đã run rẩy trượt dài trên vách tường ngồi vô lực xuống sàn nhà.
“Baba ơi…baba…..” là tiếng gọi của Hoa Hoa.
Ngô Kỳ Phong nhìn túp lều to dưới hạ thân, lại nhìn bộ dáng mê người của Chung Lan. Bây giờ hắn chỉ muốn đè Chung Lan dưới thân, hung hăng chơi nát y nhưng hắn biết bây giờ không phải lúc thích hợp, nam nhân liền tức tối bỏ về phòng.
Chung Lan nghe thấy tiếng gọi của bé con, hốt hoảng muốn chỉnh sửa quần áo lại gọn gàng thì nhận ra bản thân đã không còn chút sức lực nào.
“Baba…baba bị làm sao vậy…?” Hoa Hoa nhìn baba ngồi trên sàn nhà, hai má ửng đỏ, ánh mắt mông lung hơi nước, bé con liền hoảng hốt chạy tới, baba là bị bệnh sao.
“Baba không sao cả…baba chỉ hơi mệt thôi…” y dịu dàng cười nói với con gái, y không muốn để bé con lo lắng cho mình.
“Baba có cần con giúp gì không…?”
“Không sao…baba nghỉ một chút là khỏe rồi…Hoa Hoa đi rửa mặt…ăn sáng rồi chuẩn bị đi học nha…hôm nay có món trứng chiên mà Hoa Hoa thích nhất đó….”
“A…trứng chiên…nhưng…nhưng baba có cần gì thì cứ nói với con nha…”
“Ừm…Hoa Hoa thật ngoan quá …”
“Hì hì…”
Sau khi bé con đã đi mất, Chung Lan nghỉ ngơi một lát rồi cũng cố gắng đứng lên, y còn phải chuẩn bị bữa sáng cho Ngô Kỳ Phong và Hoa Hoa nữa.
Trong suốt buổi ăn, Chung Lan ngại ngùng không dám ngẩng đầu nhìn Ngô Kỳ Phong, cho đến khi nam nhân rời khỏi nhà, y mới dám thở ra một hơi.
Từ hôm đó, mỗi khi Ngô Kỳ Phong muốn thì lại đè y ra làm mặc cho y có đồng ý hay không.
Mà mỗi lần đều làm y khó có thể xuống giường được.
Mình lớn hơn Kỳ Phong đến…đến tám tuổi, không biết…không biết có làm em ấy thoải mái hay không…
“A…mình nghĩ cái gì vậy chứ…” Chung Lan lắc lắc đầu, đưa tay sờ sờ lên mặt đã đỏ thành trái cà chua, suy nghĩ của bản thân làm y xấu hổ không thôi. Lấy lại bình tĩnh, hôm nay y còn phải đi làm nữa.
Mới đi được một đoạn ngắn, Chung Lan đã bắt gặp Lưu Sâm từ phía xa. Nhìn dáng vẻ này có lẽ là hắn đang cố tình đợi y ra khỏi nhà.
Chung Lan đang không biết phải làm thế nào thì hắn đã bước nhanh đến chỗ của y
“Chào anh, tôi có thể nói chuyện với anh một lát được không ?”
“Có…có chuyện gì sao…?”
“Nói ở đây không tiện lắm….tôi không làm phiền anh chứ…”
“Không…không có việc gì…”
Hai người lại tìm đến một quán nước ở gần đó.
“Tôi xin phép được vào thẳng vấn đề…tôi biết Hoa Hoa là con của tôi và Tiểu Hồng…”
Bàn tay đang cầm ly nước của Chung Lan run lên, dù đã đoán ra từ trước nhưng y vẫn không tránh khỏi có chút hoảng hốt.
“Tôi và Tiểu Hồng lúc ấy đã có một số hiểu lầm nên…nên chuyện mới thành ra như thế này…tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với cô ấy….”
“Tôi rất mong anh có thể cho tôi được nuôi nấng Hoa Hoa trưởng thành…”
Chung Lan ngạc nhiên mà nhìn Lưu Sâm, lại lưu luyến mà lắc lắc đầu “Nhưng…nhưng tôi cũng rất yêu thương Hoa Hoa…tôi có thể chăm lo cho bé con thật tốt mà…”
Lưu Sâm dùng ánh mắt hết sức chân thành mà nhìn y “Có lẽ anh đã làm cha nên anh cũng có thể hiểu được…một người cha mong muốn được ở bên cạnh con của mình như thế nào…”
“Không lẽ…anh không nghĩ muốn có một gia đình riêng của anh sao…? “
Chung Lan lặng im cúi đầu, mặc dù rất yêu thương bé con nhưng y cũng không thể ích kỷ như vậy được, Hoa Hoa có quyền được biết đến cha ruột của bé.
“Mong anh hãy suy nghĩ kỹ và cho tôi một cơ hội….tôi hứa tôi sẽ là một người cha thật tốt….”
Chung Lan gật gật đầu, kỳ thật y đang rất lo lắng, không biết…không biết khi Ngô Kỳ Phong biết chuyện này thì em ấy sẽ cảm thấy như thế nào đây.
Bước ra khỏi quán, đang mãi suy nghĩ về những lời nói của Lưu Sâm thì y nghe thấy một giọng nói vang lên từ phía sau
“Ồ…đây không phải là anh rễ của Ngô Kỳ Phong hả…trùng hợp quá…”
Chung Lan nhìn người vừa bước tới bên cạnh mình, y nhận ra đó là Đỗ Lâm, bạn của Ngô Kỳ Phong. Y lịch sự nở một nụ cười với hắn “Chào…chào cậu…”
Đỗ Lâm không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm toàn bộ thân thể y như đang đánh giá, mỹ nhân vẫn xinh đẹp như ngày nào mà hình như cái mông còn to hơn cả ngày xưa.
Chung Lan bị hắn nhìn đến cảm thấy không thoải mái, chỉ có thể cúi đầu né tránh.
Đỗ Lâm cười hắc hắc nói với y “Mấy hôm trước tôi có để quên ở nhà anh một số món đồ….hôm nào tôi có thể tới lấy lại được không…?”
Chung Lan không biết phải làm sao nhưng cũng không thể từ chối bạn của Ngô Kỳ Phong được, đành gật gật đầu.
“Bây giờ…tôi…tôi bận rồi…tôi xin phép được đi trước…” nói rồi y vội vàng mà chạy đi mất.
Đỗ Lâm đứng đó dùng ánh mắt dâʍ đãиɠ nhìn đến khi bóng hình Chung Lan biến mất mới thôi, trong miệng hắn mắng thầm một câu “Mẹ nó…còn giả vờ thanh cao cái gì…”
Sau đó, hắn lại nở một nụ cười vô cùng xấu xa.