Ái Tình Muộn Màng

Chương 5 (H)

Hôm sau, Ninh Mỹ Mỹ bị ánh sáng từ cửa sổ làm cho tỉnh giấc, cô mơ màng đưa tay muốn ôm người bên cạnh nhưng nhận lại chỉ là khoảng không.

Cô ngồi dậy, còn chưa tỉnh ngủ thì đã thấy Ngô Kỳ Phong mở cửa bước vào

“Anh dậy từ lúc nào….”

Cô chưa kịp nói hết câu hắn đã lạnh băng băng mà đi thẳng vào nhà tắm đóng cửa lại thật mạnh.

Ninh Mỹ Mỹ vừa khó hiểu vừa bực bội, tối qua mặc kệ cô lấy lòng bao nhiêu hắn cũng không mảy may lay động, đẩy cô ra lạnh lùng mà đi ngủ.

Điều này khiến bao nhiêu nghi ngờ của cô về hắn lại nhiều hơn nữa.

Mở vòi nước lạnh thật mạnh để nước xối lên cơ thể mình, Ngô Kỳ Phong tức giận đập vỡ tấm gương đang phản chiếu hình ảnh của hắn, tay hắn bị thương chảy đầy máu nhưng hắn không hề hay biết.

Tối hôm qua, hắn lại làm cái gì rồi.

Nam nhân đã thay một bộ tây trang phong độ lịch lãm, bàn tay bị thương được băng bó sơ sài vẫn đang còn rỉ máu, Ninh Mỹ Mỹ nhìn đắm đuối bạn trai mình, vô tình liếc mắt nhìn đến chỗ bị thương làm cô hoảng hốt

“Tay của anh bị làm sao vậy…. “

“Không có gì.

“Đi thôi. “

“Chúng ta không nói cho anh rể của anh một tiếng hả ?”

Ngô Kỳ Phong hơi dừng lại rồi mạnh mẽ đẩy cửa đi ra ngoài, Ninh Mỹ Mỹ không nhiều lời nữa mà cũng nhanh chóng đuổi theo hắn.

Chung Lan bao bọc thân thể của mình trong tấm chăn bông, nằm trong phòng nghe hết những động tĩnh bên ngoài. Lúc y tỉnh lại thì Ngô Kỳ Phong đã không còn bên cạnh nữa. Y nên cảm thấy may mắn vì nam nhân không đánh mắng, nhục mạ y như lần trước.

Chung Lan không biết vì sao hắn lại tiếp tục cưỡng ép mình, nhưng nếu là vì nam nhân hứng thú với thân thể không trọn vẹn này của y, vậy thì y sẵn sàng hiến dâng cho hắn tất cả.

Tình yêu của y cũng hèn mọn giống như con người y vậy.

Phòng khách im lặng đến mức đáng sợ, Chung Lan thẫn thờ nhìn bầu trời tối mịt bên ngoài cửa sổ.

Có lẽ tối nay hắn sẽ không trở về.

Nhưng y vẫn muốn vì hắn mà chờ đợi, muốn hắn khi về nhà đều sẽ có người quan tâm, chăm sóc hắn.

Không ngờ rằng tiếng cửa lại vang lên lạch cạch, Chung Lan vội vàng đứng lên, nhưng y chẳng dám mở lời mà chỉ im lặng đứng đó.

Ngô Kỳ Phong cởi giày, cởϊ áσ khoác, tháo cà vạt bỏ đi bộ dạng trang nghiêm cứng nhắc lúc làm việc. Chung Lan nhu thuận tiếp nhận đồ trong tay hắn.

Nam nhân ngồi phịch trên ghế sô pha, lấy tay day day trán. Nhìn bộ dạng mệt mỏi của hắn làm Chung Lan đau lòng muốn chết.

Những lời quan tâm, chăm sóc nhịn không được lại muốn buông ra “Em…em có đói bụng không…hay là để anh…nấu chút gì đó cho em ăn nha…”

“Không cần. “

“Vậy…vậy…anh lấy nước giúp em ngâm chân….”

“Tôi nói không cần.” Nam nhân dần mất đi sự kiên nhẫn, nhăn lại đôi mày lộ ra thần sắc khó chịu.

Chung Lan giật mình cúi đầu im lặng, bản thân vô dụng không thể giúp được gì, y chỉ mong có thể giúp hắn giảm bớt được một chút áp lực khi đang ở nhà.

Chợt y nhìn thấy cánh tay hắn bị thương chỉ được băng bó sơ sài, máu đang không ngừng thấm ra ngoài đỏ thẫm một mảng lớn.

“A…tay…tay em chảy…chảy máu…..” y sợ hãi, luống cuống chạy nhanh đi lấy hòm thuốc đem tới sô pha ngồi bên cạnh nam nhân. Đem tay hắn đặt lên đùi mình, cẩn thận mà mở bông băng ra, vết thương làm y không khỏi đau lòng. Vết thương vừa sâu lại rộng, đang rỉ máu không ngừng chắc chắn sau này sẽ để lại một vết sẹo xấu xí.

Chung Lan cảm thấy mũi mình cũng chua xót theo, nam nhân đau một mà y muốn đau đến mười.

Ngô Kỳ Phong mặt mày không cảm xúc ngồi im lặng mà mặc y muốn làm gì thì làm. Ánh mắt lại không nhịn được dừng trên người của y.

Vì sợ nam nhân đau mà Chung Lan hết sức nhẹ nhàng, nước mắt lại nhịn không được rơi xuống.

Ngô Kỳ Phong nhíu mày, bóp cằm y làm cho y ngẩng đầu lên đối diện với hắn

“Tại sao anh lại khóc ?”

Chung Lan xấu hổ muốn chết, vội vàng lấy tay lau đi nước mắt, bị ép nhìn thẳng vào nam nhân, chỉ có thể giương đôi mắt tràn ngập lo lắng hỏi

“Em…có đau…đau…lắm không…?”

Y một bộ dáng mềm mại, dịu dàng, hai mắt ướŧ áŧ hỏi hắn có đau hay không…..

Khốn nạn !!

Ngô Kỳ Phong cảm thấy trong người lại như có cái gì muốn bùng phát, ý nghĩ muốn phá hủy người trước mặt lại hành hạ hắn, làm hắn quằn quại điên cuồng muốn trốn tránh nhưng không thể thoát ra được.

Nam nhân đột nhiên tức giận đẩy y ngã xuống sô pha, như phát cơn điên đè lên người y

“Hahaha…anh thôi giả bộ quan tâm tôi đi…anh là đang muốn câu dẫn tôi có phải hay không….anh muốn tôi phát điên có phải hay không…” hắn trừng mắt gằn từng chữ trước mặt Chung Lan

“Không phải…anh không….không…có ý đó….” y khổ sở lắc đầu phủ nhận, chưa kịp nói hết câu đã bị hắn bóp cằm, cúi đầu áp sát vào y dùng giọng nói uy hϊếp

“Anh giả vờ hay là không nhớ rõ tôi đã từng cưỡиɠ ɧϊếp anh hai lần hả.”

“Anh không sợ tôi ? “

Thân thể y run lên, bị hắn bắt nạt đến đỏ mặt, Chung Lan chỉ có thể rơi nước mắt khổ sở, né tránh mà quay đầu sang một bên như mặc người muốn làm gì thì làm.

Ngô Kỳ Phong không nhịn nữa, cúi người kịch liệt hôn mυ'ŧ cần cổ trắng nõn, tra tấn từng tấc da thịt, tham lam chiếm hết hương thơm từ cơ thể y.

“Ưm a….không….không….”

Hắn cuống cuồng xé mở áo ngủ mỏng manh, hôn lên cặρ √υ' tròn trịa, mê người.

Chung Lan giữ chặt hai tay hắn lại, lắc lắc đầu đáng thương cầu xin “Không….không nên…hức….em…em đã có bạn gái rồi…”

Mẹ nó, bạn gái cái mẹ gì chứ, hắn bây giờ chỉ muốn y, muốn y thôi.

Hắn dùng một tay thô bạo chế trụ hai tay y lêи đỉиɦ đầu, một tay kịch liệt bóp nắn hai cái vυ' mềm mại, cúi người ngậm lấy bờ môi non mềm không cho y từ chối hắn nữa, hai người không ngừng trao đổi mật ngọt cho nhau.

Chung Lan đáng thương bị hắn hôn đến đôi môi mất cảm giác, tê rần, sưng đỏ, sau khi nam nhân tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc vô cùng da^ʍ mỹ.

Ngô Kỳ Phong cúi người cuồng bạo liếʍ mυ'ŧ “chụt chụt” núʍ ѵú đỏ thẫm, như con thú dữ cưỡиɠ ɠiαи hai cái vυ' đáng thương.

“A…không được…ưm…hức….” Chung Lan đầṳ ѵú vô cùng mẫn cảm làm sao có thể chịu nổi nam nhân cường hãn, cả người run rẩy không ngừng, đôi mắt tràn đầy sợ hãi cùng nước mắt, nức nở khóc kêu không cần, thắt lưng bị ép buộc không thể không ưỡn lên, bất lực dâng lên đôi vυ' to mặc cho hắn chiếm đoạt.

Ngô Kỳ Phong vừa mυ'ŧ vυ' vừa đưa tay vào quần ngủ của y, tàn nhẫn bóp nắn hai cánh mông to tròn, trắng nõn, mềm mại đến biến dạng.

“A….hức….a…không…không…….”

Cảm nhận dươиɠ ѵậŧ to lớn trong quần như muốn bùng nổ, nam nhân dứt khoát ép hai chân y mở ra thật lớn, không nói một lời liền đâm mạnh vào trong hoa huyệt ẩm ướt.

Hắn gầm lên một tiếng, cúi đầu gặm cắn môi y vừa bắt đầu động tác đóng cọc, dùng tần suất đáng sợ kịch liệt thọc vào rút ra lỗ nhỏ đáng thương.

Chung Lan hai tay bị hắn trói không thể cử động, bất lực dạng háng chịu đựng sự cuồng dã của người phía trên, chỉ có thể khóc thút thít run rẩy cầu xin, nước miếng không tự chủ chảy cả ra ngoài.

Y giống như kỹ nữ ở dưới thân nam nhân mà không ngừng dùng hoa huyệt hầu hạ dươиɠ ѵậŧ thô to của hắn .

“Kỳ Phong…không….a….không được….sẽ…sẽ hỏng mất….anh chịu không nổi….hức hức….”

Sau khi đã bắn ba lần, Ngô Kỳ Phong mới lấy lại được bình tĩnh, nhìn xuống người dưới thân là một mảnh hỗn độn, tóc tai rối bời thấm mồ hôi, ánh mắt tan rã không rõ tiêu cự, hai cánh môi bị dày xéo sưng đỏ, hai đầṳ ѵú cũng bị hắn chơi đùa lớn như hai quả anh đào, hạ thân rách nát bất kham…..nam nhân không biết lại phát cái gì bệnh, không để ý bàn tay đang bị thương đập mạnh lên bàn phát tiết.

Mặc kệ cánh tay bị ngược đãi đang còn chảy máu, Ngô Kỳ Phong mạnh mẽ bế Chung Lan lúc này giống như đã bị chơi hỏng, vô lực mặc người bắt nạt đi vào phòng ngủ của hắn.

Đêm nay tựa hồ còn rất dài.