Cô Ấy Biết Tất Cả

Chương 52: 52: Dấu Vết Khả Nghi

Rạng sáng, trong phòng giải phẫu của Trung Tâm Pháp Y.

Đồ Giai Giai lặng lẽ nằm trên bàn giải phẫu, vết máu trên mặt đã được lau sạch, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn.

Đồ Giai Giai rất đẹp với đôi mắt to và khuôn miệng nhỏ, sống mũi cao thẳng, tuy dáng người chưa phát triển hoàn toàn nhưng qua đường nét khuôn mặt và tỉ lệ cơ thể có thể thấy cô bé là một cô gái xinh đẹp.

Chỉ là bây giờ, cô bé đã nhắm mắt vĩnh viễn, không còn cơ hội nhìn thấy thế giới muôn màu muôn vẻ.

Cô bé vẫn còn mặc đồng phục của trung học Tinh Huy.

Bởi vì vụ án này, khu dạy học trước hiện trường vụ án vẫn còn đang được dọn dẹp, trường học chỉ có thể tạm nghỉ một ngày, tất cả học sinh bị yêu cầu phải hoạt động trong khu sinh hoạt, không ai được đến gần hiện trường vụ án.

“Đúng là một cô bé ngoan ngoãn, thông minh nghe lời, chỉ là không thích nói chuyện, nhưng con gái điềm đạm chút cũng tốt.”

“Cô bé rất được nam sinh trong lớp hoan nghênh, anh từng thấy cô bé bị các nữ sinh khác bắt nạt vì có nam sinh thích cô bé.”

“Cô bé dường như không đi học, mấy ngày nay dường như ngày nào anh cũng nhìn thấy cô bé, giống như đang chờ ai đó.”

Cận Hải Dương nhàn nhạt nói.

Trọng miệng anh ngậm một điếu thuốc, không đốt lên, tất nhiên là tâm tình không tốt.

“Đây là đồ vật Lý Thành tìm được trong cặp xách của cô bé, đã đối chiếu nét chữ, xác định là bút tích của cô bé.”

Thẩm Lưu Bạch đưa qua một lá thư bị niêm phong, trên đó chỉ viết một hàng chữ.

“Thật xin lỗi ba, cuối cùng so ra con vẫn không phải là cô ta.”

Nét chữ có chút lộn xộn, những nét cuối cùng xuyên qua mặt sau của tờ giấy, hiển nhiên lúc đó Đồ Giai Giai đang rất kích động.

“Cuối cùng so ra con vẫn không phải là cô ta…So cái gì? Áp lực học hành quá lớn sao?”

Cận Hải Dương sờ cằm.

“Lại nói, trẻ con tuổi này còn có thể so cái gì, chắc là yêu cầu của phụ huynh quá cao.”

“Thật ra, Đồ Giai Giai đã rất giỏi, bởi vì thành tích không tốt mà nghĩ quẩn tự sát, như vậy muốn chết là do chịu đựng áp lực tâm lý rồi.”

Người đàn ông có chút cảm khái nói.

Theo ngày sinh trên thông tin nhân khẩu, Đồ Giai Giai năm nay mới hơn mười hai tuổi một chút, là độ tuổi mà những đứa trẻ bình thường còn đang học tiểu học.

Nhưng cô bé đang học năm thứ hai sơ trung, còn học ở một trường điểm ở Hải Đô, Bùi Diệu, người phụ trách điều tra đã tìm gặp giáo viên của cô bé, giáo viên nói rằng điểm số của cô bé luôn thuộc loại tốt nhất trong lớp học, vì vậy cô bé cũng đươc xem là một thần đồng.

Anh nhịn không được nhìn thoáng qua thần đồng trước mặt, trong đồi không tự chủ bắt đầu so sánh hai người họ.

Anh bỗng nhớ đến có lúc mình đã cảm thấy Đồ Giai Giai có thần thái rất giống Thẩm Lưu Bạch.

Trầm tĩnh, chuyên tâm.

Đây không chừng là điểm chung của thần đồng.

Chỉ là, trên người Đồ Giai Giai luôn có chút nhát gan và đề phòng, cô bé dường như rất sợ người lạ mà mình không quen biết, giống như một con chuột nhỏ trốn trong bóng tối.

Anh càng nghĩ càng xa, cho đến khi nghe được Thẩm Lưu Bạch nói đến kết quả nghiệm thi thì anh lập tức phục hồi tinh thần lại.

“Người chết không có vết thương hở trên cơ thể, lượng máu chảy ra ít, vì vậy vết thương được hình thành tại một thời điểm.”

“Người chết có một vết thương toàn diện ở bên trái cơ thể, phân bố rộng.

Cánh tay trái và chân trái bị gãy, đó là vị trí va đập.

Người chết có vết bầm tím quanh mắt, một lượng nhỏ máu chảy ra từ khoang mũi và ống tai ngoài, các vết máu văng khắp nơi chứng tỏ hộp sọ đã bị vỡ.”

“Lý Thành đã so sánh các dấu vân tay và dấu chân tại hiện trường, xác định rằng tất cả đều thuộc về người chết.

Thêm vào đó là chiếc cặp xách và thư tuyệt mệnh được tìm thấy tại hiện trường, có thể loại trừ khả năng người chết bị gϊếŧ.”

Nghe cô nói vậy, Cận Hải Dương thở dài một hơi.

Lại là tự sát.

Chẳng lẽ đúng là đêm nguyền rủa luân hồi sao?

Cứ bốn năm sẽ xuất hiện một người chết, hai người nhảy lầu trước đó anh còn đang ở trong quân đội, không nghĩ đến anh vẫn gặp phải lần thứ ba này.

Lại nghe Thẩm Lưu Bạch lại nói tiếp.

“Nhưng mà, sự tình có thể không đơn giản như vậy.”

“Người chết là chính mình nhảy lầu là không sai, chỉ là nguyên nhân nhảy lầu lại có chút vấn đề.”

Cô chỉ vào thi thể trên bàn giải phẫu, sắc mặt nghiêm túc nói.

“Tôi đã kiểm tra phần dưới của người chết.

Có nhiều vết rách trong màиɠ ŧяiиɧ, còn có một lượng nhỏ tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trong âm đ*o.

Người chết có lẽ đã có quan hệ tìиɧ ɖu͙© một người đàn ông trước khi chết.”

Lời này vừa nói ra, Cận Hải Dương liền sững sờ tại chỗ.

Trong cơ thể Đồ Giai Giai còn sót lại tϊиɧ ɖϊ©h͙, chẳng lẽ anh không rõ đây là ý gì sao.

Cô bé 12 tuổi 10 tháng 3 ngày, bất luận có phải cô bé tự nguyện hay không, đây là tội hình sự, hơn nữa còn là tình tiết tăng nặng được pháp luật quy định!

“Em xác định?”

Anh ngây ngốc hỏi, lại rước lấy ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Lưu Bạch

“Đương nhiên.”

Cô gật đầu.

“Tôi đã lấy mẫu đưa đến phòng thí nghiệm để xét nghiệm DNA, nhanh nhất ngày mai sẽ có kết quả.”

“Tôi còn chưa nói xong.”

Thẩm Lưu Bạch đem màn hình laptop đưa đến trước mặt Cận Hải Dương.

“Đây là bức ảnh người chết tôi chụp bằng ống kính tử ngoại, có thể nhìn thấy rõ vết bầm tím.

Vết thương trên lớp biểu bì sẽ lành trong khoảng một tháng, nhưng nếu bị đánh đập lâu ngày thì vết thương tạo thành sẽ không nhanh chóng biến mất được.”

Trong ảnh chụp Đồ Giai Giai, có thể nhìn thấy những vết bầm tím rõ ràng ở phần trên của lưng, hai bên cổ và bụng, rõ ràng là đã bị đánh đập dã man.

“Có phải do bị bắt nạt không?”

Cận Hải Dương vuốt cằm, suy tư nói.

“Anh đã từng thấy cô bé bị bạn bắt nạt, em cảm thấy vết thương này có thể tạo thành khi đó không?”

Thẩm Lưu Bạch lắc đầu.

“Sức của trẻ con không lớn như vậy, cũng không thể tạo thành vết thương nghiêm trọng như vậy.

Tôi cho rằng đây là sức lực của người trưởng thành tạo ra.”

“Như vậy, đây là bạo lực gia đình.”

Cận Hải Dương nhìn vết thương trong ảnh chụp, sắc mặt của anh càng lúc càng đen.

Bản thân anh cũng là một người bạo lực, nhưng trên đời anh ghét nhất là kẻ vô dụng chuyên bắt nạt kẻ yếu, bây giờ anh chỉ muốn bắt ngay kẻ đó, đánh cho hắn một trận nhớ đời, để hắn nếm trải được mùi vị bị bạo lực.

“Cô bé này có tình cảm khá tốt với ba mình, anh thấy cô bé đa phần thời gian là tìm ba, trước nay không nói về mẹ.”

Cận Hải Dương cẩn thận nhớ lại từng chi tiết khi tiếp xúc với cô bé.

“Ba cô bé đi xã giao, cô bé thà chờ ở cửa cũng không về nhà, nói không chừng vì trong nhà có người ngược đãi bé.”

Nói tới đây, mặt anh bỗng nhiên biến sắc, như là nghĩ đến một tình cảnh cực ghê tởm.

“Việc kia…sẽ không phải là ba bé làm chứ?”

“Vậy thì đúng là táng tận lương tâm, anh thà chấp nhận chuyện cô bé bị cưỡиɠ ɧϊếp nên mới nghĩ quẩn mà tìm đến cái chết.”

“Chuyện này rất dễ xác minh, chỉ cần xét nghiệm DNA người chết xem có quan hệ huyết thống không là được.”

Thẩm Lưu Bạch nhẹ giọng nói.

“Hiện tại quan trọng nhất là tìm được ba mẹ cô bé.

Giả sử việc ngược đãi này không liên quan đến họ thì cũng là do họ không làm tròn nghĩa vụ nuôi dưỡng mới để xảy ra chuyện như vậy.”

“Vụ án này tôi phải cưỡng chế giải phẫu, anh máu chóng báo với người nhà nạn nhân đi.”.