Tần Phong bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mấy não, nhắm vào miệng nhỏ chật hẹp kia, gom lực hung hăng đút vào!
Tần Phong bỗng nhiên mở mắt ra.
Trong phòng tối sầm, yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở thô nặng của anh, đưa tay chạm vào trong quần ngủ, dươиɠ ѵậŧ còn bán cương, đũng quần lạnh buốt ướt sũng một mảng lớn dính chặt, là tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa bắn không lâu.
Tần Phong nghiêm mặt một hồi lâu, đột nhiên tát mình một bạt tai thật mạnh.
Không bằng cầm thú!
Anh đi xuống giường tắm nước lạnh.
Nhưng lúc nhắm mắt lại xối nước lạnh, trong đầu anh hiện lên hình ảnh Đào Yêu Yêu nghe lời nằm ở trên giường, mặc cho mình dùng sức tách hai chân của cô ra thành hình chữ M, làm lộ ra hình ảnh tiểu huyệt phấn nộn giữa hai chân, thanh thuần lại dâʍ đãиɠ.
Du͙© vọиɠ mới dập tắt lại cấp tốc bùng lên như lửa ngoài đồng nội.
Tần Phong nắm lấy tính khí hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang ở dưới háng, yết hầu nhấp nhô, cau mày nhớ lại hình ảnh trong mộng, hô hấp càng ngày càng thô, càng ngày càng nhanh…
Nhưng mà ngay thời điểm mấu chốt Tần Phong đột nhiên tỉnh táo lại, ý thức được mình vậy mà lại nghĩ tới một cô gái vị thành niên rồi thủ da^ʍ, trong một thời gian ngắn đầu óc anh không tỉnh táo, hổ khẩu nắm chặt lại một cái! “A---!” Lúc này anh đau đến nỗi kêu thảm, dựa vào tường mới miễn cưỡng đứng vững được!
Tần Phong kẹp chân khom lưng, đau đến nỗi đổ mồ hôi lạnh.
Cứ như vậy kéo dài một hồi lâu thì tình trạng mới dịu lại.
Chờ lúc ra khỏi phòng tắm, Tần Phong mới một lần nữa sờ chim đã mềm đi của mình, trong lòng bắt đầu có chút lo lắng bất an, vừa nãy mới bóp mạnh như vậy sẽ không hỏng chứ?
Trước kia chưa từng làm như thế.
Anh thử nghiệm hồi tưởng lại một chút hình ảnh sắc tình, để cho mình có chút cảm giác, nhưng cố gắng mấy lần cũng không được.
Thật sự bị thương sao?
Tần Phong khẽ nguyền rủa một tiếng, giãy dụa xong quyết định tạm thời đè xuống cảm giác tội ác, hồi tưởng lại cảnh trong mộng, nhưng mà không biết có phải tỉnh lại quá lâu rồi hay không, hình ảnh trong mộng bắt đầu mơ hồ không rõ, làm sao cũng không nhớ lại chi tiết được, nghĩ thêm một hồi thì không còn nhớ được gì cả!
Chú chim vẫn mềm nhũn một cục.
Tần Phong không ngừng vuốt lên xuống, vuốt đến nỗi ma sát nóng lên, tay muốn bốc lửa mà dươиɠ ѵậŧ vẫn không có chút phản ứng nào. Trong lòng anh trùng xuống, tim đập bình bịch liên hồi, vừa phiền loạn vừa hối hận không thôi- sẽ không thật sự bóp hỏng chứ?