Dưới ánh đèn lờ mờ, ngũ quan cô gái mỹ lệ, trên gương mặt toàn là nước mắt, ánh mắt rất sợ hãi lại bất lực.
Tần Phong bằng bản lĩnh độc thân ba mươi năm, xưa nay không biết thương hương tiếc ngọc, lúc này lại là lần đầu tiên động lòng trắc ẩn, anh nhanh chân đi đến bên cạnh tên da^ʍ ô thiếu nữ, dưới chân nghiến mạnh lên ngón tay người kia.
“A!” Tiếng hét thảm như tiếng mổ heo vang vọng trong đêm tối!
Tần Phong: “À…” một tiếng lùi ra phía sau nửa bước: “Đèn này mờ quá, không có nhìn thấy.” Sau đó người này như không có việc gì mà xoay người nhấc còng tay lên, kéo tên mập mạp hơn 100kg, đũng quần ông ta còn đang mở ra đi tới dưới đèn đường.
Mắt điếc tai ngơ với âm thanh đau đớn kia.
Xác định cấp dưới của mình vừa đến sẽ có thể nhìn thấy tên cặn bã xã hội này, Tần Phong mới một lần nữa quay lại bên cạnh cô gái, nói: Không cần phải sợ, chú đưa cháu về nhà. Nhà cháu ở đâu?”
Trong đôi mắt Đào Yêu Yêu còn ngần ngận nước mắt, không nói tiếng nào chậm rãi đưa tay ra chỉ về hướng cuối hẻm, sau đó xoay người mặc lại đồ lót đang treo ở đầu gối.
Động tác của cô có biên độ không nhỏ, làm rơi áo khoác đàn ông đang ở trên vai.
Tần Phong phản ứng nhanh, lập tức bắt lấy áo khoác, đưa tay muốn phủ thêm cho cô lần nữa, kết quả dư quang vô tình quét qua lập tức chú ý tới cô gái nhỏ không cẩn thận nhét một góc váy đồng phục vào trong qυầи ɭóŧ…
Nếp xếp váy ngắn ngủn lật lên trên, lộ ta vải vóc hơi mỏng bao lấy bờ mông tròn trịa ngạo nghễ.
Yết hầu anh không tự chủ lăn một vòng.
Tiếng nuốt nước bọt vang lên trong ngõ hẻm yên tĩnh vô cùng rõ ràng, Tần Phong lập tức bừng tỉnh hoàn hồn lại, cấp tốc phủ kín quần áo của cô rồi lập tức rút tay lại. Bình thường bộ não làm việc trật tự rõ ràng mọi chuyện, lúc này lại điên cuồng thắt nút…
Phải nhắc nhở cô như thế nào?
Thế nhưng da mặt thiếu nữ rất mỏng…
Kéo mép váy ra giúp cô ấy?
Không được, sẽ bị phát hiện.
Đi đến dưới chiếc đèn đường bị hỏng, Đào Yêu Yêu dừng bước lại.
Trong lòng Tần Phong còn suy nghĩ, cái gì cũng không được. Đang đau đầu, thấy cô không đi thì nhất thời cũng sững sờ: “Sao vậy?”
“Chú cảnh sát.” Đào Yêu Yêu quay đầu nhìn anh, trong mắt chứa nước mắt đột nhiên rào rào rơi xuống, trong cổ cô nghẹn ngào khỏi phải nói có bao nhiêu uất ức, lại nhanh chóng đưa tay lau nước mắt, cố gắng kiên cường đè nén, nghẹ ngào nói: “Cháu, cháu không muốn về nhà.”