Kỹ năng làʍ t̠ìиɦ bằng miệng của Giang Vân Bạch vốn còn rất non nớt, nhưng trông dáng vẻ của Cố Thất Hoặc lại như bị cô liếʍ mυ'ŧ đến cả người thoải mái cùng cực, lại thêm tâm lý nghé con không sợ hổ, thiếu nữ thậm chí còn sẵn sàng đút cả dươиɠ ѵậŧ vào miệng mình để khiến cậu bắn nhanh hơn, đến khi đầu dươиɠ ѵậŧ đỉnh vào cổ họng chật hẹp, cô mới thấy hơi khó chịu mà rút nó ra khỏi khuôn miệng mình.
Còn thiếu niên Cố thì đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức sắp sửa bay lên trời luôn rồi, thân thể không tự chủ được ưỡn lên, sau đó ngã xuống trên sô pha, toàn bộ khuôn mặt tuấn tú bị cậu che lại, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mỏng đang hé mở, bên trên còn dính một ít vệt chất lỏng trong suốt vẫn còn đang tràn ra khóe môi, hàm răng cắn chặt, môi trên và môi dưới liên kết với nhau bởi một sợi chỉ bạc, trông vô cùng da^ʍ mỹ.
"Đệt...ha a……"
Đang chửi thề, Cố Thất Hoặc lại bị động tác mυ'ŧ mát của Vân Bạch làm cho không nhịn nổi mà rêи ɾỉ, lòng bàn tay cậu nắm chặt áo thun trên người, trên mu bàn tay ẩn hiện vài đường gân xanh. Hơi thở cậu ngày càng trở nên gấp gáp, sức lực nắm quần áo cũng càng lớn hơn, lớp áσ ɭóŧ trắng bên trong gần như bị xé toạc một lỗ.
Cô chẳng buồn nhìn xem lúc này dáng vẻ cậu trông như thế nào hay vẻ mặt cậu trông ra sao, chỉ lo ngậm lấy côn ŧᏂịŧ thô to phấn nộn trước mặt mà bú ɭϊếʍ, sau khi để qυყ đầυ của dươиɠ ѵậŧ ra ra vào vào miệng mình mấy lần, cô lại nghiêng mặt dùng đầu lưỡi trêu đùa khe hở giữa qυყ đầυ và thân dươиɠ ѵậŧ cùng phần da thịt nhạy cảm trên qυყ đầυ, dù cô chẳng hề hay biết những chỗ này là điểm nhạy cảm của nam giới, nhưng câu vô sự tự thông cũng chẳng phải lời vô căn cứ.
Sự thật đã chứng minh cô rất có tài trong việc liếʍ láp thứ đó của đàn ông, nếu không thì tại sao thì phản ứng của Cố Thất Hoặc lại dữ dội đến mức đó, chỉ cần thăm dò một chút là có thể từ mức độ run rẩy trên cơ cậu mà đưa đến kết luận liếʍ chỗ nào sẽ khiến cậu cảm thấy thoải mái nhất.
Kiên trì được gần bảy tám phút, mắt thấy thời hạn mười phút đã đến gần, nhưng cái thứ thô to trong miệng ngoại trừ hơi rung rung và sưng to thêm thì vẫn không có dấu hiệu muốn bắn tinh, môi lưỡi Giang Vân Bạch hơi đau nhức, đến cả bàn tay thỉnh thoảng giúp cậu tuốt cũng chẳng buồn di chuyển nữa, nhưng ngước mắt lên nhìn bộ dạng của Cố Thất Hoặc, hai bên thái dương chạy xuống dòng từng dòng mồ hôi, thứ chất lỏng trong suốt đáng ngờ trên khóe miệng chẳng chút kiêng nể từ cằm chảy xuống cổ, hơi thở nặng nề vẫn còn đang vang vọng trong phòng, mấy tên đàn ông xung quanh không hiểu vì lý do gì mà đều nhất nhất im lặng.
Giang Vân Bạch có hơi tức giận, cô đã gắng sức đến vậy rồi, tại sao cái tên đàn ông này trừ bỏ lớn tiếng ư ư a a lại chẳng chịu xuất tinh cơ chứ? Rốt cuộc là vì lòng tự trọng của đàn ông đang tác quái hay còn lý do nào khác? Ví dụ như cậu ta thật sự là cái thể loại vô cùng có sức bền chẳng hạn.
Thiếu nữ khẽ cau mày, suy đi nghĩ lại mấy giây lại ngậm lấy qυყ đầυ thô cứng của cậu, nhưng lần này, cô không cố ý né tránh cái gọi là bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể đàn ông nữa mà dùng đầu răng cọ nhẹ đầu qυყ đầυ, cộng thêm việc cô ngậm chặt đầu qυყ đầυ mà mυ'ŧ liếʍ một hồi, cái thứ to dài trước mặt liền run lên mấy cái, sau đó một lượng lớn chất lỏng màu trắng đυ.c hết đợt này đến đợt khác bắn ra từ qυყ đầυ.
Khi chất lỏng bắn vào miệng, Giang Vân Bạch vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy cổ họng đột nhiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đến nỗi phải phun thứ nọ ra ho khan vài tiếng, thế nhưng cô chỉ vừa quay mặt sang bên ho khan thì côn ŧᏂịŧ trong tay lại rung lên, từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ chẳng bắn vào trong tay cô tay mà lại nhỏ xuống người và quần áo của thiếu niên.
"Ha...ha a……ha..."
Tiếng thở gấp run rẩy tràn ra từ miệng Cố Thất Hoặc mới vừa xuất tinh, đầu óc hỗn loạn của cậu chợt lóe lên một luồng sáng, sau đó dần dần tỉnh táo trở lại, chỉ còn cậy gật thịt trong nằm trong tay thiếu nữ vẫn còn đang dựng đứng, mãi không chịu mềm xuống.
"Có giấy không?"
Cô uống một ngụm nước nhằm kìm lại cái mùi vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng, sau đó quay lại hỏi Thạch Nhất Trạch đang ngồi trên ghế sô pha bên cạnh xem anh có khăn giấy hay không. Cô lấy ra một túi giấy từ trong ngăn kéo bàn trà, sau vội vàng lau sạch tay và khóe miệng mình.
"Giang Vân Bạch."
Cố Thất Hoặc cuối cùng cũng lau chùi bản thân sạch sẽ xong, sau khi kéo quần lên, cậu thấp giọng gọi tên Giang Vân Bạch, hai người đưa mắt nhìn nhau sau khi vòng chơi dâʍ đãиɠ đầu tiên kết thúc.
Nước da ngăm đen nhưng đôi má lại hơi ửng đỏ, Cố Thất Hoặc nắm lấy cổ tay thiếu nữ, vuốt ve vài cái rồi nghiến răng nói:
"Lát nữa ông đây nhất định sẽ thao cô lật ngửa."