Hoa Túc chỉ nói: "Nhìn xem sao."
Dung Ly mở cửa sổ ra, tuy hôm nay còn lạnh, nhưng cũng nên cho phòng ốc được thông thoáng.
Bên ngoài, manh nữ đưa lưng về phía căn phòng này, ngồi xổm dưới đất vò xiêm y từng chút từng chút, tay áo vén lên, cánh tay rất gầy chỉ như da bọc xương, còn bị đông lạnh đỏ một đoạn.
Dung Ly nhìn một hồi rồi dời ánh mắt đi, thật sự không nhìn ra được điều gì.
Hoa Túc cũng đang nhìn, chăm chú quan sát, sắc mặt rất là phức tạp, vừa bình tĩnh vừa tập trung, nói vô tâm, kỳ thật cố ý.
"Ẩn nấp tốt đến vậy sao, chẳng phải ban đầu còn tìm được một chút hơi thở? Hiện tại lại không tìm thấy." Dung Ly nhỏ giọng nói.
Hoa Túc gật đầu, "Nàng muốn biết lai lịch của Kiêu Linh Mặc không."
Dung Ly quay đầu lại: "Nếu nàng muốn nói, ta đây liền nghe."
Hoa Túc chậm rãi nói: "Kiêu Linh Mặc là đồ vật hóa yêu, sinh ra đã ở Cửu Thiên, tính tình đơn thuần thiện lương, Cửu Thiên cùng phàm trần có thể nói là khác nhau một trời một vực, trong thoại bản thế gian của người phàm, có lẽ thường nhìn thấy những câu truyện tiên nữ hạ phàm."
"Nàng ấy từ trên trời xuống?" Dung Ly hỏi.
"Đúng vậy." Sắc mặt Hoa Túc lãnh đạm, "Nàng ấy tò mò về thế gian, không ngờ sau khi xuống trần lại rơi vào lòng bàn tay của U Minh Tôn."
Dung Ly nghe vậy sửng sốt, "Nhưng rốt cuộc nàng ấy cũng là tiên, khi đó U Minh Tôn chưa có Họa Túy, làm sao bắt được nàng ấy?"
Hoa Túc xùy một tiếng, "U Minh Tôn có rất nhiều thủ đoạn."
Dung Ly khó hiểu, nếu lai lịch của Kiêu Linh Mặc thật sự như thế, vậy không thể nào mang bộ dáng của manh nữ được, mắt bị mù không nói, còn gầy yếu đến mức gió thổi liền ngã.
Nàng lại bỗng nhiên cảm thấy, chắc hẳn Kiêu Linh Mặc không có liên quan gì với manh nữ này.
Manh nữ nâng tay lên, dùng mu bàn tay lau bọt nước văng lên trên mặt, trong lúc giặt xiêm y, cánh tay hơi run run, không biết có phải bị lạnh hay không.
Hoa Túc nhíu mày, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nàng kia.
Dung Ly nhận thấy sắc mặt kỳ quái của Hoa Túc, lại nhìn về phía manh nữ.
Kỳ thật nàng có chút hoang mang, nếu chân thân của Hoa Túc là Họa Túy, vậy Kiêu Linh Mặc là cái gì của Hoa Túc.
Thời điểm nàng đang mờ mịt, chợt thấy cả người manh nữ run lên, gấp gáp vắt khô xiêm y, sau đó đổ nước bẩn trong bồn ra ngoài.
Mắt không thể nhìn vật, cho nên đổ nước cũng vô cùng tùy ý, nước trong bồn bị đổ tới góc tường, bắn lên ống quần của manh nữ.
Thân thể manh nữ chấn động, vội vã cúi xuống vuốt ống quần, giống như thứ dính vào không phải là nước, mà là thứ lấy mạng người. Nàng ấy đứng dậy, khi hít thở hơi ngửa người ra sau một chút, sờ soạng tìm lu sành rồi múc mấy gáo nước đổ vào trong bồn.
Dung Ly đã nhìn ra, tay của manh nữ run rẩy như vậy không phải bởi vì nước lạnh, mà bởi vì sợ.
Manh nữ sợ nước.
Ngày ngày đều giặt đồ, tại sao lại sợ nước?
Hoa Túc đột nhiên khép cửa sổ lại, nhàn nhạt nói: "Không cần nhìn nữa."
Dung Ly khẽ hỏi, ánh mắt trong sáng, "Thế nào?"
Hoa Túc không hé răng, đôi mắt phượng hơi rũ xuống, dường như đang suy tư gì.
Hiện tại trong phòng không có người nào khác, cửa sổ đã đóng chặt, ngoại trừ manh nữ cùng trượng phu đồ tể của nàng ấy ra thì không ai sẽ xông vào đây.
Dung Ly vốn định hỏi tiếp, nhưng nhớ đến vết thương trên eo Hoa Túc, dứt khoát nắm vạt áo của nàng ấy nói: "Thôi, nàng nghĩ kỹ rồi lại nói với ta, vết thương của nàng thế nào, có thể cho ta nhìn vết thương trên eo của nàng được không."
Hoa Túc ngước mắt lên: "Muốn nhìn?"
Dung Ly gật đầu.
Hoa Túc nhẹ xùy một tiếng, "Không thể."
Dung Ly buông vạt áo kia ra, đi đến bên cạnh bàn, véo vào cổ tay của mình một cái.
"Nàng véo mình làm chi." Hoa Túc khó hiểu.
Dung Ly nói: "Da bị ngứa."
Vì giận bản thân không sớm phát hiện chân thân của quỷ này chính là Họa Túy, còn tiếp nhận trâm bạc, tự tay chặt đứt cây bút.
Hoa Túc thấy nàng hờn dỗi, chậm rãi hỏi: "Véo đau không, nàng tự xoa hay để ta xoa cho nàng?"
Chờ đến buổi trưa, trong phòng bếp vang lên tiếng xèo xèo, là tiếng dầu chiên nóng hổi.
Dung Ly đột nhiên quay đầu lại, không biết người xuống bếp là manh nữ hay đồ tể, nàng đẩy cửa đi ra ngoài nhìn vào phòng bếp, chỉ thấy manh nữ đứng trước bệ bếp, đang cho thịt tươi vào nồi.Dầu bắn vào tay manh nữ, có vẻ manh nữ không cảm thấy đau, đôi mắt chẳng hề chớp, rất là đờ đẫn, chờ nghe thấy tiếng thịt chín mới cầm cái xẻng cơm xào lên.
Đồ tể vẫn chưa xuất hiện.
Đôi vợ chồng này thật sự lạ lùng, làm trượng phu nhưng đều không cần để ý tới bất cứ việc gì, chỉ lo khò khò ngủ ngon trong phòng, còn manh nữ bất tiện này phải một mình ôm hết tất cả.
Nếu là cô nương bình thường khác bị trượng phu đối đãi như vậy, sợ là đã sớm bỏ chạy rồi, chưa nói đến bao nhiêu năm trôi qua vẫn không có một đứa con, ra đi cũng chẳng cần quan tâm quá nhiều.
Dung Ly vội hỏi: "Phu nhân cần hỗ trợ không?"
Có lẽ manh nữ không ngờ nàng đang đứng ngoài cửa nên bị dọa giật mình, thiếu chút nữa làm rơi cái xẻng.
Nàng ấy lắc đầu, "Không cần, cô nương chờ một lát."
Làm như lo lắng Dung Ly sẽ ghét bỏ nồi thịt này, nhanh chóng nói: "Là thịt gà, sáng nay mới vừa gϊếŧ, còn tươi, mấy năm nay ta đều xào đồ ăn như vậy, tuy không nhìn thấy nhưng sẽ không bỏ quá nhiều dầu muối, cũng không cần lo bị nhạt nhẽo."
Dung Ly thấy nàng ấy sốt ruột giải thích, càng cảm thấy không thể tưởng được, "Gà là do tôn phu gϊếŧ?"
Manh nữ gật đầu: "Đúng vậy, hôm qua có một con heo được đưa đến nhưng đã chết một khoảng thời gian rồi, chắc là bị bệnh chết, không ăn được, buổi sáng hắn tỉnh dậy liền đi gϊếŧ một con gà."
Dung Ly nhíu mày, thử nói: "Hình như heo ở trong thôn đa phần là do nhà Trần Lâm bắt."
Manh nữ lại gật đầu một cái, "Nhà hắn luôn có thể bắt được heo tốt, nhưng bán đi đều là không tốt."
Dung Ly nói tiếp: "Đêm qua trong thôn xảy ra chuyện, hình như chính là nhà Trần Lâm."
Tay cầm xẻng cơm của manh nữ khựng lại, "Ta chỉ nghe nói trong thôn có người xảy ra chuyện, không ngờ lại là bọn họ."
Sắc mặt nàng ấy nhàn nhạt, đôi mắt thẫn thờ, khiến người không nhìn ra nàng ấy nói lời này là thiệt tình hay giả vờ.
Hoa Túc nói: "Sắp xào cháy."
Manh nữ đảo thêm hai cái, dùng một tay sờ lên, sờ đến cái đĩa rồi mới cẩn thận đổ thịt gà đã chín ra.
Một giọt nước cũng chưa rơi ra ngoài, vô cùng thành thạo.
Dung Ly liếc nhìn bên ngoài, "Cần phải gọi tôn phu đến ăn cơm?"
Manh nữ lắc đầu: "Ban ngày hắn ngủ nhiều, lát nữa chúng ta ăn trước, chờ hắn tỉnh dậy ta hâm nóng đồ ăn cho hắn sau."
Dung Ly đành phải gật đầu đáp lời, thực sự muốn tới nhà chính nhìn một cái, xem rốt cuộc có phải đồ tể kia ở trong phòng hay không.
Có lẽ vì đọc nhiều thoại bản, nàng bất chợt cảm thấy thịt mà manh nữ đổ vào nồi hơi kỳ quái, sợ chắc không phải là chặt xuống từ trên người đồ tể chứ.
Manh nữ nấu thịt xong, nói: "Làm phiền cô nương đem đồ ăn qua, ta còn phải xào một ít rau xanh."
Hoa Túc hừ một tiếng, "Lại còn sai bảo nàng."
Trước kia khi nàng ấy bị sai bảo sẽ bực dọc một câu, bây giờ ngay cả Dung Ly bị sai bảo cũng cảm thấy phiền.
Dung Ly đáp lời, đi đến bưng cái đĩa đựng đầy thịt gà lên, chăm chú nhìn một lúc, thật sự là thịt gà, xương người chắc không phải như thế này.
Hoa Túc liếc mắt một cái, chỉ thiếu chưa trợn trắng mắt thôi, "Cái này mà xào cái gì, còn không bằng ta dùng quỷ khí tùy tiện làm hai cái."
Dung Ly trừng mắt nhìn nàng ấy, đây là món lát nữa nàng sẽ ăn, nghe Hoa Túc bắt bẻ như vậy làm sao nàng có thể ăn được.
Bàn đã được lau khô, trên mặt hơi còn vệt nước.
Manh nữ ở trong phòng bếp hồi lâu, sau đó bưng rau xanh từ từ đi tới. Sau khi đặt xuống, nàng ấy xoay người trở về, "Ta đi bới cơm, cô nương cứ ngồi là được."
Hoa Túc quả thực bắt bẻ: "Nhìn thịt gà này được nhổ lông sạch sẽ rồi, chỉ không biết trong lá cải có sâu hay không, cũng không biết gạo đã vo sạch hay chưa."
Dung Ly mím môi, rõ ràng trong bụng trống trơn, nhưng lại không muốn ăn một chút nào.
Khóe miệng Hoa Túc nhếch lên.
Manh nữ bưng cơm đến, đặt chén đũa xuống, yên lặng không tiếng động bắt đầu ăn cơm.
Dung Ly nghĩ rằng có lẽ vì nàng là người đem đồ ăn tới, cái đĩa không đặt ở vị trí quen thuộc của manh nữ, cho nên manh nữ luôn gắp không được, phải sờ tìm một lúc mới gắp được thịt.
Bây giờ, manh nữ lại thật sự giống không nhìn thấy.
Dung Ly bỗng cảm thấy không rõ manh mối, Hoa Túc thì chẳng hề hoang mang, rõ ràng nàng ấy vội vã muốn tìm Kiêu Linh Mặc, nhưng hiện tại như muốn đợi yêu kia tự đưa tới cửa vậy.
Manh nữ ăn cực kỳ ít, nàng ấy ăn mấy miếng liền thả chiếc đũa xuống, bỏ xương gà gọn gàng bên cạnh chén.
Số thịt còn lại chắc không phải đều để dành cho đồ tể, còn thừa cũng quá nhiều.
Dung Ly ăn no rồi trở về phòng, manh nữ chưa gọi nàng ở lại mà tự mình chậm rì rì thu dọn.
Hoa Túc ngồi im bất động, giống hệt cái đêm Họa Túy bị chặt đứt làm đôi.
Dung Ly vẫn muốn xem miệng vết thương của nàng ấy, trên thân Họa Túy không nhìn ra dấu vết gì, ai biết được eo của quỷ này đã thật sự tốt hay chưa.
Có lẽ vì ánh mắt của nàng quá mức thiết tha, Hoa Túc ngước mắt lên nhìn nàng, "Nếu muốn nhìn ta, sao không đến gần chút mà nhìn."
Dung Ly đi qua, "Ta muốn nhìn chỗ khác."
Hoa Túc biết ý định của nàng, "Không thể."
Dung Ly cảm thấy vết thương kia nhất định chưa khỏi hoàn toàn, còn giữ lại dấu vết gì đó nên Hoa Túc mới không muốn cho nàng xem.
Sợ cái gì, là sợ nàng đau lòng, hay sợ nàng biết được vết thương trên eo nàng ấy...... Là bị dao cắt ngang?
Hoa Túc ngồi thẳng lưng, bàn tay vẫn luôn không chịu ôm eo chậm rãi di chuyển, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên eo.
"Quả nhiên nàng còn chưa khỏe, vì sao muốn gạt ta?" Dung Ly nhíu mày.
Hoa Túc đành phải ngoắc tay một cái.
Dung Ly đến gần, cúi đầu nhìn nàng ấy.
Hoa Túc dời ánh mắt, tay từ từ đưa lên đai lưng, miễn cưỡng nói: "Nàng muốn xem thì cho nàng xem."
Dung Ly cảm thấy nàng ấy không đủ thành tâm, cũng không biết dưới lớp xiêm y có bị âm thầm dùng thủ thuật che mắt gì đó hay chưa, để nàng nhìn thấy một vết sẹo đã bị tô son trát phấn.
Nàng bắt lấy tay Hoa Túc, "Không xem, đỡ phải nàng lại cho rằng ta khinh dễ nàng."
Đợi đến xế chiều, cửa nhà chính kẽo kẹt mở ra, một tiếng ngáp to của nam tử truyền đến.
Đồ tể đi tới trước bàn cơm ngồi xuống, cũng chưa hâm nóng đồ ăn lại mà sột sột soạt soạt ăn luôn, ăn xong có vẻ còn cảm thấy không dễ chịu, lên giọng kêu: "Thê tử, thê tử --"
Một lát sau, manh nữ đi đến bên cạnh hắn, hỏi: "Muốn cái gì?"
Đồ tể ăn nhóp nhép, nói: "Đi lấy rượu tới đây, hôm nay chưa uống được ngụm nào, chẳng trách cả người không có sức lực."
"Đi lấy liền." Manh nữ quay lưng đi lấy rượu.
Đồ tể thúc giục: "Mau chút, đồ ăn hôm nay hình như hơi nhạt."
"Ngày mai sẽ bỏ thêm muối." Manh nữ nói.
Dung Ly khẽ mở cửa sổ lên nhìn ra bên ngoài, thấy sắc mặt của đồ tể kia vẫn bình thường, có lẽ vì ngủ lâu cho nên thậm chí còn rất hồng hào.
Manh nữ bưng một chén rượu đến, rượu trong chén bị đổ ra ngoài một ít, nhìn như là rượu gạo, màu sắc rất trắng.
Đồ tể nhận lấy chén rượu, ngửa đầu đổ vào họng, rượu chảy xuống khóe miệng dọc theo cổ làm ướt một mảng vạt áo. Hắn uống xong thở phào nhẹ nhõm, lôi kéo vạt áo nói: "Thê tử, muốn đổi một bộ xiêm y khác."
"Chờ chút, ta tìm cho chàng đổi." Manh nữ thật chịu thương chịu khó.
Thế này cũng quá kỳ quái, sao manh nữ dung túng cho hắn đến vậy.
Hoa Túc im lặng không lên tiếng, vẫn ngồi yên bất động.
Dung Ly đến gần, khom lưng cọ nhẹ lên má nàng ấy, nhỏ giọng nói: "Nàng ở trong này, ta đi ra ngoài hỏi chuyện."
Hoa Túc nhíu mày, "Đừng đi."
Dung Ly dịu dàng nói, "Đừng hoảng hốt, ta chỉ đi hỏi một câu, sẽ không có chuyện gì đâu."
Một người một quỷ giống như hoán đổi vị trí với nhau, lúc trước quỷ này luôn kêu nàng đừng hoảng hốt, lần này lại là nàng lên tiếng trấn an.
Khóe miệng Dung Ly cong lên, đẩy cửa đi ra ngoài, trực tiếp hứng gió khiến nàng không khỏi ho nhẹ vài tiếng.
Đồ tể nghe tiếng xoay người lại, có lẽ không ngờ ở đây còn có người khác, trong lúc nhất thời không hiểu gì cả, bộ dáng của cô nương trước mắt này thật xa lạ, hình như là người ở trong thành.
Manh nữ cầm xiêm y đi ra, "Vị cô nương này hôm trước muốn mua da hổ, từ trong thành tới, hiện tại da hổ rất khó tìm, nàng ấy chưa tiện rời đi nên ta cho nàng ấy ở lại."
Đồ tể gật đầu, "Da hổ à."
Hắn tạm ngừng, hỏi: "Mua bán này......"
Manh nữ nhét xiêm y vào trong tay hắn, "Mua bán này không dễ làm."
Đồ tể có chút thất vọng, dường như bắt được con mồi hay không đều dựa vào một câu của manh nữ, manh nữ nói mua bán không được, thì hắn không thể làm.
Chắc hẳn đồ tể này căn bản không biết săn thú, cho nên mới luyện kỹ thuật cắt rau, gϊếŧ gà mổ bò, những thứ gọi là con mồi đó, cũng không biết manh nữ lấy từ đâu ra.
Lúc này Dung Ly mới hiểu hết những lời nghe lén được khi lần đầu tiên lên núi, hóa ra manh nữ này thật sự có nhiều phương pháp.
Đồ tể lại liếc nhìn Dung Ly một cái, hai mắt giống như sáng lên.
Cô nương xinh đẹp như vậy ở trong thôn rất ít, chưa nói đến khí chất của cô nương này thật tốt, vừa thấy liền biết là cao quý, trông như bị người gây rối một chút sẽ lập tức nước mắt lưng tròng.
Dung Ly nói: "Vừa nghe thấy tiếng các ngươi nói chuyện, nên nghĩ ra ngoài gặp mặt một lần, ta ở nhờ tại đây, không thể không gặp người."
Manh nữ thu dọn chén đũa trên bàn, lắc đầu nói: "Cô nương không cần dè dặt."
Nàng ấy ôm chén đũa vào phòng bếp, chỉ còn Dung Ly cùng đồ tể ở trong sân.
Dung Ly nói: "Ngài cùng tôn phu nhân thật ân ái."
Đồ tể cười một cái, "Nàng toàn tâm toàn ý với ta."
Dung Ly khẽ nhíu mày, lại nói: "Lúc trước ở dưới chân núi, nghe người trong thôn nhắc đến vài câu, hình như tôn phu nhân là người trong thành."
Đồ tể không hề giấu giếm, hào phóng trả lời: "Ta cứu nàng từ bên ngoài về, ta đang vội vã đi săn thú, vừa lúc gặp được nàng đang bị ngã dưới chân núi, biết cha mẹ của nàng đã quy tiên, lại thấy đôi mắt của nàng không tốt, không đành lòng nên hỏi nàng có muốn trở về cùng ta hay không."
Nghe như chỉ một mình manh nữ tình nguyện.
Nhưng Dung Ly cẩn thận ngẫm nghĩ lại nhận ra điều không thích hợp, manh nữ làm sao có thể ở trong núi một mình, chắc không phải là đi lên núi hái thuốc, không nhìn thấy đường thì hái thuốc thế nào.
Đồ tể nói tiếp: "Sau đó chúng ta liền thành thân, rồi về sau lại dọn lên trên núi ở." Hắn nói chuyện rất là đắc ý, giống như nhặt được tiện nghi.
Dung Ly không hỏi ra được gì, đồ tể tò mò việc mua da hổ, nàng lấy lão gia cùng lão thái quân trong tưởng tượng ra nói, bậy bạ vài câu.
Nói xong, nàng trở về phòng, vừa ngước lên liền đón nhận ánh mắt nhìn chằm chằm của Hoa Túc, nếu ánh mắt này là một ngọn lửa, nhất định phải đốt thủng một lỗ trên người nàng.
Hoa Túc hừ lạnh một tiếng.
Dung Ly nhỏ giọng nói: "Không phải ta đã trở lại sao, muốn hỏi gì thì hỏi, đâu có thể giấu được nàng."
Sắc mặt Hoa Túc lãnh đạm, bàn tay ôm eo, rất không tự nhiên: "Có lẽ lại động đến miệng vết thương."
Dung Ly cúi xuống thổi một hơi vào bên eo nàng ấy, "Nếu ta có một ngụm tiên khí, chắc chắn có thể giúp nàng thổi cơn đau đi."
Hoa Túc nhàn nhạt cười, "Sợ là nàng muốn lấy mạng ta."
Dung Ly vốn định trả lời, cánh môi vừa mới mở ra lại bị một ngón tay đè lên.
Hoa Túc đè môi nàng, lạnh lùng bảo: "Đừng lên tiếng."
Dung Ly theo bản năng nhìn qua cửa trước, bên ngoài khẳng định có người.
Hoa Túc lạnh giọng: "Tên đồ tể kia dám áp lỗ tai lên nghe lén, thật là không muốn sống nữa."
Dung Ly mím môi, không biết đồ tể này có ý đồ gì.
Hoa Túc lại chán ghét nói: "Tên đồ tể này làm như chưa thấy qua nữ nhân, không thể khiến thê tử của mình mang thai, nên có ý đồ với cô nương khác."
Nghe vậy, sắc mặt Dung Ly trở nên rất khó coi, giống hệt lúc gặp được tên ăn chơi trác táng hại chết nàng kiếp trước.
Đồ tể nghe lén một hồi, không nghe thấy gì liền rời đi.
Manh nữ hỏi: "Chàng với vị cô nương kia đã nói chuyện gì?"
"Nói chúng ta làm sao quen biết nhau." Đồ tể thẳng thắn.
Manh nữ trầm mặc một lúc, "Chàng vẫn còn nhớ rõ, trôi qua lâu như vậy, ta đều đã quên rồi."
Dung Ly nghe được rõ ràng, hiện giờ thính lực của nàng vô cùng tốt.
Nếu theo suy nghĩ vừa rồi của nàng, manh nữ này hẳn là được cứu mạng mới cam tâm tình nguyện đi theo, nhưng bây giờ lại nói đã quên.
Kỳ lạ.
Manh nữ thật sự sợ nước, chén bát bỏ vào hồi lâu mới đi rửa, rửa cực kỳ chậm, có lẽ vì bàn tay bị run nên làm rơi vỡ hai cái chén.
Đồ tể thấy nhiều không trách, chỉ nói: "Còn có chén mới ta đặt ở trong ngăn tủ, lát nữa nàng tìm xem."
Xem ra manh nữ thường xuyên làm rơi chén nên trong nhà đã để sẵn chén mới, nhưng đồ tể lại thà mua chén chứ không chịu rửa giúp.
Hoa Túc biết hồ ly này ăn no sẽ mệt rã rời, đôi mắt nửa mở nửa khép, mí mắt có vẻ sắp gục xuống.
Nàng ấy chỉ vào chiếc giường, "Đi nghỉ."
Dung Ly mở to đôi mắt hạnh ửng hồng, "Nhưng eo của nàng......"
"Không sao, qua một lát sẽ tốt hơn." Hoa Túc lại nói: "Nếu tối nay xảy ra chuyện gì, nàng đừng không thức dậy nổi, còn phải để ta cõng nàng."
Sao có thể chứ, Dung Ly đành phải nằm lên giường, vốn chỉ định nghỉ ngơi, nào ngờ lơ đãng liền ngủ say.
Ban đêm, nàng bị tiếng động sột soạt đánh thức.
Vừa mở mắt ra, nàng hít sâu một hơi, thấy Hoa Túc đang đứng bên cửa sổ, mở cửa nhìn ra ngoài.
Nàng đứng lên, thận trọng quan sát ngoài phòng.
Trông thấy đồ tể kia lén lút ra khỏi nhà chính, mặc xiêm y cùng giày thật chỉnh tề, xem bộ dáng này rõ ràng là muốn xuống núi.
Ban đêm xuống núi để làm cái gì, chắc không phải là đi trộm cắp chứ.
Chờ đồ tể đi xa, cửa nhà chính kẽo kẹt một tiếng, manh nữ từ bên trong đi ra, tuy hai mắt vô hồn nhưng nhìn...... Rất là ai oán.
Dung Ly nhíu mày, vốn định khép cửa sổ lại, không ngờ manh nữ lại liếc mắt nhìn qua đây một cái.
Trái tim nàng đột nhiên nhảy dựng, còn tưởng manh nữ có thể thấy nàng mở cửa sổ, nhưng cặp mắt xám trắng kia không hề dừng lại mà xoay chuyển.
Một sợi quỷ khí bay ra khỏi cửa sổ như phù du trong nước, gió núi giống sóng triều, nhanh chóng cuốn nó đi xa.
Hoa Túc bắn quỷ khí, "Ta xem thử đồ tể kia muốn đi đâu."
Đồ tể xuống núi, dắt một con ngựa của nhà người khác ở trong thôn rồi cưỡi ngựa vào thành.
Trong núi, Hoa Túc vân vê quỷ khí quấn trên ngón tay, giơ tay lên ngửi một chút, "Mùi son phấn, mùi vàng bạc, thảo nào ban ngày ngủ đến giờ Mùi (13h-15h) mới dậy, hóa ra ban đêm đi làm kẻ trộm."
Manh nữ quanh quẩn ở trong sân, l*иg ngực phập phồng liên tục, dường như đang kiềm chế tức giận.