Sơn Hà Chẩm

Chương 13

Sau khi Sở Du xác nhận tin tức cũng không thể giấu giếm được.

Sở gia gấp rút điều một trăm gia binh cho Sở Du. Hiện giờ Vệ phủ gần như bị Sở Du khống chế, cho dù có thị vệ có suy nghĩ bất chính thì có lệnh bài cộng thêm gia binh của Sở gia, những thị vệ đó cũng không làm gì được.

Vì thế Sở Du mời đại phu tới xem bệnh cho Tưởng Thuần trước, sau đó gọi tất cả mấy vị Thiếu phu nhân vào sảnh chính.

Mấy vị Thiếu phu nhân cũng biết đã xảy ra chuyện lớn nên đều cẩn thận và kiềm chế, không dám nói lời nào. Các nàng được Sở Du mời đến sảnh chính, sau khi quan sát xung quanh một lúc, Tam Thiếu phu nhân Trương Hàm thử hỏi: “Phu nhân đâu?”

Sở Du ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Phu nhân mang năm vị tiểu công tử đi Lan Lăng hỏi thăm sức khỏe lão phu nhân rồi.”

Nghe được lời này, sắc mặt mấy vị Thiếu phu nhân đều thay đổi, Diêu Giác bỗng nhiên đứng dậy, tức giận nói: “Mang năm vị tiểu công tử đi, sao không báo cho những người làm mẫu thân bọn ta một tiếng?!”

Diêu Giác xuất thân Diêu gia, hiện giờ nữ nhi Diêu gia làm Hoàng Hậu, đích trưởng tử là Thái Tử, địa vị Diêu gia phất lên nhanh chóng, cho dù là thứ nữ con vợ lẽ thì cũng có tự tin hơn nhiều so với những người khác.

Trong lòng Sở Du nghĩ đến đời trước Vệ Uẩn cuối cùng đã xách đầu Diêu Dũng về, lại nghĩ đến hôm nay Vệ gia nhất định là bị hãm hại, thấy người Diêu gia thì trong lòng lập tức cảm thấy không thoải mái, nàng lạnh lùng lườm Diêu Giác một cái, bình thản lên tiếng: “Là đại phu nhân dẫn người đi ra ngoài, thay vì gào với ta, chẳng thà cô đi tìm bà bà gào đi?”

Diêu Giác bị nói như vậy, bỗng cảm thấy khí thế yếu đi vài phần mà không rõ lý do, nàng hơi hé miệng muốn nói tiếp, Sở Du đã cất cao giọng: “Cút đi!”

“Sở Du cô……”

Diêu Giác bước vội lên, Vệ Hạ Vệ Đông lập tức tiến lên, ngăn cản Diêu Giác. Sở Du tiếp tục nói: “Thích làm ầm ĩ hả, cô cứ ầm ĩ tiếp đi, cô có biết tại sao ta đưa bọn họ đi không? Cô có biết tiền tuyến đã xảy ra chuyện gì không?! Nếu cô cứ tiếp tục kéo dài thời gian, đến lúc đó không ai chạy thoát đâu!”

Vừa nghe lời này, trong lòng mọi người đều hoảng hốt, Ngũ Thiếu phu nhân Tạ Cửu có danh tiếng nhất từ trước đến nay đi ra phía trước, đè tay Diêu Giác lại, nhìn Sở Du, nghiêm túc nói: “Tiền tuyến đã xảy ra chuyện gì, xin Thiếu phu nhân nói rõ.”

“Sáng sớm nay, Tiểu Thất báo tin từ tiền tuyến về,” giọng Sở Du vững vàng, tất cả mọi người yên tĩnh lại, nhìn chằm chằm Sở Du, cẩn thận nghe Sở Du nói, Sở Du đánh giá biểu cảm của mọi người, thong thả nói: “Sau khi công công và các vị huynh trưởng bị bao vây ở thung lũng Bạch Đế, toàn quân bị tiêu diệt, hiện giờ Tiểu Thất đã liệm thi vào quan tài, đang trên đường đưa bọn họ trở về……”

Dứt lời, tất cả mọi người đều không có phản ứng, mọi người ngơ ngác nhìn Sở Du, sau một hồi, Tạ Cửu phục hồi tinh thần trước tiên, run giọng nói: “Thiếu phu nhân nói huynh trưởng, là vị nào?”

Trong khi nói, nàng ấy dường như cũng phát hiện, Sở Du dùng “Các vị”, chứ tuyệt đối không phải một vị, vì thế nàng ấy sửa lời nói: “Là, các vị nào?”

Sở Du thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Trừ Tiểu Thất ra, tổng cộng sáu vị công tử, bao gồm thế tử trong đó, kể cả Trấn Quốc Công……”

Còn chưa dứt lời, một tiếng thét chói tai vang lên từ trong đám người, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, lại là Lục Thiếu phu nhân Vương Lam.

Hiện giờ nàng ấy mới mang thai, vốn là lúc nhạy cảm, nghe tin tức như vậy, nàng nhào về phía Sở Du giống như người điên, giãy giụa nói: “Cô nói bậy! Phu quân ta sao có thể chết! Cô nói bừa!”

Giọng nàng ấy vừa bén vừa chói tai, thị nữ tiến lên giữ chặt nàng ấy, Sở Du nhíu mày, cho Trường Nguyệt một ánh mắt, Trường Nguyệt lập tức nâng tay lên, đánh một nhát làm Vương Lam hôn mê bất tỉnh.

Sau khi Vương Lam ngất đi, trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc của Tam Thiếu phu nhân, mà Tạ Cửu và Diêu Giác đứng ở trong sảnh, hoàn toàn còn không có phản ứng gì.

Sở Du nhìn các nàng, đang định nói gì đó, đã nghe thấy Diêu Giác như đột nhiên bừng tỉnh mà nói: “Ta không tin, ta phải trở về, ta phải đi tìm mẹ ta, ta……”

Nàng ấy vừa nói vừa vội vã đi ra ngoài, nhưng chưa đi được mấy bước, bên ngoài đã truyền đến tiếng ồn ào, Sở Du nhíu mày ngẩng đầu, lập tức thấy binh lính vội vàng chạy vào, nôn nóng nói: “Không hay rồi thiếu phu nhân, một đám binh lính cầm thánh chỉ bao vây phủ ta, nói là trước khi Thất công tử trở về, không một ai được rời đi!”

Tin tức ở tiền tuyến chắc hẳn đã truyền vào cung, hoàng đế làm chuyện này cũng là trong dự kiến của nàng, nếu không nàng cũng sẽ không để Liễu Tuyết Dương dẫn bọn nhỏ rời đi sớm như vậy.

Nàng bình tĩnh nói: “Không sao, cứ để bọn họ bao vây đi.”

Hiện giờ còn chưa khép tội, sẽ không có bất kỳ kẻ nào dám xông vào Trấn Quốc Hầu phủ.

Nàng xoay đầu, tiếp tục căn dặn người làm, bảo bọn họ để Tưởng Thuần và Vương Lam ở cùng một chỗ, trông coi nghiêm ngặt và để đại phu chăm sóc cẩn thận.

Đứa bé của Vương Lam, phải cố hết sức sinh ra.

Chỉ là đời trước…… Nàng ấy sinh được sao?

Sở Du không nhớ rõ các Thiếu phu nhân Vệ phủ ở đời trước ra sao, ngoại trừ một Tưởng Thuần tự tử vì tình quá chấn động, thì những người khác hình như đều không có quá nhiều lời đồn, nghe nói đa số đều được Vệ Uẩn thay thế huynh trưởng cho một bức hưu thư, để bọn họ về nhà mẹ đẻ rồi tái giá.

Sở Du vừa suy nghĩ tất cả tin tức ở đời trước, vừa căn dặn người làm đâu ra đấy. Mà Diêu Giác dường như hoàn toàn không tin lời thị vệ, la hét ầm ĩ muốn đi ra ngoài.

Sở Du cũng không để ý nàng ấy, ngược lại nhìn về phía Tạ Cửu.

“Ngũ Thiếu phu nhân có tính toán gì không?”

Giọng nàng bình tĩnh, Tạ Cửu là người thông minh, nàng ấy lập tức nhìn ra ý đồ của Sở Du, cau mày nói: “Bây giờ Vệ gia rõ ràng đã dính tội lớn, cô còn định ở lại sao?”

Nghe thấy lời này, Sở Du lập tức biết lựa chọn của Tạ Cửu, nàng lẳng lặng nhìn nàng ấy một lát, lại hỏi: “Cô không có tình cảm với Ngũ công tử sao?”

Tạ Cửu sững sờ, đến khi nàng ấy phản ứng lại thì im bặt.

Một lúc lâu sau, nàng ấy gian nan lên tiếng: “Nhưng dù sao ta cũng phải tính toán vì tương lai, ta mới 24 tuổi.”

Nàng ấy nhìn Sở Du đầy kiên định, như vẫn muốn nói gì đó, Sở Du lại gật đầu, hoàn toàn không khinh thường và mất kiên nhẫn, chỉ hờ hững nói: “Được.”

Sau khi nói xong, nàng lập tức xoay người sang chỗ khác, căn dặn người làm lo liệu những việc chính trong tang lễ, cũng không nhìn Tạ Cửu thêm lần nào nữa.

Đối mặt với thái độ lạnh nhạt hờ hững đó của Sở Du, trong nháy mắt, Tạ Cửu cảm thấy bản thân mình đứng ở đây có vẻ cực kỳ khó coi, cực kỳ thảm hại.

Nàng ấy siết tay, đột nhiên nói: “Cô ở lại sẽ hối hận!”

Sở Du dừng bước, quay đầu lại, giọng Tạ Cửu đầy chắc chắn: “Sở Du, cô còn trẻ, cô không hiểu sống một mình cả đời là chuyện đáng sợ cỡ nào đâu……”

“Ta không có một mình,” Sở Du ngắt lời nàng ấy, giọng nói vừa bình thản vừa dửng dưng: “Ta còn Vệ gia bên cạnh.”

“Cô……”

“Cô đi đường dương quan của cô, ta đi cầu độc mộc của ta, ta không khuyên cô, cô cần gì phải cản ta?”

Sở Du nhíu mày: “Tạ Cửu, ta cứ tưởng cô là người thông minh.”

Tạ Cửu bị những lời này làm cho im bặt, Sở Du nói không sai, nhưng mà, lựa chọn của Sở Du, khiến cho lựa chọn của tất cả mọi người đều cực kỳ không chấp nhận nổi.

Tạ Cửu nhìn nàng đi xa, hít một hơi thật sâu, vẫn lựa chọn xoay người rời đi.

Nếu muốn rời xa, đương nhiên không thể có quá nhiều vướng mắc với Vệ gia nữa. Khi Vệ Uẩn trở về, hoàng đế đương nhiên sẽ gỡ bỏ lệnh cấm túc, nàng nên sớm chấm dứt quan hệ với Vệ gia.

Tạ Cửu cảm thấy mình suy nghĩ đến mức vô cùng bình tĩnh, nàng cảm thấy mình là một nữ nhi thế gia lạnh nhạt, sáng suốt điển hình, nhưng khi nàng về đến phòng, ngồi trên giường, không biết tại sao, nàng lại đột nhiên nhớ tới dáng vẻ phu quân mình.

Nàng cởi giày nằm lên giường, ở chỗ không người này, nàng vùi mặt vào trong chăn gấm, cuối cùng khóc thành tiếng.

Mấy Thiếu phu nhân đều khóc lóc ầm ĩ, Sở Du cho người trông coi bọn họ, còn mình thì bắt đầu chuẩn bị mở linh đường.

Người đã chết, luôn phải có chỗ về, huống chi Vệ gia.

Nghe nói đời trước Vệ gia nháo nhào hết cả lên, mấy người đó ngay cả linh đường cũng không có đã vội vàng hạ táng, thậm chí bia mộ, cũng là sau đó Vệ Uẩn lập lại lần nữa.

Hiện giờ nàng ở đây, cũng không thể để Vệ gia anh hùng một đời, nhưng cuối cùng ngay cả linh đường tế bái cũng không có giống như đời trước.

Đời trước nàng từng lo liệu tang lễ của mẫu thân mình, cũng từng lo liệu tang lễ của mẫu thân Cố Sở Sinh, về chuyện này, cũng xem như thành thạo.

Chuẩn bị xong những thứ cần mua, bàn bạc xong xuôi cách sắp xếp và vị trí linh đường, lúc này trời đã tối.

Nàng mới nhớ tới Tưởng Thuần, nàng suy nghĩ một chút, quyết định lại đi thăm nàng ấy.

Tưởng Thuần tỉnh dậy vào buổi chiều, sau khi tỉnh lại đã định tự sát, nhưng Sở Du đã sớm cho người trông coi, kịp thời cướp kiếm nên mới cứu được một mạng.

Sau khi tự sát không thành, Tưởng Thuần lập tức không nói thêm gì nữa, cũng không ăn cơm, mà chỉ tựa vào cửa sổ, không nhúc nhích, cũng không nói một lời.

Lúc Sở Du đi tới, đập vào mắt nàng là người con gái với ánh mắt như đã chết, ngơ ngác nhìn bầu trời bên ngoài.

Nha hoàn ở bên cạnh nhìn thấy Sở Du tới, muốn bẩm báo chút gì đó, nhưng Sở Du vẫy vẫy tay, bọn họ lập tức hiểu ý đi xuống. Sở Du đi tới bên cạnh Tưởng Thuần, sau khi ngồi xuống, nàng đắp chăn cho nàng ấy.

“Đêm đến sương lạnh, phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để bị cảm.”

Tưởng Thuần không để ý đến nàng, như thể nàng không hề xuất hiện.

Sở Du dựa vào bên kia giường, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

“Ngày ta gả tới đây, thật ra ta cũng chưa nhìn thấy dáng vẻ A Quân như thế nào.”

Nghe được lời này, Tưởng Thuần rốt cuộc có động tác.

Nàng ấy chậm rãi quay đầu, thấy Sở Du dựa vào bên kia giường, vẻ mặt dịu dàng, như là nhớ lại gì đó: “Ta chỉ nghe thấy chàng lắp ba lắp bắp gọi một tiếng Sở cô nương. Trong lòng ta nghĩ, sao người này lại thành thật như vậy, đã thành thân rồi mà còn gọi ta là Sở cô nương.”

Tưởng Thuần rũ mắt, rõ ràng đang nghe nàng nói chuyện.

Sở Du cũng không nhìn nàng ấy, tiếp tục nói: “Ngay ngày thành thân chàng đã xuất chinh, ta muốn xem rốt cuộc dáng vẻ chàng như thế nào, vì thế ta lập tức đuổi theo, ngày đó chàng đã đồng ý với ta, nhất định sẽ trở về.”

“Muội……” Cuối cùng Tưởng Thuần cũng mở miệng: “Đừng quá khổ sở.”

“Ta không khổ sở.”

Sở Du cười: “Chàng sẽ không muốn nhìn thấy ta khổ sở, cho nên, ta cũng không muốn làm cố nhân buồn lòng.”

Tưởng Thuần không nói gì, nàng ấy như hiểu được ý Sở Du.

“Ta và muội không giống nhau.”

Giọng nàng ấy mỏng manh lại yếu ớt: “Từ khi ta sinh ra, đến trước khi gặp Nhị Lang, ta chưa từng vui vẻ lần nào. Cho dù gả cho chàng, trong lòng ta cũng thấp thỏm không yên. Ta sợ chàng không thích ta, lại càng sợ chàng kinh thường, xúc phạm ta.”

“Nhưng chàng không có.”

Tưởng Thuần khàn giọng: “Ngày thành hôn, ta bị trẹo chân, ta nghĩ, chàng nhất định sẽ tức giận vì ta làm xấu mặt, cho nên ta cố chống đỡ, bước từng bước một về phía trước, ta cứ nghĩ rằng chỉ có một mình ta phải đi hết cả đoạn đường đau đớn kia, kết quả chàng lại phát hiện.”

“Chàng ngồi xổm xuống,” Tưởng Thuần cười rộ lên, trong mắt đều là hoài niệm: “Chàng cõng ta, đi hết cả đoạn đường. Chúng ta vào động phòng, chàng tự tay dùng rượu thuốc bóp chân cho ta. Chưa từng có người nào tốt với ta như vậy.”

Ánh mắt nàng ấy dừng trên người Sở Du: “Xem ta như châu báu...”

Sở Du không lên tiếng, miêu tả càng tốt đẹp, đến khi đối mặt với hiện thực tàn nhẫn sẽ chỉ càng đau lòng đến mức khó mà chấp nhận.

“Nếu cả đời chưa từng có được thì ta cũng cam chịu số phận.” Tưởng Thuần run rẩy nhắm mắt lại: “Nhưng ta đã từng gặp được người tốt như vậy, giờ sao có thể bước tiếp một mình.”

“Quá đau……”

Nước mắt nàng ấy rơi xuống: “Một mình đi con đường kia, quá đau.”

Sở Du nghe được lời này, cuối cùng không nhịn được mà vươn tay, ôm chặt Tưởng Thuần.

Nàng đè nén lệ nóng trong mắt, ra sức nhìn lên trên.

“Không sao,” nàng khàn giọng: “Ta ở đây, Tưởng Thuần, con đường này, có ta, có phu nhân, còn có con tỷ, tỷ không phải đi một mình đâu.”

“Từ khi tỷ gả vào Vệ gia, tỷ đã sớm không còn một mình rồi.”

“Sau này ai dám ức hϊếp tỷ, ta sẽ đánh thay tỷ. Tỷ bị bệnh, ta sẽ chăm sóc tỷ; tỷ không có chỗ để đi, ta sẽ bầu bạn với đi. Tưởng Thuần,” nàng ôm chặt nàng ấy: “Đời này của tỷ, không phải chỉ có tình yêu.”

“Tỷ đã sớm không phải là là tiểu cô nương hai bàn tay trắng năm đó, chỉ có thể níu chặt lấy Nhị công tử.”

“Tỷ có con, có Vệ phủ, tỷ có nhà mà.”

Nghe được lời này, Tưởng Thuần cuối cùng không kiềm chế được nữa, đau đớn bị đè nén đột ngột tuôn trào.

Nàng gào khóc thật to.

“Nhưng ta nhớ chàng, ta nhớ chàng lắm!”

“Ta biết.”

“Tại sao lại là chàng? Tại sao những kẻ táng tận lương tâm thì sống tốt, còn chàng lại ra đi? Chàng còn trẻ như vậy, con của chúng ta mới có năm tuổi thôi, tại sao lại đến lượt chàng chứ?”

“Ta biết.”

“Tại sao……” Tưởng Thuần khóc đến khàn cả giọng ở trong ngực nàng, chất vấn từng tiếng một.

Tại sao trời xanh bất công đến vậy.

Tại sao thế gian này bạc bẽo đến vậy.

Vì sao anh hùng vùi thân nơi chiến trường thì không ai hỏi đến, còn lũ lang sói chuột bọ lại hưởng gấm hoa rực rỡ an nhàn?

Nhưng Sở Du chẳng thể trả lời tại sao, nàng chỉ có thể ôm lấy Tưởng Thuần, để nước mắt nàng ấy vương trên quần áo, sau đó từ từ nhắm mắt lại, muốn dùng nhiệt độ cơ thể mình để cho Tưởng Thuần cảm thấy ấm áp hơn một chút.

Dù cho ấm áp mỏng manh như thế, nhưng vẫn muốn lấy thân làm đuốc, chiếu rọi thế gian này.