Hơn hai mươi năm ở đời trước và mười tám năm ở đời này, Bạch Mộc chưa từng thấy qua chuyện thái quá như vậy.
“Lâm Tử Lạc, ngươi lặp lại lần nữa cho ta.” Ngón tay nàng run rẩy chỉ vào quyển này, rồi hỏi: “Công pháp này gọi là gì?”
“Gọi là 《 âm dương hoan hợp 》” Lâm Tử Lạc đau lòng nói: “Tên như nghĩa của nó, đây là công pháp đã thất truyền từ lâu của Hợp Hoan Cung, không ngờ sau một lần ở bí cảnh, vậy mà ngươi có thể tìm được báu vật này, thật sự khiến người khác hâm mộ không thôi.”
Bạch Mộc hít sâu một hơi, duỗi tay đưa cho hắn, tức giận nói: “Này, cho ngươi báu vật này, lấy không!”
Đời trước Bạch Mộc là kế toán. Buổi tối nọ, cô làm tới 3 giờ sáng, còn chưa kịp xem thời gian, ngực liền cảm thấy đau rồi ngất xỉu. Lúc mở mắt lại lần nữa, cô đã biến thành một đứa bé sơ sinh khóc nhè rồi, đang bị một nữ nhân xinh đẹp có mái tóc vàng ôm vào lòng.
Bạch Mộc xuyên vào đứa bé này, có ký ức về thế giới này, mất vài năm nàng mới nhận ra đây là thế giới dành cho tu luyện, có thể tu luyện bất cứ công pháp nào, tới đại đạo cuối sẽ trường sinh bất tử. Cơ thể nàng là linh căn Thủy Mộc hiếm thấy, cho nên trên con đường tu luyện cũng tương đối thuận buồm xuôi gió. Đáng tiếc thời niên thiếu của nàng tương đối ngông cuồng, thời điểm 16 tuổi chọn môn phái, nàng chọn trở thành một kiếm tu nghèo khó nhất. Từ đó cuộc sống thuận buồm xuôi gió của nàng không còn nữa, vì để kiếm tiền tu dưỡng kiếm mà nàng buộc phải thường xuyên tới bí cảnh vào buổi chiều.
Nàng thường đi ở bờ sông, làm sao có thể không ướt giày được chứ, mỗi ngày nàng vào bí cảnh, lần này nàng vào một bí cảnh bí mật khác.
Nhắc tới bí cảnh, thì không thể không nhắc tới Lâm Tử Lạc.
Lâm Tử Lạc là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nàng từ nhỏ, hiểu biết lẫn nhau giống như tay trái và tay phải vậy. Người này rất giỏi mua bán, mua bán khắp thiên hạ. Người trong giang hồ gọi hắn là Lâm lão bản. Hắn có một khứu giác đặt biệt với bí cảnh, là người tốt nhất nên dẫn tới bí cảnh.
Bí cảnh này chính là Lâm Tử Lạc tìm thấy, hắn đã thề với Bạch Mộc là bên trong đều là báu vật của cổ đại, phái Côn Luân cũng tới đây. Kết quả hai người vừa vào thì những người khác đã rời đi, đã qua hai canh giờ rồi, Bạch Mộc vẫn đang bị công pháp 《 âm dương hoan hợp 》này trói lại.
“Nói chung là một công pháp song tu. Vẫn có thể luyện kiếm được.” Lâm Tử Lạc trấn an nàng.
“Ồ." Vẻ mặt Bạch Mộc vô cảm nói: “Ngoại trừ việc mỗi tháng phải giao hợp với nam nhân, nếu không sẽ nổ tan xác ra à.”
“Tuy là như vậy. Nhưng mà ngươi nhìn xem.” Lâm Tử Lạc chỉ vào chữ nhỏ trên công pháp: “Khi hai người giao hợp hơi thở sẽ hòa vào nhau, nước với sữa hòa vào nhau, thì tu vi chắc chắn sẽ lên cao, chuyện này không phải tốt cho cả hai sao?”
“Nhưng ta không muốn nâng cao tu vi của mình thế này.” Bạch Mộc nhíu mày nói: “Ta rất thích cảm giác tu vi từ từ tăng cao hơn."
“Vậy ngươi phải học cách hưởng thụ.” Lâm Tử Lạc ôm vai nàng. Cười nói: “Nằm bất động là có thể tăng tu vi, đây là miếng bánh rớt từ trên trời xuống, không phải tốt hơn việc mỗi buổi sáng ngươi phải thức sớm để tập luyện kiếm sao?”
Lúc này hai người đang trốn trong một hang động của bí cảnh, hang động vừa tối vừa hẹp, vì vậy hai người chỉ có thể đứng gần nhau, Bạch Mộc bị Lâm Tử Lạc ôm vào lòng trong một tư thế khó xử. Ngoài hang động có mấy con nhện tám mắt đang tuần ta, thì chúng sẽ thường tới cửa động nhìn bọn họ. Những con nhện này là người bảo vệ công pháp trói Bạch Mộc lúc nãy. Chúng đã điên cuồng đuổi theo cắn Bạch Mộc, nên lúc này nàng bị cắn tới mức toàn thân đều là máu, y phục cũng rách te tua.
“Nếu ngươi không thích.” Lâm Tử Lạc ôm Bạch Mộc chặt hơn, trôn đầu vào cổ nàng, cười nói: “Ta nguyện ý giúp ngươi nâng cao thực lực.”
“Ta không có hứng thú với ngươi.” Bạch Mộc ghét bỏ đẩy Lâm Tử Lạc ra, nàng đã quá hiểu tên này rồi, tên này ngoài miệng thì nói vậy, nhưng những mỹ nhân xinh đẹp muốn đến gần hắn đều không thèm để vào mắt, nàng nhỏ giọng nói: “Ngươi vẫn nên ôm những thỏi vàng cả đời đi.”
Nàng cầm Ngưng Phong, một bên hồi phục nội lực một bên quan sát động tĩnh bên ngoài. Nàng thầm nghĩ, những con nhện này có lẽ có thực lực Trúc Cơ, nếu nàng khôi phục mười phần nội lực, có lẽ cũng không thể chiến đấu được.
Nàng cầm Ngưng Phong trong tay, đi dạo qua một vòng. Còn chưa rút kiếm, thì thấy bên ngoài có một ánh sáng chiếu vào.
Giống như có chút độ ấm rồi hạ nhiệt, gió lạnh thổi qua, mặt đất đột nhiên đọng lại một lớp băng mỏng, giống như đầu xuân chuyển tới ngày đông giá rét. Âm thanh bên ngoài đột nhiên trở nên lộn xộn, mấy con nhện đột nhiên bắt đầu khởi xướng, phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
Lâm Tử Lạc nhỏ giọng nói: “Là Diệp Dục tới.”
Bạch Mộc “Suỵt” một tiếng.
Nàng nhìn qua khe hở trong hang động nhìn ra bên ngoài, người tới mặc y phục màu trắng, tay cầm một thanh kiếm trắng như tuyết. Là một nam nhân cao gầy, khuôn mặt tuấn tú dị thường, đáng tiếc là vẻ mặt của hắn quá lạnh lùng, nhìn giống như một lớp băng lạnh lẽo ngàn năm. Ở dưới chân mấy con nhện đó không biết tại sao lại xuất hiện một lớp băng dày, chúng liều mạng giãy giụa, giống như trái cây vỡ ra, bị kiếm của hắn đâm xuyên qua, máu màu lục đậm chảy khắp nơi.
Bạch Mộc tiến lại gần Lâm Tử Lạc, nhỏ giọng nói: “Mau xem, tên này có vào đây không.”
Lâm Tử Lạc sờ tóc nàng cười nói: “Đừng có nói gở.”
Lỗ tay Diệp Dục giật giật, hắn nhìn thoáng qua phía hang động, rồi thu hồi tầm mắt, đem mấy thi thể của con nhện cho vào nhẫn dự trữ, rồi xoay người đi mà không quay đầu lại.
Diệp Dục là đệ tử của phái Côn Luân, hiện tại chỉ mới hai mươi tuổi, mà đã có tu vi Trúc Cơ.
Hắn và Bạch Mộc, ở Bảng Thiên Kiêu được xưng là cặp thế hệ mới của kiếm pháp.
Hắn có Toái Sương, Bạch Mộc có Ngưng Phong, hai người thi đấu gần trăm trận, nhưng sát suất thắng là năm năm, không biết có phải là bởi vì nguyên nhân này không, mà Diệp Dục nhìn Bạch Mộc không vừa mắt, ánh mắt nhìn nàng luôn lạnh như băng, làm cho Bạch Mộc cũng không thích hắn.
“Hiện tại các ngươi ai mới là người mạnh nhất?” Lâm Tử Lạc có chút tò mò hỏi.
Bạch Mộc ném y phục bị mấy con nhện cắm te tua ném xuống đất, thay một kiện y phục màu đen, thân hình nàng gầy mà mạnh mẽ, một mái tóc nâu xoăn, đôi mắt là màu hổ phách hiếm thấy, thoạt nhìn có lẽ là có huyết thống của người Nam Cương. Nghe thấy vấn đề này, nàng không vui mà nhíu mày, thẳng thắn mà nói: “Hiện tại mà nói, là Diệp Dục mạnh hơn một chút.”
Lâm Tử Lạc ngâm mình ở trong nước, cỡ y phục dính máu ném sang một bên. Hắn có một tướng mạo tuấn tú, khuôn mặt cười rộ lên hiện vẻ ôn nhu, có thể nói hắn là người thư sinh. Hắn cười nói: “Khó có dịp thấy ngươi nhận thua.”
“Không phải ta nhận thua.” Bạch Mộc nói: “Đây là sự thật, mấy năm nay hắn tập luyện rất nhiều, tu vi tăng lên đến không bình thường.”
“Vậy còn ngươi?”
“Không chừng về sau ta cũng sẽ như vậy?” Bạch Mộc thở dài: “Công pháp song tu thì không tính.”
Buổi tối Bạch Mộc kiểm tra chiến lợi phẩm, phát hiện lần đi bí cảnh này thu hoạch được cũng nhiều, nàng lấy được khoảng hai cân kỳ trân dị thảo, mấy khối tinh hạch dị thú, còn có một phần không rõ công pháp, có thể bán được mấy chục lượng bạc, đủ để nàng làm một miếng ngọc đẹp cho Ngưng Phong, đổi thêm một cái vỏ kiếm mới.
Nhưng nó tốt hơn nàng tưởng tượng nhiều.
Nàng ngồi trong thau tắm, thử tìm kiếm công pháp song tu trong cơ thể, nội lực lưu chuyển trong kinh mạch, không có cảm giác bất thường nào. Sau khi công pháp đó tiến vào cơ thể nàng, giống như dung hòa với máu của nàng, cho nên không tìm thấy.
Bạch Mộc thử mấy lần, nhưng thấy công pháp này không có gì, cũng không rối rắm. Nàng nghĩ thầm, mai sẽ tới tông môn nói cho sư huynh, hôm nay cứ ngủ trước đã.
Thường thường nàng nằm lên gối là ngủ tới sáng, nhưng lần này lại xuất hiện một giấc mơ kỳ quái. Trong mơ nàng ngồi trong một không gian trắng tinh, trong không gian trống rỗng, trước mặt nàng có một quả cầu màu trắng đang lơ lửng trên không trung.
Quả cầu màu trắng đó nói với nàng: “Tất cả mọi người đều muốn yêu ngươi.”
Bạch Mộc ngồi xếp bằng dưới đất, có chút kỳ quái, lại có chút buồn cười, hỏi: “Ta cũng không phải thỏi vàng, sao tất cả mọi người đều muốn yêu ta chứ?”
Quả cầu màu trắng trầm mặc trong chốc lát, sau đó nó chỉnh lại cách nói: “Tất cả mọi người đều muốn lên giường với ngươi.”
“Không phải, cái này hoàn toàn không liên quan.” Bạch Mộc tức giận nói: “Muốn lên giường với ta, và muốn yêu ta, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
Quả cầu màu trắng không muốn giải thích chuyện này, nó chỉ lập loè bay vòng quanh Bạch Mộc hai vòng, đột nhiên nó đυ.ng vào ngực nàng, rồi nó như một ngọn lửa, thiêu nóng ngực Bạch Mộc, thiêu nàng tới mức cả người nóng ran.
Cảm giác này giống như thiêu đốt, lại như ngứa ngáy dấy lên từ sâu trong cơ thể, thiêu đến mức Bạch Mộc ở trong mộng miệng khô lưỡi đắng, hai chân không tự chủ được kẹp vào nhau. Tiểu huyệt của nàng lúc đóng lúc mở, phun ra một chút chất lỏng, giống như muốn nuốt chửng thứ gì đó.
Nếu thấy hay cho Muội xin một lượt đánh giá với đề cử ở mỗi chương để Muội có động lực ra chương nhanh nhé. Yêu các nàng. Chụt~
Và nhớ đừng quên nhấn nút Theo Dõi để được xem chương Mới Nhất nha !!!