Tiểu Khả Ái Cắn Tôi

Chương 26: Chụp tớ à?

Edit: Hinh

Mắt Hứa Thanh Hoan chớp rồi lại chớp, cách một lớp kính gọng vàng nhã nhặn của Phó Nhất Ngôn, nhìn vào đôi mắt xấu xa của anh, khϊếp sợ nói: ”Cậu là lưu manh à? Không ngờ lại đòi ăn kẹo mυ'ŧ của tôi?”

Cô nói xong thì cảm thấy có hơi không rõ ràng, bèn lấy kẹo ra nói lần nữa, ”Cậu là lưu manh à?”

Hứa Thanh Hoan thấy Phó Nhất Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, tầm mắt anh đảo qua cây kẹo vừa mới lấy ra, đầu càng cúi thấp hơn hai phần.

Thật sự muốn ăn kẹo của cô?

Hứa Thanh Hoan nhanh chóng nhét kẹo vào miệng, răng nanh bên phải dùng sức cắn, cắn đến khi vang lên tiếng rốp giòn tan, ánh mắt cô vẫn chưa rời khỏi Phó Nhất Ngôn, cứ thế dùng dáng vẻ ”Cậu có chết cũng đừng mơ” nhìn anh.

Trong mắt Phó Nhất Ngôn có ý cười, hiện lên rồi nhanh chóng biến mất, nhìn đôi môi không ngừng mấp máy của cô, nói nhỏ: ”Không phải cây kẹo.



Miệng Hứa Thanh Hoan dừng lại, ”Vậy thì là cái gì?”

”Có lẽ, là cái khác?”

Phó Nhất Ngôn nhẹ nhàng nhấn mạnh chữ cuối hỏi lại cô.

Hứa Thanh Hoan cứ như nhớ lại lời thầy giáo trong giờ học, cô nhớ đến mấy lời Phó Nhất Ngôn nói khi nãy.

”Tiểu Cẩm Lý.



”Ngọt không?”

”Cho tớ thử một miếng nhé?”

Hứa Thanh Hoan: ”…”

Trong miệng Hứa Thanh Hoan chỉ còn sót lại cái que, không thể tin được anh lại có thể lưu manh đến chừng này, cô tháo tai nghe điện thoại xuống, phẫn nộ đẩy anh.

Nhưng cô lại không muốn đυ.ng đến áo sơ mi của anh, nên chỉ đưa tay về phía trước.

Phó Nhất Ngôn nhìn khá gầy, không quá mạnh mẽ, nhưng Hứa Thanh Hoan dùng sức đẩy anh một cái, không nhúc nhích.

Cô tức giân ngửa đầu nhìn anh, đột nhiên thấy Phó Nhất Ngôn giơ menu lên che mất sườn mặt của mình, đầu anh cũng đè xuống về phía cô.

Đôi mắt to của Hứa Thanh Hoan đầy khϊếp sợ, ngạc nhiên nhìn anh.

Ngay khi mũi Phó Nhất Ngôn đã sắp chạm đến mũi cô, anh bỗng nhiên dừng lại.

Nghe thấy anh nhỏ giọng nói: ”Gặp người quen, trốn một chút.



Nhìn mắt kính của anh gần trong gan tấc, lông mi Hứa Thanh Hoan cũng sắp đυ.ng đến kính anh rồi.

Hơi thở rất rất gần, Hứa Thanh Hoan kinh ngạc đến ngừng thở, bộ ngực phập phồng cũng ngừng, nín thở không dám hô hấp, cách một lớp kính nhìn vào hai mắt của anh.

Menu che mất hai sườn mặt của họ, che khuất chiếc đèn màu cam ấm áp ngoài hành lang, dưới bóng đen, lông mi của Phó Nhất Ngôn rất dài, vẽ lên một bóng râm lớn dưới mắt anh.

Cô còn có thể cảm nhận được hơi thở mang theo hơi nóng của anh rơi xuống bên môi mình.

Hứa Thanh Hoan nín thở không được nữa, cô đột nhiên ngửa đầu ra sau rồi lại đập mạnh vào trán anh, nhân lúc anh đang ngơ ngẩn thì dùng sức đẩy ra, giận dữ nói: ”Tôi để ý cậu bị người quen phát hiện hay không làm gì!”

Hứa Thanh Hoan cảm thấy vẫn chưa hết giận, sau khi chạy đi thì quay đầu lại mắng anh: ”Con chó!”

Không hiểu sao Phó Nhất Ngôn lại nhướng mày nở nụ cười, cười đến nỗi tai nghe điện thoại và mắt kính đều run lên.

Hứa Thanh Hoan thấy anh cười thì càng thêm phẫn nộ, anh cười cái gì hả.

Sau đó chợt nghe Phó Nhất Ngôn khẽ nói: ”Ông xã*?”

[*] Ở trên Thanh Hoan mắng Nhất Ngôn là 老狗 (Lǎo gǒu – Lão cẩu = con chó), nhưng khi nói nhanh thì sẽ nghe thành 老公 (Lǎo gōng – Lão công = ông xã).

Hứa Thanh Hoan nghe thấy xưng hô này thì ngẩn ra, mặt từ từ đỏ lên, không ngẩng đầu luống cuống chạy về phía trước.

Hứa Thanh Hoan chạy một mạch, quẹo vài khúc ngoặt mới dừng lại.

Tóc đuôi ngựa đã lỏng lẻo, cô hít sâu một hơi, đè lại nơi trái tim đang đập nhanh, tức đến dậm chân, ”Mày đừng có đập chứ, mày bị người ta bắt nạt thế mà còn đập hả!”



Hứa Thanh Hoan nhận được điện thoại của chú nhỏ, y chỉ huy cô quay về phòng riêng.

Tâm trạng vừa mới tốt lên của Hứa Thanh Hoan còn chưa đến phân nửa, cô bĩu môi tức giận trở về, nhìn thấy chú nhỏ thì cả giận nói: ”Vừa rồi tên tra nam kia lại gọi điện cho cháu nữa!”

Hứa Nhàn Nguyệt và đầu bếp Nhật liếc nhìn nhau, hỏi cô, ”Muốn báo cảnh sát không?”

Hứa Thanh Hoan không trả lời, chỉ muốn phát tiết, ”Anh ta không chỉ gạt bạn của cháu, mà còn gạt cháu nói anh ta đang bệnh nặng, hỏi cháu có thể đưa bạn mình đến khách sạn thăm không, bạn cháu nói nhất định anh ta có sắp xếp người chụp ảnh ở khách sạn chờ bọn cháu, sao anh ta có thể không biết xấu hổ như vậy chứ!”

Hứa Nhàn Nguyệt hoàn toàn không có năng lực phán đoán với chuyện này, ”Ngoan Ngoãn.



Hứa Thanh Hoan bĩu môi ngẩng đầu, ”Sao ạ?”

Hứa Nhàn Nguyệt hỏi: ”Menu đâu rồi? Làm mất là phải bồi thường đó.



Hứa Thanh Hoan: ”…”

Menu trong tay Phó Nhất Ngôn.

Hứa Thanh Hoan như quả bóng xì hơi, nản lòng đứng lên, ”Để cháu đi tìm.



Cô đi ra ngoài rẽ vài cái ngoặt, lấy điện thoại ra, nhụt chí kéo số điện thoại của Phó Nhất Ngôn ra khỏi danh sách đen, gọi cho anh.

Điện thoại được nhận ngay lập tức, Hứa Thanh Hoan im lặng hai giây, hai giây này, Phó Nhất Ngôn nói, ”Cậu đang ở đâu, tớ đi trả menu lại cho.



”… Cửa toilet.



Cứ như thay phiên nhau, Phó Nhất Ngôn cũng im lặng hai giây, sau đó nói: ”Hay để tớ kêu nhân viên đưa đến phòng riêng của cậu đi.



Hứa Thanh Hoan cảnh giác từ chối, giống như tuyệt đối sẽ không để lộ địa chỉ nhà mình, ”Phiền cậu nhờ nhân viên đưa đến cửa toilet đi.



Phó Nhất Ngôn cười một tiếng, ”Phòng cướp à?”

”Phòng lưu manh.

” Hứa Thanh Hoan cảm thấy sau khi trải qua chuyện anh đè cô vào tường ban nãy, ba chữ này vẫn chưa đủ mạnh, lại thêm một câu, ”Phòng đồ lưu manh!”

Phó Nhất Ngôn như chưa phát hiện mình bị mắng, mỉm cười đáp lại giọng hét ban nãy: ”Vinh hạnh của tớ.





Bị giày vò vài lần, Hứa Thanh Hoan đã đói bụng rồi, một phần Teppanyaki rồi lại một phần cũng không đủ no, cô nhìn thấy đầu bếp đã làm xong đồ ăn của chú nhỏ thì giơ thứ gì đó giống cái xẻng lên hướng về phía chén của y, cắt đứt một miếng thịt.

Hứa Thanh Hoan cắt hơn phân nửa, Hứa Nhàn Nguyệt cười, ”Cháu không cho chú đồ ăn đã đành, mỗi món cháu thích ăn đều gọi một phần cũng cho qua, thế mà cháu còn cướp đồ ăn của chú?”

Hứa Thanh Hoan nghĩ nghĩ, chia cá tuyết chiên cho chú nhỏ, ”Cháu đang đói bụng mà, cháu đưa món cháu yêu thích nhất cho chú này.



Cô như muốn để chú nhỏ ý thức được sự hiểu chuyện của mình, ”Cháu đâu có chọn quán món Nhật 1000 tệ một món đâu, chú nhỏ xem cháu tốt với chú chưa kìa.



Hứa Nhàn Nguyệt, ”Còn muốn chú cảm ơn cháu hả?”

Y dùng một cái chén không quá lớn uống rượu, ”Quay video lại gửi cho ba mẹ cháu xem, đừng để đến lúc ba mẹ cháu trở về lại nói chú ngược đãi cháu.



”Cháu đợi trình diễn lửa mới quay.



Hứa Thanh Hoan hỏi đầu bếp, ”Chú ơi, trình diễn lửa khi nào mới bắt đầu vậy ạ?”

Đầu bếp thoạt nhìn còn chưa đến bốn mươi tuổi, khi cười lên để lộ hàm răng đều, ông nói: ”Năm nay Quốc khánh và Trung Thu không cách nhau quá xa nên hôm nay không biểu diễn ở trong phòng riêng, lát nữa 12 giờ trưa sẽ trình diễn trong đại sảnh, 12 giờ rưỡi sẽ có Geisha biểu diễn, nếu tiểu mỹ nữ có hứng thú thì có thể đi xem, có tặng bánh Trung Thu nữa đấy, sau khi thanh toán hóa đơn còn có hoạt động rút thăm trúng thưởng.



Hứa Thanh Hoan có hứng thú với biểu diễn, cũng có hứng thú với rút thăm trúng thưởng, sau khi cô ăn hơi no liền kêu chú nhỏ cùng xuống lầu.

Hứa Nhàn Nguyệt xua tay nói: ”Cháu đi đi, chú gọi điện thoại.



Hứa Thanh Hoan, ”Chú nhỏ, chú có người khác bên ngoài hả?”

Hứa Nhàn Nguyệt ”Xì” một tiếng, ”Nói cứ như chú nɠɵạı ŧìиɧ vậy, chú nhỏ của cháu là độc thân, mau xuống lầu chơi đi.



Hứa Thanh Hoan hơi sợ lại gặp Phó Nhất Ngôn, lại càng không muốn đối diện với khoảng cách gần như vậy, bèn mượn kính râm sáng của chú nhỏ đeo vào, Hứa Nhàn Nguyệt ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, ”Cháu đeo kính của chú làm gì?”

”Cho đẹp.



Đầu Hứa Thanh Hoan nhỏ, kính mắt đối với cô mà nói thì có hơi lỏng lẻo, hoàn toàn phải dựa vào mũi và hai má chống đỡ, cô phải đẩy lên tận hai lần mới cảm thấy chặt hơn, ”Bỏ đi, cứ thế này vậy.



Hứa Nhàn Nguyệt lạnh nhạt nhìn cô cái nữa, ”Nhìn cũng khá đẹp, đeo đi đi.



Hứa Thanh Hoan tưởng y sẽ nói thêm một câu như ”Một tiếng 50 tệ” linh tinh, nhưng không nghe được thì có hơi sửng sốt, cô trầm ngâm đi ra ngoài.

Người xem biểu diễn ở lầu một rất nhiều, Hứa Thanh Hoan dựa vào cơ thể nhỏ bé của mình mà thành công chen lên phía trước, còn hai phút nữa là đến 12 giờ, cô lấy điện thoại ra chuẩn bị quay.

Lúc này mới thấy tin nhắn Wechat Lâm Miểu gửi cho cô.

Tam Thủy: ”E thần không livestream kìa, E thần không thể vừa lộ tẩy đã không livestream nữa chứ, chuyện học tập của tớ làm sao bây giờ?”

Tam Thủy: ”A, đợi một chút, tớ đi xem chữ ký của E thần đã.



Tam Thủy: ”Cái đệch!”

Lâm Miểu gửi ảnh chụp màn hình chữ ký của E thần qua — E miêu: Đừng giận nữa được không?

Tam Thủy: ”Mẹ ơi a a a! Fans E thần bùng nổ hết rồi!”

Tam Thủy: ”Cậu ấy là dỗ bạn gái, hay là dỗ cậu?”

Tam Thủy: ”Thanh Hoan ra đây!”

Hứa Thanh Hoan quay về trang chủ nói chuyện, nhìn thấy Wechat của Phó Nhất Ngôn cô chặn có tin nhắn thoại, không biết anh đã gửi mấy tin nhắn lại, nhưng thời gian hiển thị là ba giờ trước.

Hứa Thanh Hoan quay về phần nói chuyện với Lâm Miểu, chậm rãi đánh chữ.

”Chắc không phải là tớ đâu, cho đến bây giờ, cậu ta chưa từng nói xin lỗi với tớ.



Tâm trạng của cô có chút phức tạp, phức tạp đến nỗi không để ý đến cảm xúc.

Tam Thủy: ”Vậy còn có thể là người nào nữa?”

Tam Thủy gửi đến ba câu hỏi đánh thẳng vào lòng:

”Cậu có từng nghe cậu ấy gọi tên ai khác trong phòng livestream chưa?”

”Trừ cậu ra, cậu ấy có từng gạt tớ chưa?”

”Hôm cậu bị tiêu chảy, cậu ấy có cõng người khác à?”

Hứa Thanh Hoan nhìn mấy câu hỏi này, đột nhiên càng cảm thấy Phó Nhất Ngôn xấu xa, sao anh lại làm nhiều chuyện xấu với cô như vậy chứ.

Tam Thủy không dám nói chuyện giùm Phó Nhất Ngôn, liền gửi mãi ảnh chụp màn hình chữ ký của E miêu — E miêu: Đừng giận nữa được không?

Hứa Thanh Hoan bất lực nói: ”Nhưng mà cậu ta rất xấu xa…”

Tam Thủy siêu cấp chờ mong: ”Cậu ấy xấu xa thế nào? Mau nói tớ nghe đi!”

Hoàn toàn là giọng điệu ”Cậu có gì không vui thì nói hết ra đi” đầy chờ mong.

Hứa Thanh Hoan muốn kéo cô nàng vào danh sách đen.

Nghe thấy xung quanh bắt đầu vỗ tay, Hứa Thanh Hoan nhắn cho Lâm Miểu: ”Tớ quay video cái đã, lát nữa nói tiếp nha.



Cô tắt 4G, giơ điện thoại lên quay lại hình ảnh năm vị đầu bếp chơi với dao và nghịch lửa.

Lúc chơi dao, âm nhạc trong phòng rất lớn, một tay Hứa Thanh Hoan bịt lổ tai lại, còn một tay thì quay phim, đến khi chơi lửa, trong điện thoại cô đột nhiên có thứ gì đó xuất hiện.

Góc trên cùng bên phải màn hình, có một cánh tay và áo sơ mi trắng đi vào.

Điện thoại Hứa Thanh Hoan dời về phía người kia, để người nọ vào chính giữa màn hình của mình.

Áo sơ mi trắng, mắt kính gọng vàng, đeo tai nghe điện thoại, cầm trên tay một bình rượu sake và một cái ly nhỏ, dựa vào cây cột trang trí trong quán.

Ngọn lửa trên quầy teppanyaki rất cao, và đang cháy dữ dội.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt như có hai ngọn lửa.

Âm thanh xung quanh rất lớn, Phó Nhất Ngôn trong điện thoại Hứa Thanh Hoan cứ như vậy mà nghiêng đầu nhìn cô, anh dần nhếch môi lên, cúi đầu rót rượu.

Rượu sake chậm rãi chảy vào chén nhỏ, anh cầm chén rượu nhìn cô, chén rượu đến bên môi anh, mở miệng nhấp một ngụm rượu.

Yết hầu di chuyển, nuốt xuống.

Hứa Thanh Hoan nhìn anh chậm rãi mở đôi môi được rượu làm trơn bóng ra, khóe mắt có ý cười, miệng chậm rãi nói: ”Chụp, tớ, à?”.