Đàm Linh Thư ôm chân ngồi ở phòng khách trên sô pha. Khuôn mặt mềm mại giờ phút này bị ánh đèn màu lam bao phủ, có vẻ có chút tái nhợt, cẩn thận nhìn, có thể phát hiện bên môi hơi sưng đỏ.
Môi đỏ của cô mím lại, tâm sự nặng nề.
Tối hôm qua từ bể bơi trở về, cô lấy cớ bị bệnh mà ở trong phòng, đồ ăn đều là Vệ Diễn mang lên.
Cô quay đầu nhìn chàng trai đang ngồi bên bàn trà, hắn đang lau sạch thức ăn thừa trên bàn.
Muốn nói gì, lại khó có thể mở miệng!
Vệ Diễn ngẩng đầu phát hiện Đàm Linh Thư đang nhìn mình, thần sắc phức tạp, muốn nói lại thôi, hốc mắt hồng hồng, chứa đầy nước trong suốt.
“Thư Thư, bảo bối, sao em lại khóc” Vệ Diễn sợ tới mức hoang mang, lập tức đứng dậy, ngồi ở bên cạnh cô.
Hắn nựng mặt cô, bàn tay to ôn nhu lau nước mắt trên mặt cô.
Giọng nói sốt ruột mà lo lắng.
“Thư Thư, làm sao vậy? Nói cho anh”
Đàm Linh Thư cắn môi, lắc lắc đầu,
“Không có việc gì.”
Cô không biết nói như thế nào, đó là bạn quan trọng của hắn, là huynh đệ của hắn.
Sự việc hôm sự đáng sợ lại hoang đường, mỗi khi nhớ tới đều cả người đều run.
Đến hỏi cô cũng không dám, khí thế của người đàn ông đó bức người, giống như con sói đang săn mồi.
Mà nụ hôn kia, hắn hận không thể nuốt cô!
Cô chỉ muốn trốn đi thật xa, cũng chỉ có thể coi chuyện tối hôm qua của hắn là trò đùa dai.
Vệ Diễn ôm cô an ủi hồi lâu cũng có được đáp án, chỉ phải coi tất cả cảm xúc kia là vì bị bệnh.
Hắn ôn nhu sờ đầu cô, giọng nói trong trẻo tràn đầy bao dung.
“Đợi lát nữa dưới lầu có party, em đã ở trong phòng một ngày, có muốn xuống chơi một lát không?”
Đàm Linh Thư từ chối, cô không có cách nào đối mặt với Lâm Dịch Phong một cách thản nhiên. Chỉ sợ cùng hắn ở trong một không gian, cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, chỉ muốn ở trong phòng làm chú chim.
Vệ Diễn không còn cách nào khác, sau khi cô lấy lý do “ muốn ở một mình” từ chối, lại thêm ba lần bảo đảm mình sẽ về sớm, mới đi thang máy rời đi.
Khách sạn mười một tầng rộng rãi, tiếng dương cầm du dương, như nước chảy róc rách chậm, ba mặt tường đều là cửa kính sát đất, nhìn ra bờ biển, thâm thúy yên tĩnh. Đèn thuỷ tinh xa hoa chiếu sáng, chính giữa đại sảnh trưng bày mấy cái bàn dài, đồ ăn rượu bày biện ở trên.
Đại sảnh vô cùng náo nhiệt, hơn ba mươi người, rất có hứng thú nâng chén, người phục vụ bưng rượu đi qua đại sảnh.
Ngồi ở trên sô pha bên cửa sổ là người đàn ông lạnh lùng, khóe miệng hơi nhếch, xa cách nhưng lại không mất đi sự lễ phép cùng người khác nói chuyện, đốt ngón tay rõ ràng lắc nhẹ chén rượu, ngẫu nhiên hơi uống một ngụm.
Không chút để ý.
Nhưng quanh thân toả ra khí thế, giống như một vương tử của quần chúng.
Người quyền quý tới khách sạn nghỉ phép không ít nhận ra Lâm gia công tử, đương nhiên muốn mượn tiệc rượu này kết bạn với hắn.
Một nhóm người mới vừa đứng dậy rời đi, Tống Từ thừa dịp đi đến chỗ Lâm Dịch Phong, dựa ngồi ở sô pha. Tay khoác vai người đàn ông, không có ý tốt hỏi,
“Nói đi người anh em, lần trước cậu đưa đi bệnh viện nhà tôi là ai vậy? Có ở đây hay không ?”
Vừa nói vừa làm mặt quỷ.
Từ khi Lâm Dịch Phong gọi điện thoại cho anh hắn, hắn vô cùng tò mò.
Chàng trai này từ nhỏ đã lạnh nhạt, đối với con gái càng lãnh khốc vô tình, Điềm Điềm còn không phải là ví dụ sao?
Kết quả hắn lại tự mình đưa một cô gái đi bệnh viện!
Thật là làm hắn trợn mắt há hốc mồm.
Không chỉ hắn, mà mấy đám kia còn đi khắp nơi hỏi thăm.
Nhưng anh hắn kín miệng, anh hắn sẽ không nói cho hắn.
Lâm Dịch Phong lười đáp lại lòng hiếu kỳ của hắn, lạnh giọng trả lời,“Không liên quan đến cậu”
Hắn nghiêng đầu nhìn cửa sổ, đáy lòng có chút nóng nảy.
Tự khi tối qua cô gái ấy mắt sưng đỏ, sợ hãi lại kiên định nói cho hắn, cô chỉ thích Vệ Diễn.
Lý trí nói cho hắn ôm cây đợi thỏ, đây không phải chuyện một ngày có thể thành, hắn nên từ từ mưu tính. Nhưng hắn thấy có thể danh chính ngôn thuận đứng ở bên cạnh cô không phải mình; cô cứ thấy hắn là trốn, hắn thậm chí còn không mượn được lý do nào đi gặp cô.
Cái gì mà để theo tự nhiên đều là vô nghĩa!
Trong nháy mắt ngực hắn dâng lên một sự tàn ác, ɖu͙ƈ vọng nơi ngo ngoe rục rịch.
Khóe miệng hắn cười khổ, không ngờ tới có một ngày mình sẽ như vậy, cầu mà không được.
Cho cô thêm chút thời gian vậy.
Mễ Điềm Điềm ngồi ở đại sảnh sườn trên sô pha, ánh mắt yêu say đắm vẫn luôn nhìn Lâm Dịch Phong, lại không dám tới gần hắn.
Tủi thân đến nỗi chóp mũi đỏ lên, khóe mắt trượt xuống nước mắt.
Cô vẫn luôn là công chúa nhỏ được người trong nhà chiều chuộng, cho dù ở nước ngoài, đàn ông con trai đều nịnh cô, coi cô như nữ thần mà lấy lòng.
Nhưng người mà mình thích lại không muốn nhìn cô.
Cô bị ăn bơ, khóc lóc nói cho người nhà. Bọn họ chỉ biết nói con trai tốt ngoài kia có rất nhiều.
Nhưng cô chỉ cần anh Dịch Phong.
Bạn thân đi du lịch cùng cô nhìn cô như vậy cũng đau lòng.
“Điềm Điềm, khóc cái gì, không phải chỉ là Lâm Dịch Phong thôi sao, điều kiện của cậu sao có thể không theo đuổi được?”
“Cậu có cách không?” Mễ Điềm Điềm quay đầu vẻ mặt chờ đợi, giống như người tuyệt vọng bắt lấy một cọng rơm.
“Cậu có biết thuốc kí©ɧ ɖụ© ở trong buổi tiệc không?” Bạn thân lấy từ trong bao ra một túi trong suốt, bên trong có mấy viên thuốc màu trắng.
“Thứ này vô sắc vô vị, bỏ vào chén rượu của anh ta…”
Bạn thân biểu cảm giống như hiểu tất cả, đắc ý nói: “Thuốc này không làm tổn hại sức khoẻ, hơn nữa quan hệ nam nữ có thể giải được, thành công là cậu có thể có được anh Dịch Phong.”
“Nếu thất bại, bởi vì quan hệ hai nhà, anh đương nhiên cũng không có khả năng làm khó dễ ngươi!”
“Mua người phục vụ, bỏ viên này vào rượu.”
“Cậu dám không?”
Mễ Điềm Điềm có chút do dự, nhưng nghĩ đến người đàn ông như thiên thần kia, chỉ cần cùng hắn phát sinh quan hệ, Lâm gia nhất định sẽ để hai người ở bên nhau!
Cô nhận lấy thuốc, lớp makeup trên mặt tinh xảo bây giờ có chút vặn vẹo.
Cô nhất định phải có được anh Dịch Phong!
*****
Đàm Linh Thư ngồi xổm ngồi ở trên thảm, đôi mắt có hơi mơ hồ, nhìn cá bơi qua bơi lại qua cửa kính, suy nghĩ rối loạn.
Cô vô số lần tự nhủ hãy quên ngày hôm qua đi, nhưng nhắm mắt hình ảnh hôm qua lại tái hiện trong đầu. Cảm giác trên môi mãnh liệt, qua một ngày vẫn giống như hắn đang mυ'ŧ̼ chặt môi cô.
Có nên nói cho A Diễn?
Những lời nói của Lâm Dịch Phong lại hiện lên.
Cô không thể nói ra miệng, hận không thể quên hết chuyện đêm qua.
Sau này chỉ có thể cách hắn xa một chút, sau kỳ nghỉ này không bao giờ chạm mặt hắn.
Hắn cao thâm khó đoán, cô đoán không ra cũng không muốn đoán.
Lúc này cửa thang máy mới vừa mở ra, Lâm Dịch Phong bước ra. Hắn hô hấp có chút gấp gáp, l*иg ngực nóng rực, làn da hơi phiếm hồng, hốc mắt hiện lên tơ máu, tản ra giống như dã thú.
Mễ Điềm Điềm đáng chết, là hắn thiếu cảnh giác, cô ta dám bỏ thuốc hắn.
Sự thô bạo phun trào hận không thể chém cô ta thành trăm mảnh.
Hắn vừa rời tiệc để thư ký liên hệ bác sĩ tư nhân của khách sạn, còn mình về phòng trước tắm nước lạnh.
Nhưng ở hành lang không khống chế được, hắn một tay chống ở trên vách tường, cánh tay chắc nịch nổi lên gân xanh, dưới bụng căng chặt.
Giờ phút này đáy lòng nổi lên một khát vọng, càng ngày càng đậm.
Hắn muốn gặp cô!
Bây giờ hắn muốn nhìn thấy cô!
Đàm Linh Thư ngốc ngốc nhìn pha lê, nghe thấy tiếng đập cửa mạnh mẽ, cô nghĩ là Vệ Diễn, sau khi đứng dậy mở cửa lại thấy Lâm Dịch Phong.
Đôi mắt đỏ nhìn cô, tản ra sự xâm lược.
Cô sợ tới mức lập tức đóng cửa lại, lúc đóng cửa lại bị hắn cầm được then cửa.
Hắn đẩy cửa vào, sau khi đóng lại đến gần cô, giống như bắt giữ con mồi trong l*иg.