Ký túc xá nam sinh bốn cười hẳn phải rất bừa bãi. Nhưng trong phòng có một người mắc bệnh sạch sẽ, tuy rằng không trở về, nhưng mấy người ở chung ba năm, có thói quen thường thường dọn dẹp một chút.
Viên Trạch mới vừa dọn dẹp đồ án xong, quay đầu thấy Vệ Diễn ngồi ở trên bàn, cười ngây ngô với cái di động.
Hắn có chút ngứa, tiến lên đặt cánh tay ở vai Vệ Diễn, vỗ vỗ:
“Cười ngu ngốc cái gì đó?”
“Có phải hay không vì mỹ nữ?”
“Dám trộm yêu đương!”
“Tiểu tử này giấu giỏi nhờ!”
Hắn ganh tí! Sắp bước nửa cái chân vào xã hội, bốn con cẩu độc thân chân chính. Kết quả tiểu tử này cư nhiên yêu đương, đối tượng còn là giáo hoa!
Hắn hâm mộ ghen tị!
“Không liên quan đến cậu” Vệ Diễn liếc mắt một cái, chụp được cánh tay nam nhân, nhớ tới Đàm Linh Thư , khóe miệng gợi lên một nụ cười ôn nhu.
Từ sau khi nói chuyện với cô ở Kính Hồ, hắn thường xuyên gửi tin nhắn cho cô, sợ dọa cô, không dám lập tức biểu đạt tâm ý.
Sau đó thường xuyên làm bộ đi ngang qua, ở Kính Hồ xem cô vẽ tranh, cố ý ở phòng tự học cùng nhà ăn ngẫu nhiên gặp được cô.
Lúc ăn Tết quá nhớ cô, hắn đến chỗ giáo vụ, xin địa chỉ của cô. Tìm đại lý do cho người nhà, chạy đến thành phố Giang đi tìm cô.
Tìm khách sạn ở cạnh nhà cô, gửi tin nhắn cho cô.
Có lẽ là từ ngày đó, pháo hoa lộng lẫy bắt mắt cho hắn sức mạnh, hắn lấy hết can đảm tỏ tình, một giây này bằng một năm.
Thấy Đàm Linh Thư ngượng ngùng gật đầu, khoé miệng tràn đầy hạnh phúc !
Ngày đó là ngày vui nhất trong lòng hắn!
“Đừng có mà ở trước mặt cẩu độc thân khoe hạnh phúc!” Viên Trạch nhìn vẻ mặt hắn tràn đầy xuân sắc, hận đến ngứa răng, quay đầu hỏi nam sinh khác:
“Triệu Nam, cậu có muốn chỉnh cậu ta không”
Triệu Nam đôi tay cầm bóng rổ, vứt ở rổ trên tường, hấn ngồi ở trên ghế, không có ý tốt nói: ““Chưa nghĩ ra nhưng giới thiệu chúng ta thì có thể nhẹ nhàng xử lý!”
Vệ Diễn đang muốn giới thiệu Đàm Linh Thư cho bọn hắn, cười gật gật đầu.
“Được luôn, thứ bảy nhé.”
“Được được, thằng nhãi này biết điều!”
…
Ba nam sinh đang nói chuyện ồn ào, cửa ký túc xác có một bàn tay thon dài đẩy ra, nam nhân thân hình cao lớn bước vào.
Ăn mặc đơn giản nhưng khí chất lại có vẻ tự phụ, làm người chùn bước. Hắn một tay đặt ba lô đặt lên bàn, tóc mái che nửa lông mày, ánh mắt lạnh lùng .
“Ây, khách quý đến!”
Triệu Nam đã hơn nửa tháng chưa thấy người, nhịn không được trêu chọc hai câu. Nghĩ khẳng định không biết việc này, hề hề nói, “Dịch Phong, cậu biết không, thằng nhãi Vệ Diễn yêu đương !”
“Ờ?” Lâm Dịch Phong nhướng mày, giọng nói trầm thấp, nhưng hắn vẫn chưa giương mắt, không quá chú ý.
Vệ Diễn nhảy xuống bàn, ngay sau đó tuyên bố: “Thứ bảy tụ họp, tớ giới thiệu bạn gái cho các cậu”
“Dịch Phong, cậu không thể vắng họp!”
Lâm Dịch Phong ngồi ở trên ghế, mở máy tính, ngón tay tùy ý thả, nhàn nhạt nói, “Xem tình hình đã.”
“Cái gì mà xem tình hình, mặc kệ có chuyện gì đều bỏ đi, phải tới!” Vệ Diễn có chút tức muốn hộc máu.
“Nhìn xem, đây là vợ của huynh đệ, xem như thấy rõ bản chất tiểu tử nhà cậu!”
“Dịch Phong, cậu biết bạn cậu cùng ai ở bên nhau không, Đàm Linh Thư, vừa nhập học…”
*****
Kinh Thị tụ phong lâu, đại sảnh kim bích huy hoàng, vô cùng xa xỉ. Tranh chả danh hoạ treo ở hành lang, để những khách nhân xem xét, mấy cô đi theo sau người phục vụ. Vừa đi vừa trộm đánh giá chung quanh, âm thầm líu lưỡi.
“Linh Thư, nơi bạn trai mời khách cũng thật tốt quá đi!”, Chu Viện nhẹ đẩy ống tay áo Đàm Linh Thư , thấp giọng nói.
Cô bị sự phô trương này doạ rồi, không nhịn được âm thầm suy đoán bạn trai Đàm Linh Thư có tiền như nào. Hâm mộ đồng thời cũng có chút ghen tị, quay đầu nhìn về phía Đàm Linh Thư , áo lông cùng với váy, tóc dài buông xuống ngang đầu vai, hiện lên phần eo tinh tế, kết hợp thông thường như vậy, mặc ở trên người cô yểu điệu uyển chuyển.
Ý nghĩ bất bình cũng dần dần phai nhạt.
Mà đi ở phía sau Tô Điệp Y lặng lẽ cong môi.
Cô biết bạn trai Đàm Linh Thư là Vệ Diễn. Cô còn biết, hắn là bạn cùng phòng của Lâm Dịch Phong. Nếu không ngoài dự kiến thì bữa cơm này Lâm Dịch Phong cũng ở đây !
Cho nên cô phải cảm ơn Đàm Linh Thư đưa hắn trước mặt mình sao ?
Cô tuy rằng tiến vào công ty thực tập của hắn, nhưng làm thực tập sinh, cô rất ít thấy hắn, chứ đừng nói khiến hắn chú ý tới cô. Hiện tại là cơ hội!
Cô thu hồi khóe môi, ngẩng đầu trở nên đoan trang ưu nhã.
“Thư Thư”
Đàm Linh Thư đang chuẩn bị nói với Chu Viện cái gì đó, thấy phía trước cửa nam sinh cao lớn vui vẻ vẫy tay, đi nhanh tới chỗ các cô.
Vệ Diễn nắm lấy tay nhỏ Đàm Linh Thư , đôi mắt toàn bộ bao lấy cô. Đàm Linh Thư chịu không nổi ánh mắt nóng bỏng như vậy, lông mi như kích động, ngượng ngùng cúi đầu.
Vệ Diễn cười cười, quay đầu lễ phép giới thiệu bạn cùng phòng, tiếp đón các cô ngồi xuống.
Chu Viện cùng Từ Uyển Đình đi vào trước, do dự ở trên bàn cơm rụt rè, rốt cuộc không thể để bạn cùng phòng mất mặt.
Lúc vào cửa như sửng sốt.
“Lâm học trưởng!”
Nam thần?
Cùng bạn trai bạn cùng phòng bạn trai ăn cơm, thấy nam thần!! A a a…
Hai người si mê nhìn người đàn ông, trong mắt có phiếm quang.
Hai nam sinh khác liếc nhau, hiểu rõ là mê muội!
Lâm Dịch Phong nhìn lướt qua, trên mặt không có cảm xúc, ánh mắt như vậy hắn vừa quen thuộc lại chán ghét.
Vệ Diễn thay các cô kéo ghế dựa, tiếp đón người phục vụ mang đồ ăn, rượu và thức ăn sau khi lên bàn không khí thay đổi không ít.
Hai nam sinh là cẩu độc thân vạn nam , không giống Lâm Dịch Phong tràn đầy khinh thường. Ngày thường bọn họ chỉ có thể nhìn sách vở máy tính vớ thúi, hiện giờ gặp được mấy nữ sinh, trong đó còn có mỹ nữ, tự nhiên nhiệt tình như lửa.
Tô Điệp Y hỏi rất nhiều vấn đề chuyên nghiệp, Triệu Nam vui vê giải đáp, mấy người từ không quen biết cho tới nói lĩnh vực hứng thú.
Trên bàn cơm, toàn giọng ba người bọn họ.
Tô Điệp Y mỗi khi nói chuyện, đều lơ đãng nhìn qua Lâm Dịch Phong, lại tự nhiên hào phóng dời đi.
Mà hai nữ sinh kia không am hiểu máy tính, thật sự nghe không hiểu, chỉ cúi đầu ăn cơm, ngẫu nhiên ngẩng đầu dán lên người nam thần.
Lâm Dịch Phong có thể cảm giác được ánh mắt si mê phía đối diện. Hắn có chút không kiên nhẫn, nghiêng đầu nháy mắt nhìn qua đôi tình nhân kia.
Vệ Diễn mang bao tay bóc vỏ tôm, đặt trên đĩa của nữ sinh.
Trên đĩa không ít tôm đã được lột
Cô nhẹ nhàng chọc cánh tay hắn, dùng chiếc đũa gắp mấy con bỏ vào bát Vệ Diễn.
Hai người nhìn nhau cười.
Hắn không đổi sắc dời ánh mắt.
……
Một bữa cơm hai nam sinh uống say, Triệu Nam đang chuẩn bị đưa các nữ sinh về trường học, thấy Vệ Diễn uống đến say khướt ôm Đàm Linh Thư không bỏ, giống như con lười dán vào người, bất đắc dĩ để Đàm Linh Thư ngồi trên xe Lâm Dịch Phong.
Đàm Linh Thư ngồi ở ghế sau, một bàn tay bị Vệ Diễn túm, hắn uống đến say như chết, ngoài miệng gọi Đàm Linh Thư .
“Thư Thư, Thư Thư…”
“Thư Thư, anh có thể ôm em hay không?”
Tuy rằng uống đến say không biết gì, lại còn biết dò hỏi cô, Vệ Diễn uống say ánh mắt càng thêm nùng nị, ngoài miệng không ngừng lẩm bẩm, bắt lấy tay cô mười ngón tay đan vào nhau.
Đàm Linh Thư mặt ửng đỏ cô chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ về nam sinh, dỗ hắn, nam nhân lại thuận thế ôm cô trong ngực.
“Thư Thư, anh rất thích em, em có biết hay không?”
“Thư Thư, Thư Thư…”
Lâm Dịch Phong thông qua kính chiếu hậu liếc Đàm Linh Thư.
Cô xấu hổ đến sắc mặt đỏ bừng, liền tay cái đều nổi lên màu hồng nhạt, hận không thể tìm cái khe đất chui vào, lại không thể không che chở Vệ Diễn miệng thúc giục hắn đi ngủ.
Giọng nói ôn nhu uyển chuyển, như chim hoàng oanh. Chính xác, như bạn cùng phòng nói khí chất nhu mỹ, như tắm mình trong gió xuân.
Hắn cúi đầu dời mắt, bàn tay to chuyển động tay lái, chạy về phía trường học.